Khúc Mịch cùng người của đội hình sự đến bệnh viện nhân dân số 1, bọn họ đến thẳng tầng hầm thứ 3, bình thường rất ít người tới đây. Nơi này chuyên giữ những thi thể không có người tới nhận, thậm chí có vài thi thể đã được mấy năm. Người trông coi nhà xác là một ông cụ suốt ngày say khướt, chẳng thèm trông coi gì.
Lúc họ tới, ông ta đang ngồi ngủ gà ngủ gật, trên cây bàn bên cạnh là một chai rượu trắng và đĩa đậu phộng.
Tầng hầm vốn là nơi phóng đại âm thanh, bọn họ vừa ra khỏi thang máy đã nghe thấy tiếng khò khè của ông ta.
Lãnh đạo bệnh viện đi cùng vội chạy tới đánh thức, ông già chóp chép mấy cái rồi ngủ tiếp.
"Dậy đi, mau dậy đi!" Thấy nói bình thường không có tác dụng, lãnh đạo bệnh viện cố gắng lay cánh tay ông ta.
"Biến!" Ông cụ lẩm bẩm, "Ma quỷ thì cũng phải nhường chỗ cho người ngủ chứ, vào trong tìm bạn chơi đi, bên trong toàn cô hồn dã quỷ đấy!"
Khúc Mịch xua tay, ý bảo lãnh đạo bệnh viện không cần đánh thức ông ta. Bọn họ tự đi mở cửa, đến khi nhìn rõ mọi thứ bên trong, tất cả đều sững sờ. Có một người đang đứng trước ngăn kéo lớn, nhìn từ phía sau thì có thể xác định đây là nữ. Cô ta mặc váy dài xếp ly màu đen, bên trên khoác áo lên, dưới chân mang đôi ủng, tóc dài xõa ngang vai bay bay, cả người toát lên khí chất của nghệ sĩ.
Cô ấy dường như không biết có người vào, vẫn đứng yên không nhúc nhích. Trong ngăn kéo hình như có một thi thể, trông như thế nào thì không thấy rõ.
Cô ấy là ai? Đứng trong nhà xác làm gì?
"Bong Bóng! Không, phải gọi là Vu Ngu!" Khúc Mịch nói.
Cô ấy chính là tác giả của bộ tiểu thuyết Ai là tôi? Mọi người vừa mới giật mình thì thấy cô ấy xoay người lại, có điều cơ thể cứng đờ, hơn nữa tốc độ còn rất chậm.
Cương thi! Trong đầu Mạnh Triết bỗng xuất hiện cụm từ này.
Đến khi cô ấy hoàn toàn xoay người lại, mọi người mới thấy rõ mặt cô ấy tái nhợt như tờ giấy, khóe mắt ươn ướt tràn ngập nỗi sợ.
Đợi thấy rõ có người trước mặt, cô ấy bỗng ngã xuống.
Mạnh Triết chạy qua kiểm tra thì phát hiện Vu Ngu đã ngất. Tòa nhà bên trên là bệnh viện, gọi cấp cứu khá thuận tiện. Cậu chạy lên lầu gọi điện cho trung tâm cấp cứu, lập tức có nhân viên y tế nâng cáng chạy xuống đưa Vu Ngu đi, Mạnh Triết và Vương Nhân Phủ đi theo.
Khúc Mịch đến trước ngăn kéo quan sát thi thể nữ bên trong, khuôn mặt cũng bị hủy, cũng bắt đầu thối rữa, cũng trần truồng, hơn nữa hai tay bị trói ra sau, đầu gối bị bẻ gãy, thi thể trong tư thế quỳ.
Ông cụ uống say bên ngoài cuối cùng cũng bị đánh thức, ông ta dụi mắt nghi ngờ nhìn mọi người. Nhà xác này từ lúc nào trở nên náo nhiệt đến vậy? Có cảnh sát, có nhân viên y tế ra vào, còn cả lãnh đạo, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Ông muốn về nhà sớm hả?" Trưởng khoa trẻ tuổi chỉ thẳng vào ông cụ, "Ở đây không cho người sống bước vào, sao bên trong lại có một cô gái, còn ngất xỉu nữa? Vừa rồi lúc tôi đưa đội trưởng Khúc của đội hình sự tới, ông ngủ như lợn chết vậy, có gọi thế nào cũng không dậy. Ông là nhân viên của bệnh viện, hàng tháng nhận lương như các bác sĩ, nhưng ông lại say mèm, ai vào trong trộm đồ cũng không biết!"
"Cậu bớ lải nhải đi, ai mà vào trộm thi thể? Thi thể ăn được hay dùng được à? Cho cậu cậu có lấy không? Đừng có ra vẻ trước mặt tôi, cậu có đi hỏi thăm xem tôi là ai không? Ngày xưa khi tôi theo đội tình nguyện đến châu Phi chữa bệnh, cậu còn đang bú sữa mẹ kìa! Nếu không phải tôi bị bệnh nặng phải về, không thể tiếp tục phẫu thuật, e là cậu bây giờ gặp tôi cũng phải nịnh nọt đấy. Chẳng qua tôi không muốn xa bệnh viện, nếu không tôi đã ở nhà ăn ngon ngủ yên rồi. Ở nơi này không đến lượt tên nhóc như cậu mắng tôi đâu!"
Thì ra ông cụ này là nhân viên biên chế chính thức của bệnh viện, còn là bác sĩ xuất sắc nhất của khoa ngoại. Ngày xưa ông ta đi châu Phi làm tình nguyện, ngờ đâu suýt chút mất mạng, mạng thì nhặt được về rồi nhưng không thể vào phòng phẫu thuật nữa. Từ đó ông ta bắt đầu nghiện rượu, lãnh đạo bệnh viện khuyên ông ta về nhà nghỉ ngơi nhưng ông ta không nghe. Không còn vị trí thích hợp cho ông ta, lãnh đạo chỉ đành để ông ta đến nhà xác, thật ra họ chỉ muốn để ông ta biết khó mà lui, ngờ đâu ông ta đã làm công việc này hơn hai mươi năm.
"Tôi sẽ báo cáo việc này với giám đốc bệnh viện." Trưởng khoa trẻ tuổi hết cách với ông ta, chỉ có thể mượn danh người khác để uy hiếp.
Nhưng ông cụ lại cười khinh như cảm thấy người ta giống trẻ con bị bắt nạt liền đi mách thầy giáo.
Khúc Mịch kiểm tra xong, đi tới hỏi: "Ông cụ, thi thể này tới đây từ khi nào vậy?"
"Thi thể gì?"
"Ở đây vốn không có gì mà." Ông ta vội kéo những ngăn kéo khác ra, "Tổng cộng có ba thi thể, mà còn là nam. Tuy tôi suốt ngày say xỉn nhưng tôi chắc chắn mình không nhớ nhầm số lượng. Ba thi thể này đã ở đây hơn một năm, vì không biết là ai nên không có người nhà đến nhận về. Còn thi thể nữ này chắc chắn không phải nhóm A Tài chuyển đến. Trong sổ sách của tôi cũng không ghi chép lại, hơn nữa dưới chân cô ấy cũng không có dán nhãn tên."
Mỗi thi thể đến đây ông ta đều sẽ dán nhãn tên ở chân, trên đó có ghi ngày thi thể đưa tới, giới tính và nguyên nhân tử vong.
Mà với tình trạng của thi thể nữ này chứng minh có người nhân lúc ông ta ngủ say lén đưa vào, sau đó bỏ vào ngăn đông lạnh.
Vì nơi này không có ai ra vào, tần suất sử dụng những ngăn kéo này rất thấp, vậy nên giấu thi thể ở bên trong sẽ không dễ bị phát hiện.
"Mấy ngày nay có gì kỳ lạ không?" Khúc Mịch hỏi.
Ông ta lắc đầu: "Vẫn như bình thường, tôi ăn rồi nghỉ ở phòng bên cạnh, tới sáng thì đi tuần tra một vòng. Từ lâu tôi đã đều nghị với lãnh đạo bệnh viện lắp camera ở cửa nhưng lãnh đạo nói ở đây không có đồ quý giá, ai lại đi trộm thi thể. Xem đi, đầu tư một chút cũng không nỡ, bây giờ xảy ra chuyện rồi đấy!"
Thảo nào trưởng khoa trẻ tuổi kia tức giận như vậy, ngay cả trông nhà xác cũng không làm được, suốt ngày cứ lôi chuyện trong quá khứ ra làm tấm ván che chắn. Khúc Mịch ghét nhất người làm việc không nghiêm túc mà còn trốn tránh trách nhiệm.
Xem ra có hỏi ông ta cũng không hỏi được gì, Khúc Mịch rời khỏi nhà xác, đi bộ chứ không đi thang máy. Cầu thang ở chỗ ngoặt cuối hành lang, anh đi bộ lên tầng một thì phát hiện phía sau tòa nhà có một lối thoát hiểm, đi từ đây ra ngoài là khu vườn sau bệnh viện, đối diện là vách tường đang sửa chữa, mấy công nhân đang bận rộn, thỉnh thoảng có người qua lại. Khúc Mịch đi theo lối này, phía trước là bến xe buýt, gần đó có ông cụ bán khoai nướng.
Khúc Mịch đến mua hai củ khoai, bắt chuyện: "Bức tường bệnh viện sửa bao lâu rồi? Ra vào bằng đường này thuận tiện ghê."
"Hơn nửa tháng rồi, cũng nhiều người đi đường này lắm. Có hôm khoảng 1 giờ đêm tôi thấy có một thanh niên ôm vợ mình tới khám bệnh nữa đấy."
"Tối muộn ông vẫn chưa dọn quán à? Sao ông biết họ là vợ chồng?"
"Hôm đó cãi nhau với vợ, tôi định cả đêm không về cho bà ấy lo, hơn nữa khoai cũng chưa bán hết. Đột nhiên có một xe đậu ở đối diện, thanh niên kia ôm một cô gái tóc dài che mặt quấn chăn xuống. Cậu nghỉ đi, giờ đó quấn chăn tới khám bệnh không phải vợ chồng thì là gì? Cũng không biết người vợ kia hết bệnh chưa, từ đó đến giờ tôi không còn gặp lại họ."
"Hôm đó là ngày mấy?"
"Một tuần trước, trí nhớ của tôi tốt lắm." Ông cụ trả lời ngay, "Hôm đó tôi với vợ tôi cãi nhau, bà ấy khăng khăng đó là kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi, tôi liền bảo bà ấy nhớ lầm. Chúng tôi kết hôn ngày 5 tháng 12, hôm đó còn có tuyết. Mọi người hay nói nếu kết hôn vào ngày có tuyết thì sẽ được bạch đầu giai lão..."
Con người khi già rồi thường nói chuyện dong dài, còn hay nhớ lại quá khứ. Khúc Mịch kiên nhẫn nghe ông cụ kẻ hết rồi thanh toán, rời đi.