Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 374: Hãm hại




Nghe Vu Ngu tự thuật xong, Khúc Mịch có thể khẳng định từ lúc nhận bức thư đầu tiên, cô ta đã rơi vào một âm mưu, mà âm mưu này được tạo nên vì cô ta, hơn nữa còn có liên quan đến Lá Cây Bách.

"Tôi đến địa chỉ nhắc trong bức thư, đó là một căn nhà nhỏ rách nát dưới chân núi ở ngoại ô, có vẻ đã lâu không có người ở. May mà trong nhà sạch sẽ, cửa được sơn sửa lại, đồ dùng đầy đủ. Hôm tôi tới thì phát hiện một cuốn tập trên giường, nội dung bên trong là chương mới của tiểu thuyết. Tôi đọc lướt qua rồi đăng nhập vào trang web bằng laptop mình mang theo để đăng truyện rồi offline. Cứ thế tôi đã ở đó một tuần. Chỗ đó trừ tôi thì hình như không còn ai cả, tôi sợ nhưng vì tiểu thuyết nên không dám bỏ đi. Tôi lén đăng nhập vào QQ, chưa đến 20 phút đã có người lạ nhắn tin nói tôi làm trái quy định, bị cảnh cáo một lần, nếu còn tái phạm sẽ không còn cơ hội hợp tác nữa. Tôi sợ quá vội offline, cuốn tiểu thuyết cũng dừng ở đó. Biên tập không tìm được tôi nên để lại tin nhắn, phần bình luận thì như muốn nổ tung. Hai hôm sau bức thư không ký tên lại đến. Tôi vội đăng truyện theo nội dung được cung cấp. Có cảnh cáo lần trước, tôi không còn dám làm trái quy định. Dần dần tôi phát hiện nơi này trừ việc cô đơn lạnh lẽo thì không có vấn đề gì cả. Gần đó có một thôn nhỏ, trong thôn có siêu thị mini, tôi có thể đi mua đồ dùng định kỳ. Tôi hỏi thăm chủ siêu thị thì được biết căn nhà mình đang ở bị bỏ hoang từ lâu. Nhà ở dưới quê rẻ lắm, chỗ đó còn là nhà bất hợp pháp. Chủ nhà cũ là một bà cụ góa bụa, sau này đi đứng không tiện nên đã được đưa đến viện dưỡng lão. Người dân ở đó rất tốt bụng, họ thấy tôi tuần nào cũng đi siêu thị nên mang rau trồng trong vườn qua tặng tôi. Thỉnh thoảng thèm thịt tôi liền mua gà vịt của họ, nhờ họ làm sạch trước. Tôi là người thích ăn, chỉ cần có đồ ăn thì ở đâu cũng được. Huống hồ mỗi tháng tôi còn được nhận tiền nhuận bút nên tôi nghĩ cứ ở đó ba bốn tháng, chờ đến khi hoàn thành tiểu thuyết rồi về hưởng thụ."

"Chẳng lẽ cô không tò mò thân phận người gửi thư sao?" Mạnh Triết hỏi.

Vu Ngu trả lời: "Sao tôi có thể không tò mò? Tôi thậm chí còn nghĩ người gửi thư là Lá Cây Bách, nhưng tôi thật sự không hiểu tại sao cô ấy lại làm như vậy. Không phải cô ấy nên hận tôi sao? Không phải nên hy vọng tôi không viết được tiểu thuyết, thất bại thảm hại à? Tôi từng tắt đèn giả bộ đi ngủ, sau đó trốn sau tấm rèm nhìn trộm. Nhưng thức hai đêm tôi vẫn không có thu hoạch gì, đến sáng khi tôi đi ngủ, lúc tỉnh dậy tôi thấy có một bức thư nhét vào khe cửa cảnh cáo tôi không được tìm hiểu quá sâu, nếu tôi còn có hành động này thêm một lần nữa thì sẽ không được gửi chương mới tiểu thuyết. Tôi sợ không có tiểu thuyết mới để đưa đi xuất bản nên không dám làm gì thiếu suy nghĩ."

"Cô đang chỉ cuốn tiểu thuyết mình xuất bản lần trước?" Mạnh Triết hỏi.

Vu Ngu gật đầu: "Cuốn tiểu thuyết đó được nhiều đón nhận, có nhà xuất bản giúp tôi xuất bản thành sách. Sau đó tôi im lặng ba tháng, mãi đến khi tiếp tục nhận thư của người lạ kia. Nhưng  lần này cô ta khiến tôi trở thành nghi phạm giết người. Lúc mới nhận chương đầu, tôi không thấy có gì lạ, dần dần tôi thấy không đúng lắm, nhất là khi tôi nhận gợi ý mới nhất của cô ta, còn cả tình tiết phát hiện thi thể thứ ba ở nhà xác bệnh viện. Lúc này tôi mới nhận ra đây là âm mưu. Chắc chắn là Lá Cây Bách gây rối, cô ta điên rồi, cô ta giết người để viết tiểu thuyết, còn muốn dùng cách này để hãm hại tôi. Tôi sẽ không bỏ qua cho cô ta, tôi nhất định sẽ giải đáp bí ẩn này trước cảnh sát. Vì thế tôi theo tình tiết tiểu thuyết cung cấp đến bệnh viện. Tôi đi thang máy đến tầng hầm thứ ba, quả nhiên thấy ông cụ trông cửa như trong truyện. Tôi đẩy cửa nhà xác vào trong, nhìn xung quanh, phát hiện cách sắp xếp nhà xác giống hệt miêu tả trong tiểu thuyết. Thi thể được cất trong ngăn kéo ở góc tường. Tôi do dự rất lâu, đang định quay đầu bỏ chạy nhưng cơ thể không nghe lời, cuối cùng tôi lại đi qua mở ngăn kéo. Thi thể bên trong khiến tôi như gặp sét đánh, tôi muốn lùi lại nhưng chân lại không thể cử động, trong đầu luôn có một giọng nói nói với tôi cảnh sát chắc chắn sẽ nghĩ tôi là tội phạm giết người, họ chắc chắn sẽ bắt tôi. Đây là âm mưu của Lá Cây Bách, cô ta hận tôi, muốn tôi phải chết!"

Kể xong, Vu Ngu cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, áp lực đè nặng trong lòng bấy lâu nay cuối cùng cũng được giải tỏa. Cô ta chấp nhận chịu trừng phạt, cô ta không muốn nợ bất kỳ ai nữa!

"Những lá thư đó đâu?" Khúc Mịch hỏi.

"Theo thỏa thuận ban đầu, sau khi đăng truyện phải hủy thư. Tôi cũng không muốn để lại dấu vết sao chép nên đã làm theo. Có điều bức thư cuối cùng tôi vẫn giữ lại, ở đây." Vu Ngu vội lấy bức thư ra.

Khúc Mịch đeo găng tay rồi mới nhận lấy. Đó là tờ giấy A4, nội dung đánh máy, không có bất kỳ chữ ký nào.

Anh bảo Mạnh Triết và Vương Nhân Phủ ở lại tiếp tục giám sát Vu Ngu, còn mình mang thư về đội hình sự, đưa đến khoa pháp chứng kiểm tra, đồng thời báo cáo khám nghiệm tử thi bên phía Khang Bình đã có.

Nạn nhân là nữ, thời gian tử vong là một tháng trước, tuổi từ 20 đến 30, nguyên nhân tử vong là ngạt thở, nội tạng bắt đầu thối rữa, trên da cũng vậy. Sau khi chết đầu gối của nạn nhân bị ngoại lực bẽ gãy. Mặt bị cắt mấy chục nhát dao, không thể nhận dạng. Có điều trên cổ nạn nhân có hình xăm con bướm trông rất sinh động, hẳn là tác phẩm của thợ xăm có tiếng.

Căn cứ theo đối tượng hung thủ lựa chọn để giết người trước đây, họ nghi ngờ nạn nhân thứ ba cũng là gái ngành.

Vì vậy đội hình sự chia làm hai nhóm để điều tra thân phận của nạn nhân, một nhóm điều tra theo manh mối hình xăm, nhóm còn lại đến các chỗ ăn chơi xem có cô gái nào có hình xăm con bướm trên cổ mất tích một tháng qua không.

Khúc Mịch đến đi tìm căn nhà ở ngoại ô, theo miêu tả của Vu Ngu, bọn họ dễ dàng tìm tới nơi. Bề ngoài đúng là rách mướp, cửa sổ thì đã được thay mới, trên cửa có một ổ khóa lớn.


Có Vương Thành ở đây, bất kể ổ khóa nào cũng không thành vấn đề. Cửa dễ dàng được phá mở, Khúc Mịch và Vương Thành vào trong. Đây là nhà dân bình thường, ngay sau cửa là gian ngoài, ở góc tường có dựng một ván gỗ, trên đó có nồi cơm điện và bếp gas, bên dưới là bình gas. Gần đó là bồn nước.

Khúc Mịch thử mở vòi nước, trong phòng liền có tiếng vù vù. Anh lần theo tiếng động thì phát hiện một tảng đá lớn ở góc phía tây gian ngoài, chỉ lộ ra một đường ống. Ống nước nối với đường ống nên chắc là có giếng nước, bên dưới có một máy bơm.

Quả nhiên Khúc Mịch còn phát hiện một sợi dây nhô ra khỏi giếng, chứng thực suy nghĩ của anh. Anh ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát thì phát hiện giếng và bồn rửa mới hơn những thiết bị khác trong nhà, giống như có người mới sửa lại như cửa ra vào và cửa sổ vậy.

Anh vào phòng trong, căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ. Phía nam là một chiếc giường đơn, đối diện là tủ có đặt một chiếc TV, bên cạnh là chiếc tủ lạnh và máy giặt.

Trong tủ lạnh có rau dưa, trái cây và sữa bò. Trong máy giặt thì có quần áo bẩn. Sống ở đây đương nhiên không thành vấn đề.

Nếu lời Vu Ngu nói là thật thì trong căn phòng này chắc chắn có dấu vết về cuộc sống của cô ta.

Khúc Mịch liên lạc với khoa pháp chứng, nhờ trưởng khoa Lâm điều động người tới lấy bằng chứng. Anh đi dạo một vòng quanh nhà, sau nhà là một ngọn núi, mùa này ngay ả chim bay cũng không có chứ đừng nói là con người.

Anh nhìn ngọn núi không có sức sống rồi quay đầu nhìn về phía thôn. Đúng như lời kể của Vu Ngu, đi bộ khoảng năm phút là tới một thôn nhỏ.

Thôn chỉ có mấy chục hộ, mới vào liền thấy một siêu thị mini.