Nhóm Khúc Mịch chạy đến bệnh viện, trạng thái của bệnh nhân tâm thần kia đã tốt hơn. Ông ta nhận ra Lục Li nhưng cách nói chuyện thì chẳng ai hiểu được.
"Có phải ông nhớ ra gì không? Hôm đó ông ở bãi đậu xe phát hiện một cái rương, có một người ở bên trong chui ra đúng không?" Lục Li lấy ảnh của Mã Quốc Liên cho ông ta xem, "Ông xem có phải hắn không, hắn có mang gì từ trong rương ra không?"
"Là hắn! Chính là hắn! Hắn còn ôm trong lòng một cái túi màu đen chạy ra ngoài, tổng như sợ bị ai cướp đi vậy! Ai mà giật cái túi xấu xí của hắn chứ? Cậu biết đấy, căn nhà tôi mua đang tăng giá gấp mấy chục lần, người ta xếp hàng mua còn không được kìa. Chỉ cần tôi muốn bán, mấy triệu tệ cũng có người mua. Ha ha ha..." Nói tới đây, ông ta lại bắt đầu bất thường, quơ tay múa chân chạy xung quanh phòng bệnh.
"Đội trưởng Khúc." Mạnh Triết nhíu mày nhìn bệnh nhân tâm thần trước mặt, "Tin được lời ông ta nói không?"
"Bệnh nhân chỉ nói sảng, không biết nói dối." Khúc Mịch dám chắc cái túi màu đen Mã Quốc Liên ôm từ trong rương chạy ra đựng số vàng và kim cương bị mất.
Bọn họ lập tức đến nhà họ Mã, không ngờ Mã Dung Dung đang ở nhà. Cô ta mặc đồ bệnh nhân, ngơ ngác ngồi trước nhà ôm cái lu dưa muối. Thấy mọi người đến, cô bé không hề có phản ứng gì.
Cái lu kia là cà tím và dưa leo do Mã Quốc Liên ướp, một cái lu đó đủ để một gia đình ăn một năm. Vì đây là món Mã Dung Dung thích ăn, Mã Quốc Liên biết bản thân không sống được nên ướp một lu ngay trong đêm cho em gái. Không phải đồ đáng giá nhưng lại chứa đựng tình yêu của anh trai dành cho em gái.
Mọi người vẫn còn nhớ cuộc đối thoại của Mã Quốc Liên và em gái trước khi hắn nhảy lầu. Khi ấy Mã Quốc Liên nói yêu Mã Dung Dung, hơn nữa Mã Dung Dung sẽ mãi mãi không biết hắn yêu cô thế nào. Tình yêu mà hắn nói không phải chỉ tình yêu anh trai em gái, mà là tình yêu nam nữ.
Mã Dung Dung chắc chắn không biết suy nghĩ trong tim của anh trai mình, trong thế giới tình cảm của cô bé, Mã Quốc Liên là anh trai mà cô ấy sống nương tựa vào. Nếu để cô bé biết anh trai mà mình kính trọng có dục vọng cá nhân, cuộc đời cô ấy sẽ thêm một bóng ma đeo bám.
Lục Li dẫn người điều tra khắp nhà, ngay cả nhà kho cũng không bỏ sót nhưng không có phát hiện gì.
"Đội trưởng Khúc, chúng tôi đã tìm kiếm khắp nơi rồi, chỉ thiếu lật tung cả căn nhà này lên thôi." Lục Li cũng đã gõ tất cả vách tường và sàn nhà, không hề có phòng bí mật, ngay cả cống thoát nước, bồn cầu, đồ điện gia dụng đều đã kiểm tra hết.
"Còn một chỗ mấy cậu bỏ sót kìa." Khúc Mịch chỉ cái lu dưa muối Mã Dung Dung đang ôm.
Đúng vậy, trước khi chết Mã Quốc Liên có nhắc đến lu dưa muối, rất có thể vàng và kim cương được giấu bên trong.
Lục Li vội đi tới, nhưng vừa mới chạm vào cái lu, Mã Dung Dung đã la lên: "Đây là món quà kỷ niệm duy nhất anh trai để lại cho cháu, mấy chú không được lấy đi! Cháu xin mấy chú đấy, đừng lấy đi!"
Lục Li cho cô bé khóc một trận, mới nhẹ nhàng nói: "Bọn chú không lấy đi, chỉ xem một chút thôi. Tin chú."
Lúc này Mã Dung Dung mới buông tay cho họ kiểm tra lu dưa muối. Lục Li mở nắp, tầng đầu tiên bên trên là muối ăn, gạt muối ra, bên dưới là cà tím xếp hay hàng thẳng tắp.
Lục Li lấy cà tím ra, bên dưới lại là một lớp muối ăn, cứ lớp muối rồi lớp cà, mãi cho đến khi thấy đáy lu vẫn không phát hiện vàng hay kim cương.
"Đội trưởng Khúc, không có." Lục Li thất vọng đứng dậy, lắc đầu với Khúc Mịch.
Thấy dưa muối của anh trai mình ướp đều bị lấy ra hết, Mã Dung Dung rầu rĩ xếp lại vào lu.
Khúc Mịch đi tới, nhìn vào trong một lúc đột nhiên hỏi: "Anh trai cháu làm cà tím không cắt bỏ hai đầu à?"
Mã Dung Dung sửng sốt vài giây, ngay sau đó trên gương mặt lộ vẻ hạnh phúc: "Cháu nhớ lần đầu ăn cà tím của anh trai làm, anh trai đã cắt đầu cà tím, gạt cháu nói đó là đùi gà. Khi ấy cháu không biết gì, thấy hàng xóm có gà ăn nên la hét đòi ăn đùi gà. Nhưng nhà bọn cháu làm gì có tiền mua gà ăn chứ? Vậy nên anh trai đã rửa sạch đầu cà tím, giả bộ nói đó là đùi gà. Cháu cắn một miếng đã thấy không ngon liền khóc lớn. Anh trai ôm cháu dỗ dành, hôm sau tan học, mới về đến nhà cháu đã thấy có một đùi gà to trên bàn. Cháu vui lắm, lập tức cầm đùi gà lên ăn, cháu thấy anh trai ở bên nuốt nước bọt nhưng anh ấy nói bản thân không thích ăn. Cháu còn chưa ăn đùi gà xong thì đã có người tới tìm. Thì ra là anh trai trộm đùi gà ở cửa hàng, bị người ta tìm đến tận nhà. Bọn họ thấy trong nhà không có người lớn, lại nghe anh trai nói anh em cháu sống nương tựa lẫn nhau nên bọn họ chỉ mắng vài câu rồi thôi. Kể từ đó, cháu không còn thích ăn đùi gà nữa mà chỉ thích ăn đầu cà tím."
Nói đến đây, cô bé lại rơi nước mắt. Từng ký ức dù là ngọt ngào hay gian khổ đều mãi mãi trở thành ký ức.
Bao nhiêu năm qua cô và anh trai sống nương tựa lẫn nhau. Bọn họ nắm tay nhau vượt qua những năm tháng khó khăn, người ngoài không thể nào hiểu được bọn họ đã vất vả thế nào.
Mọi người nghe mà vành mắt đều đỏ, Khúc Mịch lại ngồi xổm xuống cầm một trái cà tím lên, dùng sức bẻ ra, bên trong thế mà có vàng.
"Vàng!" Lục Li kêu lên.
Mọi người vội xúm lại bẻ cà tím. Một lúc sau, rất nhiều vàng và kim cương được tìm thấy. Lục Li lập tức cho người mang đi kiểm tra, tất cả đồ tiệm vàng mất đều ở trong này.
Mọi người đều phấn chấn, chỉ có Mã Dung Dung ngồi bệt dưới đất sững sờ. Có nằm mơ cô bé cũng không ngờ anh trai lại trộm vàng và kim cương về, còn bỏ vào cà tím ủ muối. Không chỉ cô bé không nghĩ đến, bao nhiêu người của đội hình sự cũng không ngờ.
Lục Li cùng mọi người đưa tang vật về cục cảnh sát, cục trưởng mới thấy anh tìm được tất cả số vàng và kim cương bị mất, không nói tiếng nào, lập tức chuyển giao công việc cho phó cục trưởng rồi bỏ đi.
Sở công an Nam Giang nhanh chóng biết được vụ việc đội hình sự đuổi cục trưởng đi. Lãnh đạo trên tỉnh gọi điện xuống thành phố, lãnh đạo thành phố biết rõ tình hình nên không trách đội hình sự. Việc này do chính cục trưởng Vương nói, ra đi cũng là lựa chọn của ông ta, trách ai được? Chỉ có thể trách ông ta chưa đủ năng lực chính trị, thiếu khả năng lãnh đạo. Lục Li phá được vụ án lớn đáng lẽ sẽ được thành phố khen ngợi, nhưng suy nghĩ cho cục trưởng Vương và thái độ của lãnh đạo cấp tỉnh nên tạm thời để sang một bên.
Trên dưới đội hình sự đều rất phấn chấn, Lục Li tự bỏ tiền mời Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu đến ăn một bữa.
"Tôi phải để dành tiền cưới vợ nên chỉ có thể mời mọi người thế này thôi."
Lục Li dẫn mọi người đến một nhà hàng buffet mới khai trương, vừa hay đang có hoạt động 45 tệ/người, bia được uống miễn phí.
Vì là nhà hàng mới khai trương nên nguyên liệu đều tươi sạch, có đầy đủ hải sản, rau dưa, trái cây và thịt lát.
Mọi người ngồi với nhau vừa ăn vừa nói chuyện. Vì thành công phá được vụ án khó nhằn, bọn họ còn uống bia.
Lục Li cầm ly lên mời Khúc Mịch: "Đội trưởng Khúc, cảm ơn anh. Ly này tôi mời anh." Sau đó anh một hơi uống cạn.
Khúc Mịch cũng uống một ly rồi thôi.
Đúng lúc này Mạnh Triết và Vương Nhân Phủ bưng hai đĩa cua về.
"Tới đây phải ăn món mắc nhất mới được." Mạnh Triết cho cua vào lẩu.
Thương Dĩ Nhu mỉm cười: "Cậu ăn nhiều vào, ăn luôn cả phần của tôi, nếu không sẽ lãng phí lắm."
"Chị dâu cũng ăn nhiều lên, chị ăn gì cứ nói em một tiếng, em đi lấy cho chị." Lưu Tuấn coi Khúc Mịch như người thầy của mình, vì thế cũng rất kín trọng Thương Dĩ Nhu.
"Vụ án vẫn còn nhiều chi tiết đáng nghi." Thấy mọi người đã ăn no, Khúc Mịch mới lên tiếng.
Còn chi tiết đáng nghi?
Hung thủ giết Dương Càn đã tìm được, số vàng và kim cương bị mất cũng tìm được, còn gì đáng nghi chứ?
"Dương Nhạc Nhạc mất tích, quan hệ giữa Mã Dung Dung và Hồ Ân đã chết." Khúc Mịch buông đũa, "Mã Quốc Liên chỉ là công nhân chưa học xong cấp hai, trình độ văn hóa cực kỳ thấp, hơn nữa theo nhận xét của quản lý xưởng thì hắn không hề lanh lợi, chỉ là người chịu thương chịu khó. Thế thì tại sao hắn có thể lập ra kế hoạch giết Dương Càn rồi vu oan cho Đặng Kiện gần như hoàn hảo như vậy? Hắn còn giấu tang vật trong cà tím ướp muối rồi nhảy lầu tự sát, những việc này thật sự đều do hắn nghĩ ra sao?"
Nghe Khúc Mịch phân tích, mọi người đều chìm vào suy tư.