Ngô Vân vốn là một đứa bé gia đình nghèo khó nhưng lại có thành tích học tập xuất sắc, nếu cô ấy thật sự gặp được người tốt thật lòng giúp đỡ mình, kết cục chắc chắn không như bây giờ. Nhưng cô ta lại gặp phải ma quỷ, hắn gửi tiền hàng tháng cho cô, trở thành động lực học tập của mình.
Ngô Vân kể cho hắn nghe mọi suy nghĩ trong lòng, chờ mong hắn hồi âm. Cô gái ấy dần lớn lên, bắt đầu có tình cảm với người đàn ông mình chưa bao giờ gặp mặt.
Kỳ nghỉ hè năm thi lên cấp ba, cô ấy cầm tiền tích góp của mình lên thành phố tìm hắn, còn nói dối gia đình mình ra ngoài đi làm. Thời điểm nhìn thấy cô ấy, hắn ta bị sự ngây thơ đáng yêu của cô làm cho rung động, thế nên hắn đã che giấu sự thật mình đã kết hôn, cả hai xảy ra quan hệ.
Người đàn ông đó hứa hẹn rất nhiều thứ, cho Ngô Vân hạnh phúc. Nhưng thời điểm ấy hạnh phúc bao nhiêu, sau này lại đau đớn bấy nhiêu.
Đọc dòng nhật ký của Ngô Vân, Thương Dĩ Nhu vô cùng thổn thức. Cái chết của Ngô Vân rốt cuộc là trách nhiệm của ai đây? Là gia đình nghèo khó, bố mẹ không biết chuyện gì, là tên đàn ông không bằng cầm thú kia hay là xã hội khắc nghiệt này?
Trang cuối cùng của nhật ký, Ngô Vân có nhắc đến việc gặp lại người đàn ông kia.
Manh mối này rất có giá trị, người đàn ông Ngô Vân yêu sâu đậm lại đẩy cô ấy vào địa ngục, đến khi hai người gặp lại đã xảy ra chuyện gì? Liệu có phải là Ngô Vân vẫn không buông bỏ hắn, bị hắn lặng lẽ giết hại không?
Khúc Mịch bảo Mạnh Triết điều tra theo hướng này, Cố Thành tiếp tục chú ý tới tình hình của Bong Bóng, Lưu Tuấn và những người khác vẫn điều tra bạn bè, đồng nghiệp, khách hàng của Ngô Vân, không thể bỏ qua bất cứ chỗ đáng nghi ngờ nào.
Thương Dĩ Nhu hỗ trợ chú ý chương mới của tiểu thuyết, đồng thời đọc bình luận bên dưới, phát hiện có gì khác thường thì lập tức báo với Khúc Mịch.
Tiểu thuyết của Bong Bóng hiện là cuốn gây sốt nhất, rất nhiều người hâm mộ gửi phần thưởng để yêu cầu thêm chương mới. Trong đó có một độc giả tên Ruột Cá Hồng, ngày nào cũng thưởng 18888 điểm đọc, tương ứng với 188 tệ. Từ trang cá nhân cho thấy Ruột Cá Hồng là fan cuồng của Bong Bóng, người thưởng nhiều nhất cho tác giả. Trong tất cả truyện của Bong Bóng đều có phần thưởng của cô ta. Thậm chí cô ta còn là trưởng nhóm FB Bong Bóng, mọi người muốn tham dự phải qua chứng thực. Thương Dĩ Nhu không rõ mấy thứ này nên nhờ Khang Chỉ Kỳ giúp.
Khang Chỉ Kỳ vốn cũng là người hâm mộ của Bong Bóng, cô ấy nằm trong nhóm đó. Nhờ vậy, Thương Dĩ Nhu thuận lợi vào được nhóm người hâm mộ.
Trong nhóm có hơn một trăm người, được chia theo fan thường và fan VIP.
Thương Dĩ Nhu thưởng cho Bong Bóng 500 tệ, còn mua tất cả truyện của Bong Bóng. Sau khi gửi ảnh chứng minh, cô mới được vào. Vào rồi cô mới biết những người này không hề quan trọng tiền bạc, thậm chí có người nói Bong Bóng viết truyện vất vả, muốn mua tặng Bong Bóng chiếc ghế massage, có người thì đặt mặt nạ từ nước ngoài, chờ Bong Bóng bế quan viết truyện xong sẽ gửi tặng.
Bọn họ đều là độc giả lâu đời của Bong Bóng, đều biết mỗi lần có tác phẩm mới Bong Bóng đều không liên lạc với bên ngoài. Để tác giả viết ra tác phẩm xuất sắc hơn, bọn họ vô cùng phối hợp.
Thấy bọn họ muốn gửi quà tặng, Thương Dĩ Nhu nhắn hỏi: "Tôi cũng muốn tặng đồ cho Bong Bóng, địa chỉ phải viết ở đâu đây?"
Lập tức có người nhắn cho cô một địa chỉ, nhưng Thương Dĩ Nhu vừa đọc liền thất vọng, bởi vì đó là địa chỉ nhà cũ của Vu Ngu, nơi đó từ lâu đã không có người ở.
Bong Bóng vẫn ra chương mới hàng ngày, trong hai chương gần đây, đội trưởng Nhạc dẫn dắt đội hình sự điều tra những người tiếp xúc với Ô Vân. Điều khiến Thương Dĩ Nhu thắc mắc là trong tiểu thuyết không hề nhắc tới cuốn nhật ký và người giúp đỡ thần bí, đây là chuyện gì?
Bọn họ coi tiểu thuyết thành manh mối phá án, điều này liệu có khiến vụ án lạc lối không? Tuy lo lắng nhưng Thương Dĩ Nhu vẫn theo dõi sát sao tình tiết của tiểu thuyết.
Khoa pháp chứng đã có kết quả so sánh DNA của Ngô Vân, chứng minh thi thể trong người tuyết mà họ phát hiện chính là cô ấy.
Lúc này không thể tiếp tục gạt gia đình của Ngô Vân nữa, Mạnh Triết thông báo cho nhà họ tới nhận thi thể. Hai vợ chồng già họ Ngô và anh trai đều tới, tất cả đều không tin sự thật Ngô Vân đã bị giết.
"Sao lại như vậy? Mấy hôm trước đồng nghiệp của em gái tôi còn đến nhà nói nó sẽ đi công tác mà!" Nhìn thi thể không thể nhận diện, anh trai kiên quyết không thừa nhận đây là em gái của mình, "Em gái tôi vẫn khỏe mạnh, đây không phải em gái tôi!"
Bà Ngô khóc đến ngất đi, sau khi tỉnh lại đấm ngực nói: "Con gái tôi dù có hóa thành tro tôi cũng nhận ra. Nó là Vân Nhi, chính là Vân Nhi!"
Anh trai Ngô nghe mẹ nói vậy vẫn tiếp tục khuyên, khăng khăng không chịu nhận thi thể.
Khang Bình giải thích: "Chúng tôi đã thu thập tóc, móng tay và da của Ngô Vân ở nhà thuê, sau đó đối chiếu với thi thể, kết quả xét nghiệm DNA tương tự đến 99,99%. Có nghĩa là đây chính là Ngô Vân. Kỹ thuật so sánh DNA là kỹ thuật chính xác tiên tiến nhất hiện nay, không thể có sai sót. Dù về mặt tình cảm mọi người có thể không chấp nhận nhưng sự thật là sự thật, cô ấy chính là Ngô Vân."
Gia đình họ Ngô không thể hiểu hết những gì Khang Bình nói, nhưng họ hiểu thi thể bị hủy hoại khuôn mặt đang nằm ở kia chính là Ngô Vân.
Ba người ôm nhau khóc một trận, nhất là anh trai Ngô. Anh ta đi tìm Khúc Mịch, đột nhiên quỳ xuống dập đầu.
Nói rồi anh ta lại muốn quỳ xuống.
Khúc Mịch ghét nhất cảnh một người đàn ông chưa gì đã quỳ xuống, rồi còn khóc, đây là biểu hiện của sự yếu đuối. Đàn ông thì phải biết gánh vác trách nhiệm. Anh trai Ngô nói đúng, nếu anh ta là một người anh trai tốt thì đã không để mọi gánh nặng gia đình đè lên đôi vai của một mình Ngô Vân.
Anh ta dùng tiền của em gái để xây nhà cưới vợ, nhưng bây giờ em gái bị giết hại, dù anh ta có tự trách, đau lòng thì cũng không thể thay đổi được gì.
Có điều Khúc Mịch vẫn không nỡ để gia đình họ biết nghề nghiệp thật của Ngô Vân. Nhà họ Ngô đi làm thủ tục rồi đưa thi thể về. Trong lòng họ, Ngô Vân mãi mãi là cô gái ngây thơ thuần khiết.
Còn về thân phận người đàn ông thần bí, Mạnh Triết đã điều tra ra chút ít. Trong nhật ký Ngô Vân có nói ngày xưa bọn họ thường xuyên liên lạc, tuy không tìm được lá thư nào, có thể là đã bị cô ấy xử lý nhưng gửi thư là manh mối quan trọng.
Nhà họ Ngô không biết chữ nhưng quen người chịu trách nhiệm gửi thư trong thôn. Định kỳ người đó đều chạy đến nhà họ Ngô nên chắc chắn có ấn tượng. Quả nhiên Mạnh Triết tìm được người đưa thư năm xưa, bây giờ ông ta vẫn đang gửi thư.
Ông ta có ấn tượng rất sâu về việc này, bởi vì thời điểm đó cả thôn ít khi liên lạc với bên ngoài, đa phần người dân không biết chữ, chỉ có gia đình Ngô Vân nhờ ông ta gửi thư định kỳ.
"Hách Phong Lợi, địa chỉ là số 39 đường Hạnh Phúc, phố Lâm Hà, thành phố Nam Giang." Người đưa thư khẳng định.
Mạnh Triết lập tức đi điều tra, nhưng căn nhà số 39 đường Hạnh Phúc, phố Lâm Hà đã bị dỡ bỏ, cậu chỉ tìm được thông tin về Hách Phong Lợi.
Hách Phong Lợi là nhân viên văn phòng, vợ làm việc ở bệnh viện, có đứa con trai mười lăm tuổi. Ngày xưa khi được quy hoạch tái định cư, bọn họ được cấp một nhà ba phòng và 300.000 tệ.
Lúc Mạnh Triết tìm tới thì chỉ có mình hắn ở nhà, vợ đang trực đêm, con trai có tiết tự học buổi tối trên trường chưa về. Nghe Mạnh Triết giới thiệu là cảnh sát hình sự, mặt hắn liền tái mét.
"Đồng chí cảnh sát, sao các cậu lại tới đây?" Hách Phong Lợi thấp thỏm.
Mạnh Triết nhìn thẳng vào mắt hắn: "Trong lòng ông chắc chắn biết rất rõ!"
Hách Phong Lợi hoảng loạn hút thuốc, sau một lúc mới nói: "Mấy cậu tới vì Ngô Vân đúng không? Tôi không có giết người."
Nghe vậy, ánh mắt Mạnh Triết càng trở nên sắc bén, việc thi thể giấu trong người tuyết là Ngô Vân chưa được công khai, tạm thời chỉ có người trong đội hình sự biết, thế thì làm sao Hách Phong Lợi biết được?
Nhưng sau khi nói ra việc này, Hách Phong Lợi dần bình tĩnh lại. Trông hắn như được tháo gỡ gông xiềng, trạng thái hoàn toàn trái ngược với lúc đầu.