Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 373: Mạo danh thay thế




Vu Ngu sợ cảnh sát nhận định mình là tội phạm giết người nên không thể không thừa nhận việc mình không phải Bong Bóng, những tác phẩm kia chỉ là kết quả sao chép. Lời khai của cô ta khiến nhóm Mạnh Tiết vừa chấn động vừa nghi ngờ, tại sao cô ta sao chép một cách trắng trợn như vậy mà Lá Cây Bách không nói một tiếng.

Mọi người kiên nhẫn nghe cô ta kể tiếp: "Tình hình của Lá Cây Bách đột nhiên tốt lên nhưng sự nghiệp của tôi lại gặp vấn đề, hai tháng liên tiếp không có ai mời tôi đóng quảng cáo cả, khó khăn lắm mới nhận được một vụ thì bị chị em mới bước chân vào nghề cướp lấy. Tôi không chỉ ngày càng cách xa giấc mơ, thậm chí chi phí sinh hoạt cũng trở thành vấn đề. Lá Cây Bách tốt bụng, cô ấy không cần tôi chia sẻ tiền điện nước, còn mua rất nhiều đồ ăn để trong tủ lạnh bảo tôi cứ việc lấy ăn, sau này tôi có tiền rồi thì chăm sóc cô ấy. Tôi vô cùng cảm động nên nạp tiền vào trang mạng đặt mua tiểu thuyết của cô ấy, không ngờ cô ấy viết tiểu thuyết hay đến vậy, tôi cứ thế trở thành người hâm mộ của cô ấy, còn hay theo đuôi hỏi cô ấy những tình tiết phía sau. Cô ấy trước giờ chưa từng đề phòng tôi, mỗi khi mệt mỏi cô ấy sẽ nói chuyện với tôi, kể tôi nghe ý tưởng của cô ấy."

"Thế nên cô đã đạo ý tưởng của cô ta, giả mạo cô ta đăng những bộ tiểu thuyết kia lên mạng đúng không?" Mạnh Triết hỏi.

"Không, tôi không có, tôi không có!" Ngoài dự đoán của mọi người, Vu Ngu kiên quyết phủ nhận, "Tôi không hề có đạo văn, dù có biết cốt truyện cô ấy định viết thì tôi cũng không thể viết hoàn mỹ đến từng chi tiết như vậy. Tôi rảnh rỗi không có gì làm nên ở nhà đọc tiểu thuyết. Có hôm có người đến nhà gõ cửa. Chỗ chúng tôi trừ chủ nhà hay nhân viên thu phí thì gần như không có ai tới cả. Mà hôm đó không ngày thu tiền nhà hay thu tiền điện nước, tôi cũng không mua sắm gì trên mạng nên có hơi kinh ngạc. Lá Cây Bách cũng không biết là ai, cô ấy đi mở cửa, tôi thấy trước cửa là một cô gái lạ mặt. Cô ta ăn mặc thời thượng trông như búp bê, nhìn là biết kiểu tiểu thư nhà giàu được nuông chiều. Thấy Lá Cây Bách cô ta giật mình, có điều thái độ của cô ta cũng bình thường thôi, lần đầu tôi gặp Lá Cây Bách cũng vậy. Lá Cây Bách rất xấu, mắt cô ấy nhỏ, mũi tẹt, còn bị sứt môi, vì gia đình không có điều kiện nên không được làm phẫu thuật khiến gương mặt của cô ấy trông dị dạng. Trước mặt người ngoài Lá Cây Bách luôn tự ti, bị cô gái kia dùng ánh mắt như vậy nhìn thì thấy xấu hổ. Tôi thấy vậy thì qua đó hỏi cô gái kia là ai. Thấy tôi hai mắt cô gái liền sáng lên, chạy tới, đúng lúc thấy máy tính tôi đặt trên bàn trà, màn hình là chương mới nhất của tiểu thuyết Bong Bóng viết. Cô ta kích động ôm lấy tôi, tự nhận mình là fan trung thành của tôi. Tôi không hiểu cô ta nói gì cả, còn cảm thấy cô ta có vấn đề về đầu óc. Nhưng cô ta cứ khăng khăng nói mình là fan trung thành nhất. Tôi không biết tên thật của cô ta, nhưng nickname Ruột Cá Hồng của cô ta thì tôi biết. Ngày nào Ruột Cá Hồng cũng gửi tiền thưởng, ở trên mạng cô ta và Lá Cây Bách rất thân nhưng ngoài đời thì đây là lần đầu gặp nhau. Chính vì yêu cầu hoàn hảo về người mình thần tượng, cô ta coi tôi là Bong Bóng mà ngó lơ Lá Cây Bách. Khi đó tôi muốn giải thích nhưng Lá Cây Bách ra hiệu với tôi. Tôi hiểu ý của cô ấy, cô ấy không muốn để người ngoài biết mình là kẻ dị dạng, không muốn để fans của mình thất vọng. Tôi chỉ đành giả bộ làm Bong Bóng, cũng may tôi đọc tất cả truyện của Lá Cây Bách, cũng biết rõ những chi tiết về sau, thậm chí có tìm hiểu về nhóm người hâm mộ nên Ruột Cá Hồng không phát hiện ra điều bất thường, còn chụp hình, xin chữ kỹ của tôi. Đợi Ruột Cá Hồng đi, tôi mới thở phào. Lá Cây Bách cảm ơn tôi đã không để lộ thân phận của cô ấy trước mặt người hâm mộ. Nhưng sau khi ra về Ruột Cá Hồng đã đăng ảnh chụp cùng với tôi lên mạng, từ đó tất cả fans đều coi tôi là Bong Bóng. Một tháng sau, nhóm người hâm mộ của Ruột Cá Hồng muốn tổ chức buổi họp fans nho nhỏ, mời Lá Cây Bách tham gia. Lá Cây Bách năn nỉ tôi đi thay, tôi thấy cô ấy cũng hết cách nên giúp cô ấy thêm lần nữa. Lần đó buổi gặp mặt diễn ra ở khách sạn Shangri-La, quy mô không lớn lắm, đều là fans trung thành. Tôi nói chuyện với họ, cùng họ chụp hình, ăn cơm. Lá Cây Bách có chuẩn bị những tấm card làm quà, ai cũng có phần. Các fans rất vui nhưng Lá Cây Bách lại rất buồn, tuy cô ấy không nói nhưng tôi có thể cảm nhận được. Tôi không biết phải an ủi cô ấy thế nào nên giúp cô ấy hỏi thăm bệnh viện chỉnh hình tốt nhất để cô ấy thay đổi. Cô ấy vui vẻ đi làm phẫu thuật sứt môi, nhưng vì tình trạng khá nghiêm trọng, hơn nữa đã qua thời điểm vàng, thế nên làm xong vẫn để lại dấu vết. Cô ấy không hài lòng với hiệu quả này nên muốn làm đại phẫu để mình xinh đẹp hơn. Cô ấy bắt đầu bước vào con đường phẫu thuật thẩm mỹ không có đường về, gần như tháng nào cũng có thay đổi. Khoản thời gian đó có nhà xuất bản muốn ký hợp đồng với cô ấy, yêu cầu chụp ảnh và căn cước. Cô ấy lại dùng thông tin của tôi, không ngờ trên cuốn sách xuất bản lại in ảnh của tôi. Đến lúc này cô ấy cuối cùng cũng nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề. Tiểu thuyết của cô ấy nổi tiếng, còn được xuất bản, nhưng danh tiếng lại không thuộc về Lá Cây Bách mà là Vu Ngu. Cô ấy muốn nói chuyện với trang web để sửa căn cước ký hợp đồng, nhưng trang web không đồng ý, còn khóa ID của cô ấy. Trên trang web có số điện thoại Lá Cây Bách để lại, không ngờ cô ấy cũng lưu số của tôi. Có lẽ trang web cảm thấy tài khoản của tôi bị trộm nên gọi điện xác nhận, hứa sẽ giúp tôi tạo ID mới có độ bảo mật cao. Không hiểu sao tôi lại đồng ý. Mười phút sau, tôi đăng nhập vào ID cũ của Lá Cây Bách, trong đó không có gì, nhưng những tác phẩm của cô ấy đều đang ở tài khoản của tôi. Từ đó tôi hoàn toàn biến thành Bong Bóng, từ một người mẫu chụp ảnh nhỏ lẻ biến thành tác giả viết tiểu thuyết mạng nổi tiếng, còn có sách xuất bản. Tôi biết mình làm thế là sai nhưng tôi không vượt qua lòng tham của mình. Tôi muốn có nhiều tiền, muốn được mọi người tung hô. Tôi nhân lúc Lá Cây Bách không ở nhà dọn đi, còn đổi số di động. Cô ấy không tìm thấy tôi nên đã để lại bình luận dưới tiểu thuyết, mắng tôi là kẻ sao chép. Lập tức có fans công kích cô ấy, còn mắng cô ấy muốn dựa hơi. Không lâu sau phía nhà xuất bản tổ chức buổi ký tên. Lá Cây Bách tới nơi muốn vạch trần sự thật tôi là kẻ giả mạo, nhưng dưới sự ủng hộ của fans trung thành như Ruột Cá Hồng, cô ấy hết đường chối cãi, còn suýt bị cảnh sát đưa đi. Cô ấy bị đuổi khỏi buổi ký tặng, từ đó tôi không còn gặp lại cô ấy nữa. Việc xảy ra ở buổi ký tặng được không bị đăng lên báo nhưng vẫn lan truyền trong nhóm hâm mộ. Mấy ngày sau, trong nhóm fans xuất hiện ảnh của Lá Cây Bách trước khi phẫu thuật thẩm mỹ, trên Tieba cũng có, bên dưới có hàng ngàn bình luận không hay. Dần dần việc này lắng xuống. Nhưng thân phận Bong Bóng đâu dễ giả mạo, tôi không thể viết ra bất kỳ tác phẩm xuất sắc nào. Một cuốn tiểu thuyết ít nhất phải 300.000 từ, nhưng 3.000 từ tôi cũng không viết được. Đến lúc này tôi mới nhận ra ngày xưa Lá Cây Bách sáng tác gian khổ thế nào. Người hâm mộ hối thúc, biên tập trang web liên tục hỏi khi nào tôi viết bộ truyện mới, cuốn sách kỳ trước bán cháy hàng, họ hỏi tôi có định viết thể loại trinh thám không. Khoảng thời gian này tôi thật sự suy sụp. Tôi ép mình bình tĩnh để viết truyện, nhưng thứ tôi viết ra còn ấu trĩ hơn học sinh tiểu học viết. Ngay lúc này tôi nhận được một bức thư không ký tên, chính nó đã giúp tôi thoát khỏi cảnh khó khăn, nhưng cũng khiến tôi rơi vào ngày hôm nay."

Bức thư không ký tên kia liệu có phải do Lá Cây Bách gửi không? Mọi người đều nghi ngờ, chờ Vu Ngu kể tiếp. Câu chuyện của Vu Ngu và Lá Cây Bách nếu viết ra cuốn tiểu thuyết chắc chắn sẽ bán rất đắt hàng.

"Tôi cũng không biết ai gửi lá thư kia vì nó được đánh máy, nội dung là đại cương cuốn tiểu thuyết và 10.000 từ đoạn đầu. Tôi gửi bản thảo cho biên tập, sau khi xem biên tập rất vui, còn bảo tôi mau đăng bài, tác phẩm này chắc chắn sẽ gây sốt."

Vu Ngu tỏ ra hối hận, nếu khi đó cô ta có thể dừng bước trước bờ vực thì bây giờ đã không bị coi là tội phạm giết người rồi. Tuy cũng thấy nghi ngờ nhưng cô ta lại không thể vượt qua cám dỗ.

Cô ta đăng truyện mới, chỉ mới đăng hai chương mà đã bùng nổ. Nhưng những chương sau phải viết sao đây?

Đúng lúc này cô ta nhận được bức thư thứ hai yêu cầu cô ta đến địa điểm chỉ định để tập trung sáng tác, trong thời gian đó không được mở di động, không được đăng nhập vào mạng xã hội, phải cắt đứt mọi liên lạc với thế giới bên ngoài. Nếu cô ta làm trái quy định thì chương tiếp theo của tiểu thuyết sẽ không được gửi đến.