Tất cả tài liệu liên quan đến vụ án đều được gửi qua hộp thư, Thương Dĩ Nhu hỗ trợ sắp xếp, Khúc Mịch chịu trách nhiệm phân tích.
"Ba người bị giết và một người mất tích đều là các cô gái Trung Quốc, mà lột da cũng chỉ lưu truyền từ thời Trung Quốc cổ đại đến nay, liệu có phải hung thủ là người Trung Quốc hay từng sinh sống ở Trung Quốc không?" Thương Dĩ Nhu thắc mắc.
Khúc Mịch đang tập trung xem tài liệu, không trả lời.
Sắp xếp theo thời gian tử vong, ba người bị giết lần lượt là Cao Khiết, Đổng Mai và Lương Nhân, Khổng Trí Tuệ hiện đang mất tích, có liên quan đến vụ án lột da hay không hiện còn chờ kiểm tra.
Một năm trước Cao Khiết xin đến Canada cùng chồng, đàn piano ở một nhà hàng. Hôm đó cô ấy đổi ca với đồng nghiệp, chồng cô ấy vì có tiết học trên trường nên không thể đến đón. Anh ta về nhà không thấy vợ mình đâu, gọi điện đến cửa hàng thì quản lý nói Cao Khiết sớm đã tan làm. Trong một năm Cao Khiết đến Toronto, trừ ở nhà nội trợ và đi làm thêm ra thì nơi xa nhất có thể đi chỉ có siêu thị. Cô ấy không có bạn bè bà con ở đây, tan làm không về nhà đúng là rất kỳ lạ.
Chồng cô ấy sốt ruột đạp xe đạp tìm từ nhà đến nhà hàng, tổng cộng có ba con đường có thể đi anh ta đều tìm hết nhưng không thấy Cao Khiết đâu. Ngay lúc đó anh ta lập tức chạy đến cục cảnh sát báo án, nhưng vì Cao Khiết chưa mất tích hơn 24 giờ nên không thể lập án.
Tối hôm sau anh ta lại đi báo án, lúc này cảnh sát mới lập án điều tra. Cảnh sát tiến hành lấy video giám sát ở nhà hàng, theo video giám sát buổi tối 0:00 Cao Khiết đã xong việc. Xe đạp của cô ấy để ở cổng sau nhà hàng, chỗ đó không lắp camera.
Theo ghi hình, Cao Khiết đưa lưng về phía camera, cô ấy rẽ vào một ngõ nhỏ rồi sau đó không còn quay về đường cũ. Ở đầu còn lại của con hẻm ấy camera đã bị hư, đi tiếp là khu người Hoa, vợ chồng Cao Khiết ở ngay đó, chỉ cần lái xe đạp khoảng 10 phút.
Trong 10 phút này một người đang sống khỏe mạnh lại mất tích. Xe đạp của cô ấy tìm được ở trong hẻm, ngay cái đêm mất tích, cô ấy không lái xe. Nói cách khác sau khi rẽ vào hẻm, cô ấy đã bị hung thủ đưa đi.
Khúc Mịch nghiên cứu bản đồ Toronto, đánh dấu chỗ làm và nơi Cao Khiết mất tích.
Người bị hại thứ hai tên Đổng Mai, 29 tuổi, là nhân viên của một cửa hàng thời trang quốc tế, hiện tại không có bạn trai, đang cùng thuê một căn chung cư với một cô gái gốc Toronto.
Đêm mất tích, một mình cô ấy tan làm về nhà, vốn dĩ cô ấy chỉ cần đi bộ 5 phút là đến trạm tàu điện ngầm rồi về nhà nhưng cuối cùng lại mất tích. Bảy ngày sau bạn cùng phòng cô ấy mới báo cảnh sát vì đến cuối tháng cả hai phải trả tiền điện nước, nhưng cô bạn kia gọi mãi không liên lạc được với Đổng Mai, còn bên cửa hàng thời trang vì việc Đổng Mai vô cớ bỏ bê công việc nên tìm kiếm để xử lý.
Vì camera ở các phương tiện công cộng chỉ lưu lại nội dung trong vòng bảy ngày nên cảnh sát không thể tìm ra manh mối thông qua ghi hình. Nói chính xác ra là không ai biết Đổng Mai mất tích ở vị trí nào.
Bây giờ chỉ có một điều có thể xác định là sau một tháng rời khỏi cửa hàng thời trang, cô ấy bị hung thủ lột da ngay khi còn sống. Trong khoảnh khắc đau đớn và ngứa ngáy, cô ấy đã cố bò khoảng 12 m rồi dừng lại, khi đó có lẽ cô ấy chưa chết, mất máu quá nhiều cộng thêm nhiễm trùng mới chính là nguyên nhân tử vong thật sự.
Người bị hại thứ ba tên Lương Nhân, 23 tuổi, là sinh viên năm ba ngành vẽ tranh sơn dầu. Cô ấy nói mình muốn vẻ cảnh đêm ở Toronto nên đã một mình vác họa cụ ra khỏi trường. Ngành mỹ thuật của họ thường phải đi thực tế vẽ vật thật, một lần đi từ mấy ngày đến mấy tháng đều là chuyện thường thấy.
Mười ngày sau, bố mẹ Lương Nhân cảm thấy khác thường vì cô ấy có thói quen cuối tuần sẽ gọi điện cho gia đình, nhưng lần này hơn mười ngày vẫn không có liên lạc. Bọn họ gọi điện cho bạn cùng phòng của Lương Nhân thì mới biết cô ấy đã rời khỏi trường mười ngày, bọn họ lập tức báo cảnh sát.
Giống với người bị giết thứ hai, vụ Lương Nhân mất tích không để lại bất kỳ manh mối này. Cảnh sát tạm gác vụ mất tích này lại cho đến khi thi thể cô ấy được nhóm học sinh cấp ba phát hiện.
Cuối cùng là người đang mất tích tên Khổng Trí Tuệ, 23 tuổi, là sinh viên cùng trường với Lương Nhân, ngành thiết kế thời trang. Cô ấy là Hoa kiều quốc tịch Canada, bố mẹ cô ấy thời trẻ chuyển đến Toronto sinh sống nên cô ấy chào đời ở Toronto. Khổng Trí Tuệ tuy có gương mặt của người Hoa nhưng phong cách lại là người bản địa. Vì gần đây liên tiếp xảy ra vụ các cô gái Trung Quốc sau khi mất tích thì bị lột da, bố mẹ của Khổng Trí Tuệ rất lo lắng. Phát hiện con gái mất tích, vừa đến 24 giờ bọn họ lập tức báo cảnh sát.
Cảnh sát điều tra ra được Khổng Trí Tuệ ra khỏi trường, sau đó lên một chiếc xe Volvo, không rõ biển số xe, chỉ có thể thấy rõ hai chữ đầu tiên. Đây là manh mối có giá trị nhất mà cảnh sát đang có, nếu có thể tìm được chiếc xe này, nói không chừng vụ án sẽ có bước tiến triển đột phá.
Có điều Khúc Mịch không thấy lạc quan như vậy, anh cảm thấy vụ án cuối cùng không mấy liên quan tới vụ lột da.
"Sao anh lại nghĩ Khổng Trí Tuệ chỉ mất liên lạc?" Thương Dĩ Nhu không theo kịp mạch suy nghĩ của anh. Cùng là nữ sinh Trung Quốc, cùng là mất tích, rất có khả năng liên quan đến vụ án lột da. Bây giờ chưa có manh mối nào cả, sao anh có thể khẳng định chắc nịch như thế?
Nhìn Thương Dĩ Nhu đang phân loại tài liệu, Khúc Mịch trêu ghẹo: "Xem ra em hợp với nghề pháp y hoặc trợ thủ thì hơn. Còn về phá án..." Anh chỉ đầu cô.
"Anh có ý gì? Quanh co lòng vòng cuối cùng để nói em ngốc hả?" Thương Dĩ Nhu tức giận bĩu môi.
Khúc Mịch khẽ cười: "Em thấy anh quanh co lòng vòng hả? Anh thì thấy mình nói rất rõ rồi, xem ra khả năng phân tích của em..." Nói được một nửa Khúc Mịch dừng lại.
"Khúc Mịch, anh hay lắm!"
Thương Dĩ Nhu xông qua muốn "xé" cái miệng của anh thì lại bị anh ôm vào lòng.
"Đồ háo sắc, đồ lưu manh!" Thương Dĩ Nhu giãy giụa, "Ai bảo anh mắng em, tối nay anh ngủ bên phòng làm việc đi!"
"Bà xã, vợ yêu, phu nhân, anh sai rồi mà!" Miệng của Khúc Mịch càng ngày càng dẻo, ai mà ngờ Khúc Mịch kiệm lời lạnh lùng xưa nay cũng có bộ mặt vô lại như vậy.
"Được rồi, anh mau nói suy nghĩ của anh đi." Thương Dĩ Nhu vô cùng hiếu kỳ.
Khúc Mịch cất lại vẻ vui đùa, nghiêm túc hỏi: "Lúc khám nghiệm tử thi em phát hiện gì?"
"Ở thi thể đầu tiên, hung thủ chọn cách lột da từ lưng. Hắn dùng con dao sắc bén cắt dọc theo cột sống nạn nhân, sau đó tách ra hai bên, giống như bươm bướm giương cánh vậy. Nhưng cách này đương nhiên không thể không làm hỏng bộ da, thế nên đến thi thể thứ hai hắn dùng đến thủy ngân, việc da thịt tách ra sẽ dễ dàng hơn. Nói cách khác, kỹ thuật của hung thủ đang không ngừng tiến bộ." Thương Dĩ Nhu trả lời ngay.
"Cao Khiết là nạn nhân đầu tiên, dấu vết trên người có giá trị nghiên cứu đặc biệt. Nếu em là hung thủ, lần đầu em sẽ lựa chọn nạn nhân nào, địa điểm nào?" Khúc Mịch lại hỏi.
Thương Dĩ Nhu suy nghĩ giây lát, hai mắt sáng ngời: "Em biết rồi, hung thủ biết đoạn đường đó camera bị hỏng, hơn nữa rất có khả năng hắn quen biết Cao Khiết!"
"Lần đầu gây án hung thủ thường sẽ chọn địa điểm và người mình biết rõ, có điều vẫn không loại trừ khả năng đặc biệt." Khúc Mịch gật đầu, "Chồng của Cao Khiết đang học nghiên cứu sinh ở đại học XX, hướng nội không biết ăn nói, đến Toronto đã hai năm vẫn không có bạn, chỉ qua lại với giảng viên và anh em trong phòng thí nghiệm. Cao Khiết tới đây để ở bên chồng, phải chăm sóc việc ăn mặc đi lại của anh ta, đương nhiên cũng không có các mối quan hệ riêng. Cao Khiết học piano từ nhỏ, có chút danh tiếng trong nước, ra nước ngoài phải làm nội trợ và làm thêm, tình cảm vợ chồng bắt đầu gặp vấn đề. Một ngày trước khi Cao Khiết mất tích, bọn họ có cãi nhau vì một bó hoa khách hàng ở nhà hàng tặng."
"Ý anh chồng cô ấy là hung thủ giết người?" Thương Dĩ Nhu lạnh sống lưng. Người nằm bên gối tàn nhẫn như vậy thì còn biết tin ai trên thế giới này đây?
"Có thể là chồng cô ấy, khách tặng hoa, chủ nhà hàng, nhân viên, tóm lại là người quen của cô ấy." Hiện tại chứng cứ quá ít, Khúc Mịch chỉ có thể dựa vào vài chi tiết suy luận được từng này, "Ngoài ra bề ngoài hung thủ là người dịu dàng, hào phóng, có nhà có xe, có khiếu nghệ thuật. Trong thời gian ngắn hắn có thể khiến ai đó có ấn tượng tốt, thậm chí là tin cậy. Nghệ thuật tạo nghệ thuật giúp hắn và Cao Khiết có tiếng nói chung, dễ dàng kéo gần khoảng cách. Có điều nếu hung thủ là chồng cô ấy thì tất cả điều này đều không cần thiết. Bắt đầu từ Cao Khiết, mỗi một nạn nhân mất tích đều khó bề phân biệt. Hung thủ che giấu bản thân đúng là rất thành công, không để lại bất kỳ manh mối nào. Nhưng việc Khổng Trí Tuệ mất tích lại có trăm ngàn chỗ hở, đây không phải phong cách của hung thủ. Hơn nữa trong nhật ký liên lạc của Khổng Trí Tuệ cảnh sát tìm được một dãy số khả nghi thường xuyên liên lạc trước khi cô ấy mất tích, hiện cảnh sát đang điều tra chủ của dãy số này."
"À phải, trong nhật ký liên lạc của Cao Khiết và hai người kia không tìm thấy gì sao?"
Khúc Mịch lắc đầu: "Hung thủ rất thông minh, hắn không liên lạc với nạn nhân bằng điện thoại. Cảnh sát đã kiểm tra nhật ký liên lạc của ba nạn nhân, không có thu hoạch gì."
Đúng lúc này, di động của Khúc Mịch đổ chuông, là cảnh sát James gọi.
Không lẽ có phát hiện mới?