Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 314: Bạch tuộc khiêu vũ




Tất cả thành viên đội cảnh sát hình sự tập trung ở nhà hàng hải sản, mọi người đều gọi Khúc Mịch là đội trưởng Khúc, không ai sửa lại. Đội trưởng đội hình sự bây giờ là Lục Li càng chẳng để bụng, bởi vì trong lòng anh Khúc Mịch mãi mãi là đội trưởng của họ.

Mạnh Triết là tên tham ăn, cứ cầm thực đơn không rời tay: "Chị dâu, em có thể gọi món không." Cậu nhóc này đúng là biết phải mở lời với ai.

Thương Dĩ Nhu cười gật đầu. Lâu rồi mọi người không tập trung, tiêu bao nhiêu tiền cũng không sao cả, vui là chính. Tuy Thương Dĩ Nhu là người tiết kiệm nhưng không có nghĩa cô là nô lệ của đồng tiền.

Thấy Thương Dĩ Nhu gật đầu, Mạnh Triết lập tức gọi nhân viên: "1kg tôm hùm mỗi người một con, sashimi, bào ngư, ốc vòi voi, trứng cá đen và vài đĩa rau. Phần tôi là như vậy, còn lại mọi người chọn tiếp đi."

Như thế đã đủ cho cả đoàn ăn rồi, hơn nữa nghe có vẻ không hề rẻ. Lục Li nhận lấy thực đơn đóng lại, gọi một chai rượu tầm trung, sau đó hỏi hai cô gái uống gì.

Khúc Mịch thấy vậy bảo nhân viên thêm món sashimi nghêu bắc cực, nhím biển và cơm bạch tuộc.

"Anh đúng là người trong nghề, nhà hàng chúng tôi nổi tiếng nhất với ba ngón này. Tất cả nguyên liệu đều được vận chuyển từ Hokkaido đến, vùng biển bên đó không bị ô nhiễm, hải sản tươi ngon còn có giá trị dinh dưỡng cao." Nhân viên nghe vậy cười nói, "Nhất là cơm bạch tuộc của chỗ chúng tôi còn biết khiêu vũ."

Cơm bạch tuộc khiêu vũ? Mọi người không khỏi tò mò.

Một lúc sau, các món ăn lần lượt được mang lên.

Cơm bạch tuộc bày trước mặt, trong chén có bạch tuộc úp ngược, bên cạnh là trứng cá hồi vàng tươi, bên dưới là rong biển và một số loại rau hữu cơ, dưới cùng là cơm và các loại hạt.

Khúc Mịch ra hiệu cho mọi người đổ nước tương xuống, Mạnh Triết cũng nóng lòng muốn thử. Cậu ta cầm cả chai nước tương đổ lên con bạch tuộc, nó lập tức nhảy múa như bị điện giật, dọa Mạnh Triết giật mình.

Trời ạ, đây là đồ sống!

Vương Tịnh cũng không dám thử, chỉ có Lục Li cho bạch tuộc vào miệng. Nhìn xúc tu của vẫn còn đong đưa, Thương Dĩ Nhu cảm thấy hơi buồn nôn. Cái này còn ghê tởm hơn bất kỳ thi thể nào cô từng thấy, chẳng biết sao Lục Li có thể ăn được.

"Em đổ nước tương lên trước, đợi nó chết hẳn rồi ăn." Khúc Mịch giúp Thương Dĩ Nhu đổ nước tương, "Thật ra không có gì đáng sợ đâu. Bạch tuộc đã được đầu bếp chế biến để phá hủy hệ thần kinh của nó, vậy nên khi ở trên bàn ăn chúng không giãy giụa mà chờ đến lúc đổ tương, bị kích thích mới nhảy múa, vậy nên mới có tên bạch tuộc khiêu vũ. Đầu của bạch tuộc đã bị cắt bỏ, theo sinh lý học thì chúng đã vào trạng thái chết não. Những cử động của xúc tu chỉ là hành động vô thức, cũng giống như khi em giải phẫu thi thể xác chết vùng dậy thôi."

Nghe Khúc Mịch giải thích, những người khác đều nhíu mày. Việc bạch tuộc cử động bọn họ đã không thể chấp nhận, bây giờ nghe nhắc đến thi thể thì càng không muốn ăn.

Thương Dĩ Nhu thì khá hào hứng, cô chờ bạch tuộc trong chén dừng lại mới cầm đũa chọc chọc. Sau khi xác nhận bạch tuộc không còn nhúc nhích, cô mới gắp lên cho vào trong miệng. Không có mùi tanh trong tưởng tượng, ngược lại là mùi vị ngon ngọt. Cắn thêm một miếng cá hồi bên cạnh, càng nhai càng thơm. Thương Dĩ Nhu nhiệt tình đề cử nhưng Vương Tịnh nhất quyết không ăn.

Lục Li thấy thế bật cười: "Đội trưởng Khúc và bác sĩ Thương đúng là trời sinh một cặp."

Thảo nào trên bàn ăn Khúc Mịch thản nhiên nhắc đến thi thể, nếu là những cô gái khác thì ai mà còn hứng ăn đây?

"Anh đang cười chúng tôi có vấn đề đúng không?" Thương Dĩ Nhu cũng cười.

Phục vụ tiếp tục bưng nhím biển lên, hầu hết mọi người chưa từng ăn món này, nhưng một khi ăn chắc chắn sẽ mê.

Nhím biển này được đánh bắt ở Hokkaido, sau đó đông đá vận chuyển ngay bằng máy bay đến, sau đó đầu bếp giàu kinh nghiệm sẽ cạy phần vỏ mềm màu đen có gai tỏa ra, dùng thìa múc trứng nhím biển màu cam rồi lấy nội tạng ra, quá trình này đòi hỏi những kỹ thuật khéo léo và cẩn thận.

Trứng nhím biển được xếp thành hình ngôi sao năm cánh trong người nhím biển, sau đó đem đi ngâm trong nước đá pha chanh và muối, sau đó chắt bớt nước là có món nhím biển thơm ngon có thể ăn được ngay.

Khi ăn cần phối hợp với mù tạt và nước tương, cho vào miệng là tan ngay.

Thương Dĩ Nhu rất thích món này, còn cảm thấy đây là món ngon nhất trong tất cả hải sản.

Ăn hải sản mà không có rượu thì hơi chán, huống hồ nhóm Mạnh Triết đều là những cậu nhóc tửu lượng cao.

"Mấy cậu uống ít thôi, có lẽ buổi tối còn có nhiệm vụ ra ngoài." Lục Li dặn dò. Khi nãy anh cố tình chọn rượu có nồng độ thấp cũng là vì sợ họ uống nhiều.

Gần đây có vụ án tiệm vàng bị trộm, tuy họ đã tìm được vài manh mối nhưng vẫn chưa phá án, số vàng và kim cương bị mất đến giờ vẫn chưa rõ tung tích. Vì giá trị của tổng tài sản bị đánh cắp lên đến mấy triệu tệ nên lãnh đạo vô cùng chú ý, Lục Li cũng thấy rất áp lực.

"Không phải ông Đặng làm hộ lý cho bố tôi đã bị mấy anh thẩm vấn rồi sao? Không hỏi ra được gì à?" Thương Dĩ Nhu vừa ăn vừa hỏi.

Tiến triển của vụ án là bí mật nhưng Lục Li không giấu bọn họ.

"Vụ án chúng tôi đang điều tra do tay già đời gây ra, vậy nên chúng tôi tập trung vào những kẻ có tiền án. Đặng Kiện vì tội trộm cắp mà bị bắt, tháng 5 năm trước mới được thả. Mấy ngày trước hắn xuất hiện trong camera theo dõi của tiệm vàng, chắc là đang nghiên cứu địa hình. Sau đó khi tiệm vàng mất trộm, hắn đã biến mất. Bố hắn nó không biết tung tích của hắn, gia đình cũng đang tìm hắn."

Nghe qua chỉ là vụ trộm bình thường, không chỉ Khúc Mịch, ngay cả Thương Dĩ Nhu cũng không còn háo hức nghe.

"Vụ án này không lớn nhưng lão đại đã lập quân lệnh trạng với cục trưởng mới. Nếu trong vòng một tháng không phá được vụ án, anh ấy sẽ không làm đội trưởng đội hình sự nữa!" Mạnh Triết nói, "Bây giờ chỉ còn hai mươi ngày là đến thời hạn, nhưng manh mối có giá trị lại quá ít."

"Nói việc này làm gì? Hôm nay chúng ta tới đây để tụ tập mà." Lục Li ngắt lời. Anh không muốn cho Khúc Mịch biết việc này, người ta đã từ chức đội trưởng đội hình sự, mấy tháng nữa sẽ về Toronto, không nên làm phiền người ta.

Nếu Lục Li đã không muốn mình biết quá nhiều, Khúc Mịch cũng không tiện hỏi thăm. Anh không muốn quá khoe khoang, hơn nữa anh biết bây giờ Lục Li mới là đội trưởng đội hình sự.

Mọi người vừa ăn uống vừa nói chuyện, ăn xong Lục Li mời mọi người đi hát. Khúc Mịch vốn không muốn đi nhưng Lục Li muốn giới thiệu một người cho anh và Thương Dĩ Nhu quen, Khúc Mịch cảm thấy trong này còn uẩn khúc gì đó nên mới đồng ý.

Lục Ly gọi điện, cách nói chuyện và thái độ rất kỳ lạ. Thương Dĩ Nhu vừa nhìn liền nhận ra manh mối, cảm thấy có khả năng Lục Li đang yêu. Quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, Lục Li muốn ra mắt bạn gái với mọi người.

"Bác sĩ Diêu, là cô?"

Cô gái này mọi người đều quen, đó là bác sĩ Diêu Quyên được Lục Li giúp đỡ hôm ở chợ đêm.

Mạnh Triết vô cùng bất ngờ: "Lão đại, anh giấu kỹ thế! Chị dâu vừa xinh đẹp vừa dịu dàng như vậy sao trước đây anh có thể không tiết lộ chứ?"

"Chúng tôi chỉ mới xác định mối quan hệ thôi." Diêu Quyên mỉm cười, sau đó chào hỏi mọi người.

Trong ấn tượng của Thương Dĩ Nhu, Diêu Quyên là cô gái nghiêm túc bảo thú, ít nói ít cười, nhưng lần này gặp lại cho Thương Dĩ Nhu một cách nhìn khác, cô ấy biết hát biết múa, là cô gái vô cùng nhiệt tình.

Lục Li từng chịu tổn thương trong tình cảm, mãi vẫn không thể hoàn toàn bước ra khỏi đau thương của mối tình đầu. Theo tuổi tác và công việc, con người anh càng trưởng thành nhưng vì lý do kia mà tính cách có chút tiêu cực. Vừa hay Diêu Quyên có thể bù trừ cho anh, thay đổi anh, giúp anh hoàn toàn bước ra khỏi đau thương.

Với tính cách của Lục Li, trịnh trọng giới thiệu bạn gái trước mặt mọi người có lẽ là muốn bước đến hôn nhân.

Đang ca hát, di động của Lục Li nhận được tin tức về Đặng Kiện. Anh vội dẫn theo nhóm Mạnh Triết đi trước, để lại Khúc Mịch, Thương Dĩ Nhu và Diêu Quyên.

Khúc Mịch lái xe đưa Diêu Quyên về, Thương Dĩ Nhu tươi cười giải thích thay Lục Li: "Cảnh sát hình sự bọn họ là thế, có nhiệm vụ là phải ra ngoài. Có điều vậy cũng hay, bọn họ không có thời gian làm bậy."

"Bác sĩ như chúng tôi cũng thế, tôi hiểu mà. có nhiều lúc vừa nhận điện thoại là phải bật ra khỏi giường, dù thời tiết thế nào, thời gian ra sao, kể cả nửa đêm cũng không thể trì hoãn." Diêu Quyên khá hiểu cho tính chất công việc của Lục Li.

Nghe Diêu Quyên nói như vậy, Thương Dĩ Nhu cũng yên tâm.

"Thật ra nghề nghiệp của chúng ta cũng khá giống nhau, đều cầm dao phẫu thuật. Chẳng qua tôi trị bệnh của người, còn có thì trừ gian diệt ác." Diêu Quyên có ấn tượng rất tốt với Thương Dĩ Nhu, cô cảm thấy một cô gái dám làm pháp y chắc chắn đáng khâm phục.

Thương Dĩ Nhu cũng cảm thấy bọn họ có thể trở thành bạn.