Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 333: Người cha không tròn trách nhiệm




Bố của Mã Nghênh Xuân tên Mã Lương, năm nay 58 tuổi, thời còn trẻ làm việc tay chân tự do, khi con gái chào đời thì bắt đầu mê cờ bạc, từ đó không đi làm kiếm tiền nữa. Mẹ cô ấy trở thành trụ cột gia đình, nhưng một người phụ nữ mang theo con không có trình độ không có tay nghề thì có thể tìm được công việc tốt gì?

Tiền bà ấy kiếm được có khi còn không đủ cho Mã Lương ra ngoài cờ bạc uống rượu, nếu không đưa tiền cho ông ta, ông ta sẽ đánh đập bà. Vì con gái, bà cố gắng chịu đựng. Khi Mã Nghênh Xuân thi đỗ đại học, bà được chẩn đoán là bị tắc huyết khối động mạch, phải uống thuốc trường kỳ. May mà Mã Nghênh Xuân đi học có học bổng, còn có thể vừa học vừa làm, tốt nghiệp đại học xong liền thi đậu biên chế trở thành giáo viên, gả vào nhà giàu, điều này khiến bà lấy làm an ủi.

Mã Nghênh Xuân sợ bà lo lắng nên trước giờ chỉ kể chuyện tốt, mãi cho đến khi bà chết  vẫn không biết rằng con gái của mình bị con rể bạo hành.

Sau khi người mẹ chết, Mã Nghênh Xuân không còn gọi điện về nhà, Mã Lương có tiền rồi nên không quan tâm, suốt ngày chỉ uống rượu bài bạc, cuộc sống như thần tiên.

Bây giờ nghe Mạnh Triết nói con gái đã chết, Mã Lương đấm ngực bật khóc. Thấy ông ta khóc như vậy, Mạnh Triết thầm nghĩ người đàn ông này vẫn còn chút tình người, nhưng khi nghe ông ta nói chuyện, cậu thật sự rất muốn đấm ông ta một trận.

"Trời ạ, tôi đúng là số khổ mà! Khó khăn lắm mới sống sung sướng được mấy ngày, bây giờ không lẽ lại quay về thời nghèo khó sao! Cái đồ bất hiếu kia, tôi cực khổ nuôi nó khôn lớn, nó còn chưa kịp báo hiếu, sao lại chết rồi chứ? Con rể làm ăn lớn, chỉ cần búng ngón tay một cái đã đủ tiền cho cả nhà chúng tôi ăn uống. Nhưng nó lại không biết đủ, thích lên mặt cho ai xem hả? Con rể tốt như vậy, tháng nào cũng gửi về 2000 tệ, đến lễ tết còn gấp đôi, thỉnh thoảng nó giận dỗi, con rể đều đến nhà đón. Con bé đúng là có phúc mà không biết hưởng, bây giờ nó chết rồi cũng đáng đời lắm! Chỉ đáng thương cho ông cụ này bây giờ là người cô đơn, ngay cả người dưỡng lão báo hiếu cũng không có. Tôi phải đi tìm con rể yêu quý của tôi, cậu ta chắc chắn vẫn sẽ lo cho tôi. Con gái tôi dù có chết rồi thì vẫn là ma nhà cậu ta mà, tôi vẫn là bố vợ của cậu ta đấy!"

Nói nãy giờ, ông ta hoàn toàn không hề đau buồn trước sự ra đi của con gái. Ông ta chỉ lo cho bản thân sau này không có người đưa tiền cho mình nữa. Có ai làm cha như vậy không? Đúng là chút tính người cũng không còn!

Khúc Mịch cau mày: "Ông có biết tình cảm giữa Mã Nghênh Xuân và Vương Minh không tốt không? Cô ấy có kể cho ông nghe không?"

"Nó không kể, nhưng nó có chạy về nhà hai lần. Con rể đến đón nó, tôi có nghe loáng thoáng. Có phụ nữ nào mà không bị đánh chứ, mẹ của nó không phải cũng thế sao? Đều tại nó sống trong sung sướng mà không biết hưởng, bây giờ chết rồi cũng do bản thân nó thôi!"

Đối với Mã Lương, việc con gái bị đánh chẳng có gì to tát cả.

Mà cũng đúng, việc con gái qua đời ông ta còn không quan tâm thì sao có thể để bụng việc cô ấy bị đánh?

Mạnh Triết hỏi lại câu hỏi ban đầu, ông ta có phát hiện trước khi mất tích con gái có gì khác thường không, Mã Nghênh Xuân có nói điều gì kỳ lạ hay không.

Không ngờ dự đoán, ông ta chẳng biết gì cả. Có người cha như vậy, đây đúng là nỗi đau lớn nhất cuộc đời Mã Nghênh Xuân.

Hoàn cảnh gia đình có ảnh hưởng rất lớn đến một con người. Bi kịch của Mã Nghênh Xuân đương nhiên là kết quả của sự lựa chọn và mềm yếu của bản thân, nhưng không thể thừa nhận gia đình chính là yếu tố tác động lớn nhất.

Chỉ cần Mã Lương giống người cha một chút, có trách nhiệm với gia đình một chút, Mã Nghênh Xuân đã không lựa chọn như vậy. Hơn nữa chính vì tính cách của bố mình nên sâu trong nội tâm Mã Nghênh Xuân vô cùng tự ti. Người mẹ bị bạo hành trong thời gian dài, trong tiềm thức của cô ấy, bị chồng đánh vẫn là chuyện có thể chịu đựng. Vậy nên khi bị bạo hành gia đình, cô ấy mới không kiên quyết ly hôn.

Một cô gái xinh đẹp lại tài năng như vậy vốn nên có bầu trời rộng lớn để phát huy. Nhưng gia đình của cô ấy lại thế này, Mạnh Triết thật sự thấy bất bình thay.

Rời khỏi nhà họ Mã, thấy đã đến giờ cơm, Mạnh Triết muốn mời Khúc Mịch.

"Ở nhà có cơm rồi, hay là cậu về ăn với tôi đi." Khúc Mịch mời ngược lại.

Mạnh Triết nghe thế vội xua tay: "Không cần đâu, ý tốt của đội trưởng Khúc em xin nhận, nhưng canh đó em thật sự không uống nổi."

Nói xong, cậu ta lập tức bỏ chạy.

Khúc Mịch khẽ cười, lấy di động ra gọi điện cho Khúc Mịch: "Ra ngoài ăn đi, anh cũng không muốn ăn món canh hắc ám đó."

Một lúc sau, cả hai tay trong tay đến một nhà hàng chuyên món cá hấp. Nhà hàng này mới khai trương một tháng, không quá nhiều khách, không gian vô cùng yên tĩnh.

Cá ở nhà hàng đều là tự nuôi, hoàn toàn không cho ăn bất kỳ loại thuốc nào, vì vậy cá ở đây vô cùng tươi ngon, hơn nữa chỉ khi nào khách chọn cá mới được vớt lên đem đi cân ký rồi chế biến.

Sau khi đưa xuống bếp, cá được rửa sạch rồi bày ra đĩa. Đầu bếp mở van hơi nước, dùng hơi nước ở nhiệt độ cao khử trùng nồi đá. Khi có mùi thơm thì mới cho thêm nước rồi cáo vào, đậy nắp bằng nắp rơm, chỉ cần vài phút đã ngửi thấy mùi cá. Mở nắp, bạn có thể thấy cá đang sôi trong nồi. Cho vào miệng cắn một miếng, cá tươi ngon mềm mại, có thể nói là mỹ vị nhân gian.

Nếu muốn ăn cay thì cho thêm tiêu và ớt để món ăn ngon hơn.

"Lần đầu em ăn món cá tươi ngon vậy đấy."

Quán ăn Trung Quốc ở Toronto không đúng vị gốc, tay nghề của Thương Dĩ Nhu dù sao cũng không thể bằng đầu bếp chuyên nghiệp, cô và Khúc Mịch về Nam Giang, mẹ Khúc lại bắt đầu nghiên cứu làm các loại canh bổ, khăng khăng dụ cô ăn. Nói thật, Thương Dĩ Nhu rất thèm món ăn bên ngoài rồi, hôm nay đến nhà này ăn, cô vui vẻ ăn đến no cả bụng.

Người hay bắt bẻ như Khúc Mịch cũng phải khen nhà hàng này, vì thế quyết định sẽ dẫn bố mẹ ngày mai đến. Bố già của anh suốt ngày ăn canh mẹ anh nấu chắc sớm đã không chịu nổi rồi.


Khúc Mịch đặt vé xem phim trên mạng, dẫn Thương Dĩ Nhu đi xem phim.

"Anh có thời gian à? Không bận phá án sao?" Thương Dĩ Nhu sợ làm ảnh hưởng đến công việc của anh.

"Công việc thì nên hoàn thành trong giờ làm việc, ngày nào anh làm việc cũng hơn tám tiếng mà chẳng có phí tăng ca. Bây giờ là thời gian cá nhân của anh, anh có quyền tự sắp xếp." Khúc Mịch nghiêm túc nói, "Hơn nữa từ lúc nhận vụ án này anh đã phải nhìn nhận lại bản thân."

Thương Dĩ Nhu không hiểu anh đang nói gì.

"Người ta theo đuổi vợ toàn là tặng hoa và quà, đến ngày lễ thì phải tạo bất ngờ. Còn anh chỉ lên kế hoạch cầu hôn và hôn lễ thôi, con người anh khá nhạt nhẽo, không hề có tế bào lãng mạn."

"Khúc Mịch, anh nói thế em xấu hổ lắm. Em không biết người ta yêu đương thế nào, cuộc sống hôn nhân ra sao. Nhưng có một vấn đề em có thể xác định, đó chính là em thấy anh là người yêu, người chồng tốt nhất thế giới. Tuy rằng anh có hơi thật thà nhưng anh đã cố gắng hết sức nghĩ cho cảm nhận của em, điều này quan trọng hơn bất kỳ hình thức lãng mạn nào. Để thấy một người đàn ông có tốt với người phụ nữ của mình hay không không phải xem anh ta cho cô ấy bao nhiêu, mà là anh ta có bao nhiêu, sẵn lòng cho cô ấy bao nhiêu."

"Anh chất phác? Đây là nhận xét của em về anh à? Thì ra trong lòng em anh là người như thế." Khúc Mịch thở dài thất vọng.

Thương Dĩ Nhu vội giải thích: "Chắc là do em dùng từ không đúng, không hẳn là chất phác, thật ra là trưởng thành trầm tính. Đàn ông tốt như vậy sẽ mang đến cảm giác an toàn cho phụ nữ. Anh là người vô cùng tự tin, sao có thể vì một câu em nói mà buồn chứ?"

"Chính vì là lời em nói nên anh mới để tâm."

"Xin lỗi mà, là em lỡ lời. Thật ra có đôi khi anh cũng rất dí dỏm, nói chuyện rất buồn cười đấy."

"Em có chắc mình đang an ủi anh không?"

"Hôm nay làm sao thế nhỉ? Nói gì cũng sai? Em không có ý đó, em chỉ muốn liệt kê ra ưu điểm của anh."

"Thôi, anh không muốn nghe nữa." Khúc Mịch xoay người bỏ đi trước.

Thương Dĩ Nhu vội đuổi theo, kéo áo anh: "Được rồi, là lỗi của em. Anh muốn gì em cũng đồng ý hết."

"Thật không? Tư thế hôm qua anh muốn đổi em cứ không chịu, hay là tối nay chúng ta thử đi?" Khúc Mịch cười xấu xa.

"Đổi cái đầu anh!" Nói xong, Thương Dĩ Nhu bỏ chạy.

Rạp chiếu phim gần nhà họ, Khúc Mịch lái xe về nhà trước rồi cả hai cùng đi bộ.

Bọn họ chọn phim trinh thám, mới xem một nửa cả hai đã ra về. Với IQ và kinh nghiệm của hai người, mới vào phim họ đã đoán được kết thúc thì xem làm gì nữa?

Lúc này ở bên ngoài đang có tuyết rơi. Thương Dĩ Nhu đội mũ đỏ, nhìn nụ cười của cô dưới ánh đèn như đóa hoa đào, Khúc Mịch có cảm giác mình là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời.