Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 291: Kế trong kế




"Thời điểm ông đi gặp Brown, thể hiện suy nghĩ muốn tìm kiếm linh cảm, ông ta kể cho ông nghe câu chuyện về một kẻ đam mê dị vật, sau khi nghe xong ông đã bị ông ta dẫn dắt. Đến hiện tại, chúng ta đều đã trở thành diễn viên trong bộ phim đó, Brown mới là đạo diễn thật sự đứng sau. Hung thủ lột da, ác quỷ ăn thịt người, nữ điều tra viên của vụ án, cảnh sát bị lừa gạt, tất cả các chi tiết cứ thế đều trở thành sự thật. Nếu phát triển theo cốt truyện thì kết thúc sẽ như thế nào đây?" Khúc Mịch George.

George ngơ ngẩn trả lời: "Hung thủ vụ án lột da sai lưới, ác quỷ ăn thịt người thoát khỏi ngục giam."

Đến giờ ông vẫn chưa hiểu, sự việc chẳng lẽ thật sự như những gì Khúc Mịch nói, tất cả đều do Brown khống chế sao?

"Nhưng kết thúc câu chuyện Brown kể cho ông nghe không phải như vậy đúng không?" Khúc Mịch hỏi, "Hơn nữa các chi tiết về vụ án lột da không phải như vậy!"

"Đúng, ngày xưa câu chuyện Brown kể cho tôi nghe là dùng thủy ngân. Ông ta nói đây là phương pháp thất truyền của Trung Quốc có thể khiến da thịt con người tách ra, từ mình bò ra khỏi lớp da. Tôi thấy điều này quá phi thực tế nên đã thay đổi. Tôi cho hung thủ lột da phần lưng người bị hại, dùng chúng để khâu quần áo cho mình. Cái kết của Brown quá tàn bạo, máu me, còn chứa đựng sự sùng bái và tuyên dương của thế giới hắc ám nên tôi không chấp nhận được. Vả lại một tác phẩm phải có ý tưởng của tôi, nếu không thì sao có thể xem nó là tác phẩm của tôi được?"

Khúc Mịch bảo George kể lại câu chuyện của Brown, mỗi một chi tiết đều không thể bỏ sót.

"Trong câu chuyện của Brown sẽ có bạn gái của cảnh sát bị bắt. Để cứu bạn gái, cảnh sát đồng ý giúp ông ta thoát khỏi ngục giam. Ông ta tiết lộ rất nhiều manh mối cho cảnh sát kia, mà những manh mối đó nhìn vào đều có vẻ là thật, nhưng đến cuối cùng không thể định vị được vị trí của hung thủ, cảnh sát sợ bạn gái bị giết hại nên hạ quyết tâm giúp Brown chạy trốn. Anh ta cố gắng cứu Brown ra ngoài, được sự hỗ trợ của Brown mà tìm đến chỗ của hung thủ. Nhưng anh ta không cứu được bạn gái mà bị Brown và hung thủ bắt giữ. Ngay trước mặt anh ta, Brown và hung thủ lột da bạn gái anh ta, cắt từng miếng thịt xuống, chế biến thành món ngon. Hai tên ác quỷ cùng nâng chén, bộ phim đến đây là kết thúc."

Nghe George thuật lại, sắc mặt James tệ đi, ông nhớ tới cô bạn gái nhỏ của mình, sau đó quay sang nhìn Thương Dĩ Nhu.

"Brown đã thiết kế từng tình tiết hoàn chỉnh, nhưng ông lại tự cải biên theo ý mình. Việc ông cải biên nằm ngoài kế hoạch của ông ta khiến ông ta nổi điên. Tôi nghĩ thời điểm sự nghiệp đi xuống ông chắc chắn muôn gặp Brown lần nữa, tiếc là bị từ chối." Thấy George gật đầu, Khúc Mchj nói tiếp, "Thật đáng tiếc, Trung Quốc có câu mọi thứ theo ý trời. Điều bị lệch khỏi quỹ đạo đã về quỹ đạo ban đầu, bây giờ tất cả diễn viên tề tựu."

"Nếu đã vậy, hay là chúng ta tương kế tựu kế, dẫn rắn ra khỏi hang đi!" Thương Dĩ Nhu không hề sợ, chỉ cần có Khúc Mịch, cô cảm thấy vô cùng kiên định.

Khúc Mịch trừng mắt nhìn cô, sau đó nói với James: "Xin lỗi, vợ tôi mê xem phim quá."

Gì thế? Anh có ý gì đây? Thương Dĩ Nhu không phục liếc xéo anh lại. Cô cảm thấy cách của mình nghĩ ra rất đáng tin, nếu bây giờ cô đã trở thành mục tiêu của hung thủ thì cứ tương kế tựu kế dẫn hung thủ xuất hiện. Thời nay khoa học kỹ thuật hiện đại, cảnh sát có thể trang bị máy định vị, máy nghe trộm hoặc camera trên người cô, cô có thể xảy ra chuyện gì? Chỉ cần có kẻ tiếp cận mình, cảnh sát cứ bắt người. Thà bắt nhầm một ngàn người còn hơn bỏ sót. Cô không tin bọn họ không bắt được hung thủ!

James biết Khúc Mịch bảo vệ vợ đến cỡ nào, ông đương nhiên không dám để Thương Dĩ Nhu mạo hiểm. Ban đầu Khúc Mịch chịu tham gia hỗ trợ phá án cũng vì sợ vợ mình gặp bất trắc, nhưng điều khiến người ta hoàn toàn không ngờ chính là anh gia nhập cũng kéo theo Thương Dĩ Nhu vào, trở thành mục tiêu kế tiếp của hung thủ.

"Phim trong phim, kế trong kế! Tư liệu sống hay như vậy sao tôi không nghĩ ra chứ!" George hưng phấn gào lên.

Người làm nghệ thuật một khi say mê thì chẳng khác nào một nửa bệnh nhân tâm thần. James bảo cấp dưới đưa George đi làm thủ tục, dặn ông ta thời gian sắp tới không được rời khỏi Toronto, chờ bọn họ liên lạc.

"Giáo sư Khúc, anh thật sự nghĩ mọi việc sẽ diễn ra theo kế hoạch của Brown sao?" James là cảnh sát lâu năm, đã gặp qua vô số vụ án kỳ lạ, nhưng suy đoán của Khúc Mịch vẫn khiến ông kinh ngạc.

Nếu thật sự như Khúc Mịch nói thì vụ án này phải ngược dòng về mười năm trước. Thật sự có một người lại kiên trì đợi một kẻ chưa chắc phạm tội thời gian dài đến thế sao? Trong đây có quá nhiều điều trùng hợp và các nhân tố không thể xác định.

Ví dụ như George cải biên câu chuyện theo ý mình, Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu đột nhiên tham dự vụ án...

Thật ra James có khuynh hướng nghiêng theo suy đoán của George là có một fan cuồng sau khi xem Sự im lặng của bầy cừu đã bắt chước cách giết người. Hơn nữa bản thân hắn vốn đã là kẻ có đam mê kỳ lạ, thế nên thủ đoạn mới càng ngày càng tàn bạo, giải thích như thế nghe có vẻ hợp lý, dễ khiến người ta chấp nhận hơn.

"Tốt nhất là không phải!" Tâm trạng Khúc Mịch dường như không được tốt lắm, "Cảnh sát James, theo manh mối của Brown cung cấp chắc chắn có thể tra ra vài dấu vết, trước mắt ông dẫn người điều tra đi, tôi có việc nhà cần xử lý, xin phép về trước."

Việc nhà? Việc nhà gì? Thương Dĩ Nhu ngơ ngác bị anh kéo ra ngoài. Lên ô tô, Khúc Mịch vẫn không vui. Thương Dĩ Nhu nhìn anh, không biết sao anh lại đột nhiên thay đổi thái độ.

Về đến nhà, Thương Dĩ Nhu còn chưa kịp thay đồ, anh đã kéo cô ngồi ngoài sô pha.

"Tiểu Nhu, anh vô cùng nghiêm túc nói với em, vụ án này em không thể tiếp tục tiếp xúc nữa, nếu không em sẽ gặp nguy hiểm. Hung thủ yêu tha thiết các cô gái Trung Quốc, hơn nữa đa phần là sinh viên còn đi học. Ngay từ đầu anh đã cảm thấy nguy hiểm, thay vì rời khỏi đây thì nhanh chóng bắt được hung thủ. Nhưng sự việc đã phát triển đến mức ngoài dự kiến, anh không muốn em gặp nguy hiểm!"


"Không phải còn có anh sao?"

"Không được! Em đừng có giữ suy nghĩ đó nữa, hung thủ còn giảo hoạt hơn em tưởng tượng." Khúc Mịch sợ cô tùy hứng làm bậy, không biết bản thân đang đối mặt với nhân vật nguy hiểm cỡ nào, "Em có biết không, khi nãy nghe em nói tương kế tựu kế, đầu anh đã muốn nổ tung. Tiểu Nhu, đừng lấy bản thân ra mạo hiểm, đây là hành động vô trách nhiệm với gia đình và những người yêu em. Nếu em còn có suy nghĩ như vậy, anh sẽ giận thật đấy."

Giận rồi! Thương Dĩ Nhu quả thật chưa từng thấy Khúc Mịch tức giận, anh bây giờ nhiều lắm chỉ giống như không vui thôi.

"Được rồi, em chỉ nói thế thôi, anh không thích thì thôi, đừng không vui nữa." Thương Dĩ Nhu biết anh lo cho mình.

Nhưng ở Toronto có rất nhiều cô gái Hoa kiều, hung thủ sẽ không trùng hợp đến mức nhắm vào cô đúng không? Theo suy đoán của Khúc Mịch, hung thủ sớm đã xác định cô là mục tiêu, chỉ đang chờ cơ hội ra tay. Nhưng từ lúc phát hiện thi thể đến giờ cô chưa từng có cảm giác bị theo dõi. Thương Dĩ Nhu tự nhận mình là người cực kỳ nhạy cảm, nếu bị theo dõi cô không thể không phát hiện. Liệu có phải Khúc Mịch quá lo lắng, cảm thấy cô sẽ giống các nạn nhân khác nên mất đi sự bình tĩnh thường ngày, ngay cả năng lực phân tích trinh thám cũng chịu ảnh hưởng không?

Thấy cô chỉ muốn đối phó mình, thái độ của Khúc Mịch càng nghiêm túc.

"Trước đây anh chỉ suy đoán như thế nhưng sau khi gặp tên Brown kia, anh càng khẳng định suy đoán của mình. Ông ta biết vụ án lột da đã xảy ra, biết hạt giống mình gieo mười năm trước đã nảy mầm, do vậy mới hưng phấn viết thư cho cục trưởng Cục Cảnh Sát. Sau khi bị từ chối, ông ta lại gấp gáp viết bức thư thứ hai. Sau đó cục trưởng đồng ý điều kiện của ông ta, quyết định phái người tới đàm phán. Ông ta đã đọc tài liệu về anh, biết sự tồn tại của em, cảm thấy kế hoạch vĩ đại bị gián đoạn của mình có thể tiếp tục thực thi nên vô cùng hưng phấn. Ông ta chỉ định nói chuyện với em, đây là tình tiết có trong kịch bản. Sự xuất hiện của chúng ta làm ông ta tin rằng tất cả do ông trời sắp đặt. Ông ta có cảm giác Ferroy kia đã tìm thấy em, mọi việc đang tiến hành theo giả thích của ông ta. Thế nên ông ta cũng nhập tâm vào vai diện của mình. Tuy manh mối ông ta cung cấp không nhiều nhưng như vậy đã đủ. Tiểu Nhu, anh sẽ bắt tên khốn kia, em đừng tham dự nữa."

"Được rồi, nghe anh cả." Thương Dĩ Nhu đương nhiên tin vào khả năng của Khúc Mịch, hơn nữa nghe anh phân tích như vậy hình như không giống phán đoán mất bình tĩnh.

Thấy cô trịnh trọng đồng ý, Khúc Mịch mới yên lòng.

Hai người ngồi máy bay về Toronto rồi trực tiếp đến Cục Cảnh Sát, đến giờ chưa kịp ăn gì.

Thương Dĩ Nhu đi nấu mì gói, cho thêm chút lạp xưởng, cải thìa, thêm hai quả trứng, cuối cùng cho tất cả gia vị vào.

Ăn xong Khúc Mịch đi rửa chén, Thương Dĩ Nhu mở laptop vào hộp thư. Nhiếp ảnh gia đã gửi ảnh tới bảo họ chọn, sau đó sẽ tiến hành chỉnh sửa hậu kỳ.

Thương Dĩ Nhu thấy tấm nào cũng đẹp, không nỡ xóa tấm nào cả. Cô gọi Khúc Mịch tới xem, anh hào phóng nói: "Nếu em thích thì giữ lại hết đi, bảo họ in hình gửi về bưu điện để mẹ treo lên từng phòng trong nhà."

"Anh đúng là không biết tiết kiệm, giáo sư Khúc à, kiếm tiền không dễ đâu." Thương Dĩ Nhu sao có thể đồng ý hành động xa xỉ này được, "Cứ chọn những tấm đẹp nhất, còn lại chúng ta tự đi rửa rồi đi mua một quyển album cho vào, mấy chục tệ thôi là xong rồi."

Khúc Mịch cười gật đầu, chỉ cần không liên quan đến sự an toàn của Thương Dĩ Nhu, anh lúc nào cũng nghe cô cả.