Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 301: Tự sát




Bốn người nhóm Thương Dĩ Nhu chơi ở sân trượt tuyết cả buổi sáng, giữa trưa thì đến một nhà hàng gần đó ăn. Anh chàng huấn luyện viên đẹp trai đi cùng, anh ta biết rất rõ về nơi này, đề nghị buổi chiều dẫn bọn họ đi chơi.

Ăn xong, mọi người nghỉ ngơi một lát rồi theo anh chàng kia lên đường. Bọn họ ngồi xe trượt tuyết đi về hướng Nam, khoảng nửa tiếng là đến nơi.

"Chỗ này mới được khu nghỉ dưỡng khai tháng, chưa có nhiều người lắm, nhưng trượt từ đây xuống có thể cảm nhận vẻ đẹp của cả Vancouver. Hơn nữa đặc biệt ở đây là có có suối nước nóng trong nhà."

Nghe huấn luyện viên nói, mọi người đều háo hức.

Thương Dĩ Nhu biết anh ta không có ý đồ xấu, chẳng qua giới thiệu được khách anh ta sẽ được chia hoa hồng. Việc này thường thấy ở các danh lam thắng cảnh trong nước, cô không ngờ cũng gặp người tương tự ở nơi này nên thấy khá quen thuộc.

Lily đương nhiên không sợ tiêu tiền, bởi vì có người trả rồi. Cô quyết định trả phòng ở khách sạn kia, ở lại nơi này.

Môi trường ở đây rõ ràng tốt hơn, đều là những căn nhà nhỏ độc lập nằm rải rác trên tuyết, khoảng cách giữa các nhà có xa có gần, nhìn từ trên núi xuống ai cũng có thể cảm nhận vẻ đẹp của sự hoang vu.

Có điều những căn nhà ở đây lại giống nhau như đúc, nếu không có số nhà, Thương Dĩ Nhu căn bản không tìm được căn mình ở. Lily một hai đòi ở cùng nhà với Thương Dĩ Nhu, may mà giường đôi trong phòng ngủ đủ lớn, hơn nữa ở nơi xa xôi vắng vẻ này ở hai người sẽ an toàn hơn nên Thương Dĩ Nhu đồng ý.

Bọn họ hẹn nhau đi ngâm suối nước nóng, sau đó đi spa thư giãn. Suối nước nóng trong nhà ở ngay gần đây, bọn họ cùng đi bộ tới. Tuy rằng ở trong nhà nhưng bên trong có đầy đủ cây cối, hòn non bộ khiến không gian trở nên yên tĩnh hơn.

Có tổng cộng hai hồ, một lớn một nhỏ, nối với nhau thành hình quả bầu. Nhiệt độ của hai hồ khác nhau, vì vậy có thể chọn ngâm theo khả năng chịu nhiệt của mình. Đối diện hồ nước là màn hình lớn chiếu các chương trình trên TV.

"Theo dự báo thời tiết mới nhất từ trạm khí tượng, tối nay sẽ có dòng đối lưu mạnh, cảnh báo có bảo tuyết, đề nghị mọi người không nên ra ngoài, cố gắng ở trong nhà."

"Đúng là mất hứng!" Lily lẩm bẩm, "Xem ra chúng ta phải về sớm rồi."

"Ngày mai đến cũng được mà, nếu cậu thích thì ngâm suối nước nóng cả ngày cũng không ai cản cậu đâu." Thương Dĩ Nhu cười nói.

Bốn người thay đồ rồi cùng nhau về chỗ ở của mình. Thương Dĩ Nhu đóng chặt cửa ra vào và cửa sổ nhưng nửa đêm về sáng vẫn bị tiếng gió đánh thức. Kéo rèm nhìn ra ngoài, bên ngoài trắng xóa, toàn là bông tuyết bị gió thổi mạnh.

Lily cũng tỉnh. Cô ấy là bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Di động của cô ấy để chế độ rung cất dưới gối, vừa rung dữ dội đã đánh thức cô.

Thì ra là Khúc Mịch gọi, Lily vội chạy vào WC nghe máy. Khúc Mịch xem dự báo thời tiết biết thời tiết ở Vancouver đang khắc nghiệt, rất lo cho sự an toàn của Thương Dĩ Nhu.

"Không sao, dự báo thời tiết nói sáng mai bão tuyết sẽ tan, anh không cần lo đâu." Thương Dĩ Nhu hạ giọng.

Thương Dĩ Nhu nghe Lily thì thầm to nhỏ, còn tưởng cô đang nói chuyện với anh chàng huấn luyện viên kia. Cô lên giường nằm, bỗng thấy nhớ Khúc Mịch. Nếu Khúc Mịch ở đây lúc này, anh chắc chắn sẽ dỗ cô vào giấc, hơn nữa nằm trong lòng anh sẽ có giác rất an toàn.

Hừ, đúng là không có tiền đồ! Mới xa Khúc Mịch cô đã bắt đầu nhớ người ta. Hôm qua cô còn nghiến răng nghiến lợi nói mặc kệ anh, không làm được thì sẽ là cún con mà!

Có điều anh đúng là nhẫn tâm, chẳng lẽ anh thật sự không quan tâm cô đang ở đâu, làm gì sao? Ngày xưa hai người cách xa nhau nửa vòng trái đất, tối nào cũng video call, bây giờ bọn họ chung giường rồi, tình cảm lại không bằng trước. Không lẽ đàn ông trên đời này một khi có được đều sẽ không biết quý trọng sao? Thương Dĩ Nhu quyết định cũng không gọi điện cho Khúc Mịch, chờ anh chủ động liên lạc với mình mới thôi.

Lily từ toilet bước ra, thấy Thương Dĩ Nhu đang ngồi ôm chân trên giường, cười nói: "Tớ hát cho cậu nghe nhé."

"Sao cậu biết tớ có thói quen này?" Chỉ cần mất ngủ, Thương Dĩ Nhu sẽ hát tình ca cho cô nghe.

"Tớ có thói quen khi mất ngủ sẽ hát." Lily thầm mắng, đúng là lợi dụng người ta không dễ, không chỉ căn cùng chơi cùng, bây giờ còn phải dỗ vợ người ta.

"À, thế tớ chịu khó nghe vậy." Thương Dĩ Nhu trêu, "Nhưng nói trước nhé, nếu cậu hát dở quá thì phải dừng lại ngay lập tức."

Lily hát rất hay, cô ấy chọn hát mấy bài ca trữ tình bằng tiếng Anh rất dễ để dỗ ngủ. Nhưng Thương Dĩ Nhu lại không ngủ được, phải đến gần sáng, khi bão tuyết ngừng, cô mới đi vào giấc.

Sáng hôm sau, Lily tỉnh dậy trước, cô không dám quấy rầy Thương Dĩ Nhu còn đang ngủ.

Lát sau, một tiếng hét xuyên thấu bầu trời đánh thức Thương Dĩ Nhu. Cô ngồi dậy, dụi mắt, cảm thấy tiếng hét vừa rồi khá quen thuộc.

Cô vội mặc quần áo, chưa kịp chạy ra ngoài xem thì đã thấy Lily lảo đảo chạy vào.

"Thi... Thi thể..." Sắc mặt Lily tái nhợt.

Thương Dĩ Nhu cực kỳ nhạy cảm với hai chữ "thi thể".


"Thi thể ở đâu? Cô vội hỏi.

Lily run rẩy chỉ ra bên ngoài: "Phòng 18, Mark, là Mark!"

Mark? Anh chàng huấn luyện viên kia? Thương Dĩ Nhu không khỏi nhíu mày, chạy ra ngoài xem.

Lily muốn ở lại nhưng sợ một mình ở trong phòng nên chỉ đành đi theo Thương Dĩ Nhu. Cũng may Mitchel, Jane và một số người đi bộ gần đó nghe thấy tiếng động cũng đều chạy tới.

Trước phòng 18 có sáu hàng dấu chân rõ, nhìn thoáng qua thì có thể biết chúng thuộc về hai người, hai tổ hợp đi về phía ngôi nhà, một tổ hợp lộn xộn chạy ra ngoài. Dấu chân lớn chắc là của Mark, nhỏ thì do Lily để lại.

Thương Dĩ Nhu bảo Jane về phòng lấy màng bọc thức ăn, chụp hình dấu chân trước cửa lại, sau đó bảo người đi đường vòng, tránh làm hỏng dấu chân. Khi đến cửa, cô bảo mọi người bọc giày trong màng bọc đồ ăn, sau khi vào trong không được chạm vào bất cứ đồ vật gì.

Mọi người thấp thỏm làm theo lời Thương Dĩ Nhu. Thương Dĩ Nhu cùng những người khác vào nhà, vừa vào liền thấy một người đàn ông đắp chăn nằm ngửa trên giường, đầu và hai tay lộ ra ngoài, tay gục bên mép giường. Trên tay trái anh ta có một nhát dao, máu từ vết thương chạy xuống. Tấm ga giường ở mép giường đã bị nhuộm một màu đỏ, dưới đất cũng có vết máu. Tay phải rũ xuống, một con dao dính máu nằm dưới sàn.

Trong phòng không có dấu hiệu bị lục lọi, túi xách của anh ta đặt ở đầu giường. Thương Dĩ Nhu quấn màng bọc thực phẩm quanh tay, cẩn thận kiểm tra balo của Mark, bên trong vẫn còn ví, hơn nữa tiền mặt cũng chưa bị động vào.

Thương Dĩ Nhu đi kiểm tra một vòng trong phòng, cẩn thận quan sát từ phòng tắm ra ban công. Trong nhà vệ sinh có vài giọt nước, chiếc khăn tắm treo trên giá còn hơi ẩm, máy sấy tóc đặt trên giá đang được cắm điện.

Đồ trượt tuyết của Mark treo ngoài ban công, còn có quần lót. Thương Dĩ Nhu mở tủ lạnh, thấy bên trong có chục lon bia, không phải loại được cung cấp miễn phí.

"Ai cho mấy người vào đây? Ai báo án? Ai là người đầu tiên phát hiện thi thể?"

Vài cảnh sát tới, trong đó có một người đàn ông cao lớn không hài lòng lên tiếng. Anh ta bảo mọi người ra ngoài, chỉ có người báo án và người đầu tiên phát hiện thi thể ở lại.

"Này, cô cũng ra ngoài đi, nói cô đấy! Đừng có đi lung tung, phá hoại hiện trường cô chịu trách nhiệm được không?" Anh ta gọi Thương Dĩ Nhu.

Thương Dĩ Nhu quay lại: "Cảnh sát, nếu cẩn thận chú ý anh sẽ phát hiện giày chúng tôi đã được quấn trong màng bọc thực phẩm, hơn nữa trừ tôi ra không có ai đi lại lung tung. Hơn nữa phá hoại hiện trường hình như là đồng nghiệp của anh thì phải." Thương Dĩ Nhu nhìn xung quanh, thấy giày của cảnh sát có tuyết, tuyết đọng khắp nhà.

Bọn họ chỉ là cảnh sát tuần tra, chưa từng gặp vụ án giết người nào nên không có kinh nghiệm phá án.

"Khụ khụ, chẳng qua là vụ án tự sát, hiện trường không quan trọng." Anh ta ho khan che giấu sự xấu hổ.

"Cảnh sát, anh lại sai rồi." Thương Dĩ Nhu phản bác, "Đây là vụ án giết người, không phải tự sát!"

"Giết người?"

Đây rõ ràng là vụ tự sát mà? Nạn nhân tự cắt cổ tay mình, trong phòng không có dấu vết bị lục lọi, nạn nhân cũng không có dấu vết giãy giụa, hơn nữa trước khi vào nhà cảnh sát đã kiểm tra, chỉ có hai tổ hợp dấu chân. Đương nhiên một tổ hợp là của nạn nhân, một tổ hợp là của người phát hiện thi thể sáng nay.

Tối qua có bão tuyết, nếu có kẻ giết người, lúc thoát khỏi hiện trường chắc chắn sẽ để lại dấu chân. Nhưng hiện tại vẫn chưa phát hiện chứng cứ chứng minh có người thứ hai bước ra khỏi căn phòng này.