Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 341: Mài giũa người mới




Thời điểm Mã Nghênh Xuân được phát hiện, trên người trừ chiếc váy thì tất cả trang sức đều biến mất, ngay cả vali mà nhiều người nhắc đến cũng không thấy đâu. Vậy nên không chỉ Khúc Mịch, ngay cả Lưu Tuấn cũng cảm thấy suy đoán của Mạnh Triết không hợp lý.

"Anh Mạnh à, em lại có suy nghĩ khác anh. Em lại cảm thấy hung thủ là kẻ không có kiến thức, hắn cướp hết trang sức trên người Mã Nghênh Xuân đi vì không  biết đâu là món đồ có giá trị. Còn về vấn đề xâm hại, em nghĩ hung thủ chỉ là người bình thường. Hắn sợ Mã Nghênh Xuân kêu cứu khiến người khác chú ý nên lập tức siết cổ cô ấy, tạo ra cái chết tại chỗ. Một người đàn ông bình thường không thể có dục vọng với thi thể dù đó là thi thể của một cô gái xinh đẹp."

Cảnh sát Vương Thành mới đến nghe họ thảo luận cũng đóng góp ý kiến: "Em đã đến con hẻm đó kiểm tra rồi, tuy xe có thể chạy vào từ hai đầu nhưng muốn quay đầu thì khá khó khăn. Nếu muốn nhanh chóng đào tẩu thì xe máy hoặc xe điện sẽ tiện lợi hơn. Đặt giả thết hung thủ siết cổ giết Mã Nghênh Xuân, sau đó đặt vali lên xe máy thì hắn phải tìm sợi dây cột Mã Nghênh Xuân vào sau lưng mình. Trời rất tốt, khu vực này lại ít người qua lại, vậy nên sẽ không ai chú ý Mã Nghênh Xuân đã chết. Hung thủ lái xe đến công viên, thấy xung quanh không có ai nên đã mở nắp cống thoát nước, ném thi thể xuống, sau đó mang tang vật bỏ trốn."

"Mặc dù phá án cần suy luận táo bạo nhưng tất cả phải có chứng cứ làm cơ sở chứ không phải suy đoán lung tung." Thấy Vương Thành chen ngang, Mạnh Triết trút tất cả cơn giận lên đầu cậu ta, "Ra ngoài mua nước cho bọn tôi đi. Tôi muốn ly cà phê mới xay thêm muỗng đường, đội trưởng Khúc thì một ly mocha không được. Lưu Tuấn uống trà sữa vị chuối, Vương Nhân Phủ uống hồng trà, Hách Minh thì sao cũng được, chỉ cần không phải cà phê, trà sữa với hồng trà. Đúng rồi, nhớ mua ở tiệm trên phố Lão Hà, đừng đi chỗ khác đấy."

Vương Thành tươi cười nhận lời rồi chạy ra ngoài nhanh như chớp.

Nửa tiếng sau, hai tay cậu ta xách bốn năm cái túi trở về.

"Mocha không đường của đội trưởng Khúc, cà phê đen thêm một muỗng đường của anh Mạnh. Trà sữa vị chuối của anh Lưu, anh Vương là hồng trà, còn anh Hách thì em mua một ly chocolate nóng." Vương Thành đưa ly nước đến tận tay từng người, "Tiệm đang có chương trình giảm giá 10 tệ bốn cái bánh tart nên em muôn luôn."

Khúc Mịch nghe vậy không khỏi quay sang nhìn Vương Thành, trí nhớ của cậu nhóc này đúng là rất tốt, Mạnh Triết chỉ nói một lần mà cậu ta có thể hết, còn gọi đúng tên từng người.

Mạnh Triết tự thấy mình quá đáng, cậu nhấp miếng cà phê rồi mở lời: "Mọi người thêm Wechat của Vương Thành đi, lát nữa chuyển lại tiền cho cậu ấy."

"Cảm ơn anh Mạnh. Bánh tart cứ coi như là em mời, mọi người chỉ cần trả tiền nước là được." Vương Thành không từ chối. Cậu mới vào đội, tiền lương tháng đầu tiên còn chưa về ví thì hào phóng làm gì?

Không kiêu ngạo, không đạo đức giả, không bằng mặt không bằng lòng, tính cách như vậy rất hợp ở lại đội hình sự. Mạnh Triết càng có ấn tượng tốt với Vương Thành, vì thế giao một tập hồ sơ cho cậu ta: "Hai năm trước có một cô gái mất tích ở con hẻm gần ga tàu hỏa, cậu đi điều tra đi."

Vương Thành vui mừng khôn xiết, vội ôm hồ sơ chạy đi.

Khúc Mịch không nói gì, anh đang xem đi xem lại mấy tấm ảnh. Con hẻm tối tăm, hai bên là khu dân cư đổ nát. Hôm qua bọn họ đi điều tra tòa nhà kia tạm thời chưa có phát hiện gì, trong khi tòa nhà đối diện thì không một bóng người, rất nhiều cửa sổ đã bị vỡ vì va đập.

Nghe đâu cả tòa nhà đã được một đại gia mua, bây giờ chỉ chờ chính quyền đến phá bỏ rồi bồi thường. Nghe nói tên đó vừa mua tòa nhà kia, rất nhiều người dân bán nhà chuyển đi nơi khác nghe tin đều hối hận. Trong đó có gia đình cô gái mất tích, bọn họ từng nhất quyết không chịu dọn đi, sau này con gái mất tích, bọn họ tìm kiếm hai năm không có tin tức gì nên chỉ đành rời khỏi nơi đau buồn đó.

Khúc Mịch tìm được hồ sơ về vụ việc này cùng số điện thoại của bố mẹ cô gái mất tích, bọn họ từng nói trước khi tìm được con gái họ sẽ không đổi số, ngoài ra còn có thông tin tên đại gia có tên Thôi Hải kia.

Khúc Mịch có ấn tượng với cái tên này, trước đây anh từng điều tra một thương nhân tên Thôi Minh, tên đó chính là con trai thứ hai của Thôi Hải. Vụ án ấy do Mạnh Triết xử lý, Khúc Mịch nhớ nhờ đó mà Mạnh Triết mới có cơ hội rèn luyện, trưởng thành nhanh hơn.

"Đúng là duyên phạn!" Mạnh Triết cười nói, "Ngày xưa em điều tra con của ông ta, ông ta nhiều lần tìm em gây chuyện. Thôi Hải là một trong những lãnh đạo cấp thành phố vì chuyện của Thôi Minh mà không thể không xin từ chức. Bây giờ không còn chức vụ, con trai thì vào tù nên ông ta tiếp quản công ty của con trai. Làm việc trong quan trường nhiều năm, muốn lấy chút thông tin từ kế hoạch của chính phủ với ông ta chẳng có gì khó. Mấy lần em thấy ông ta xuất hiện trên TV, làm ăn lớn lắm. Nghe đâu ông ta còn định xây dựng công viên trò chơi có quy mô như Disney. Năm năm trước ông ta mua một miếng đất lớn ở ngoại ô. Đội trưởng Khúc, hay là để em điều tra theo hướng này đi. Em từng tiếp xúc với con cáo già này, biết mấy trò của ông ta. Vương Thành non quá, em sợ cậu ta bị Thôi Hải lợi dụng."

"Không sao, thanh niên chịu chút thất bại cũng là chuyện tốt. Manh mối này tạm thời không quan trọng, cứ để cậu ta phụ trách đi."

Khúc Mịch đọc hồ sơ ở đồn cảnh sát khu vực. Thời điểm cô gái kia mất tích, cảnh sát từng mời Thôi Hải hỗ trợ điều tra nhưng kết quả điều tra chứng minh việc này không liên quan đến ông ta.


Cô gái mất tích tên Lý Kiệt quen bạn trai trên mạng bị bố mẹ phản đối, từng có suy nghĩ bỏ nhà đi. Cảnh sát đã tìm thấy chàng trai trên mạng kia, cậu ta cũng bỏ nhà đi sau khi cô gái biến mất. Vậy nên khi đó cảnh sát xác định cô gái kia mất tích.

Khúc Mịch nghĩ mãi Lý Kiệt rốt cuộc là mất tích hay đã chết. Chuyện các cặp đôi trẻ cùng nhau trốn nhà đi anh đã nghe nhiều, nhưng kiên trì hai năm không cho gia đình chút tin tức đúng là hiếm thấy. Có nhiều cặp đôi sau khi bỏ nhà đi đã có thai, hai bên gia đình phải nhượng bộ. Nhưng mấy năm qua không có tin tức gì về Lý Kiệt, ngay cả tin nhắn cũng không có, rốt cuộc cô gái ấy có còn sống không?

"Đội trưởng Khúc, em nghĩ Lý Kiệt đã chết rồi!" Chưa đến một ngày Vương Thành đã dám đưa đến kết luận, hơn nữa còn rất tự tin, "Em đã điều tra bạn trai trên mạng của Lý Kiệt, năm ngoái cậu ta đã liên lạc với gia đình, nói mình đang làm việc ở Tân Cương, đến tết sẽ về. Em đã gọi điện cho cậu ta, cậu ta nói Lý Kiệt đột nhiên cắt liên lạc với mình, cộng thêm việc ngày xưa bố mẹ yêu cầu rất cao về cậu ta nên cậu ta mới đau buồn ra đi, muốn xây dựng chút thành tích, áo gấm về làng. Trước đó vì bạn trai, Lý Kiệt cãi nhau với gia đình, hai người hẹn ước với nhau sẽ thuyết phục hai bên, sau đó kết hôn. Trong hoàn cảnh như vậy Lý Kiệt không thể đột nhiên cắt đứt liên lạc với bạn trai. Chỉ có một khả năng, đó là cô ấy đã bị giết hại. Đội trưởng Khúc, em nghi ngờ Lý Kiệt đã chết, bây giờ e rằng chỉ còn là một bộ xương thôi."

Khúc Mịch gật đầu, lại hỏi: "Thế cậu cảm thấy ai có hiềm nghi giết người lớn nhất?"

"Em nghi ngờ một doanh nhân tên Thương Hải. Ông ta mua cả dãy nhà, trong đó có nhà của Lý Kiệt. Chưa đến một tháng sau, chính phủ công bố kế hoạch quy hoạch, người dân trong khu vực sẽ được hưởng rất nhiều chính sách. Trước khi chính thức phá bỏ, chính sách sẽ tái định cư, chia cho mỗi người một miếng đất 60m2, họ có thể bán lại theo giá trên thị trường. Bố mẹ Lý Kiệt muốn đòi lại nhà cũ nhưng Thôi Hải sao có thể đồng ý? Bọn họ ăn vạ ở nhà cũ không chịu chuyển đi, sau đó thì Lý Kiệt mất tích. Cảm xúc của họ mất kiểm soát, Thôi Hải không dám làm gì hơn, dù sao ông ta cũng từng làm chính trị nên rất chú ý việc này. Một năm sau, mẹ Lý Kiệt mang thai sinh được con trai. Gia đình họ thấy ở nhà cũ không an toàn, sợ Thôi Hải lại ra tay nên đã ôm con chuyển đi."

"Ừ, có ý tưởng là tốt, tiếp tục cố gắng."

Được Khúc Mịch cổ vũ, Vương Thành thêm tự tin, càng hăng hái đi điều tra.

Mạnh Triết thấy thế có chút tủi thân: "Đội trưởng Khúc, cậu nhóc này may mắn hơn em nhiều quá. Nhớ trước đây em bị anh hành hạ cho sống dở chết dở. Bây giờ anh nhìn cậu ta đi, kiêu ngạo như khổng tước vậy."

"Anh Mạnh không hiểu ý của đội trưởng Khúc rồi. Trong đội của chúng ta chỉ có anh với đội trưởng Khúc được huấn luyện, bây giờ đều là trụ cột của đội hình sự. Có điều anh không cần thấy buồn đâu, cậu nhóc Vương Thành kia leo càng cao ngã càng đâu, sẽ có lúc cậu ta khóc thôi." Lưu Tuấn thì đã đoán được tương lai không xa của Vương Thành.

Tranh chấp giữa Thôi Hải và nhà họ Lý nằm ở chuyện nhà cửa, với thế lực của Thôi Hải ở quan trường, chỉ cần đuổi ba người nhà họ Lý ra đường theo pháp luật, bọn họ chắc chắn không có đường phản kháng. Vì căn nhà, ông ta không nhất thiết phải giết người, hơn nữa nếu có giết người thì cũng phải giết chủ nhà họ Lý.

Còn về lý do tại sao Thôi Hải chịu đựng nhà họ Lý vẫn ở lì, phần lớn nguyên nhân là do một lãnh đạo tiếp nhận kế hoạch quy hoạch đột nhiên bị đình chỉ, nguyên nhân khác là khi đó Thôi Hải đang trong giai đoạn nhạy cảm, không thể tiếp tục để đánh mất hình tượng.

Mới đây, chính phủ nêu lại vấn đề tái thiết những con phố cổ, phá bỏ các khu ổ chuột. Vậy nên thành phố cũng phải thúc đẩy việc quy hoạch hóa đô thị.

Quả nhiên đúng như dự đoán của Lưu Tuấn, Vương Thanh gặp rất nhiều trắc trở ở chỗ Thôi Hải, càng điều tra cậu ta càng thấy mình xa chân tướng.