Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 277: Mời khách




Hôm nay Khúc Mịch không có tiết nên ở nhà. Thấy Thương Dĩ Nhu về, anh vội cầm giúp cô túi xách rồi treo lên sau cửa.

Ngửi có mùi đồ ăn, Thương Dĩ Nhu nhìn vào trong bếp: "Anh nấu xong rồi hả? Buổi phỏng vấn của em không lý tưởng lắm, kết quả chắc không mấy khả quan."

Cô có cảm giác bản thân sẽ không được giáo sư Wells chọn. Cô đã từng tự hào vì kinh nghiệm pháp y của mình, không ngờ giờ đây nó lại trở thành trói buộc.

"Có cần chồng em đi cửa sau không?" Khúc Mịch không nói đùa, trước nay anh không nói gì mà bản thân không dám chắc.

Thương Dĩ Nhu cười lắc đầu: "Khi nào cần chồng xem ra trận em sẽ không khách sáo, việc này em tự giải quyết được. Đúng rồi, anh nấu món gì thế?"

"Em đi tắm rửa thay đồ đi, anh dọn cơm, có món em thích ăn đấy."

Thương Dĩ Nhu đã trải qua thăng trầm khó khăn nhất cuộc đời, con đường gập ghềnh lúc này chẳng đáng là gì, vả lại giáo sư Wells bảo cô về chờ tin tức, muộn nhất là thứ tư mới có kết quả. Nếu thật sự không được cô sẽ xin đi dự thính, dù sao thì cũng không thể để hành trình đến Toronto vô ích được.

Thương Dĩ Nhu tắm xong, trên bàn có đĩa cua mẹ Khúc mới gửi đến. Khúc Mịch làm thêm món tôm đất xào cay, gà chiên và rau xào, cuối cùng còn có một tô canh sườn bí đao nóng hổi.

"Chỉ có hai chúng ta ăn sao anh nấu nhiều vậy?"

"Hôm nay anh có mời khách, sắp đến rồi."

Khách?

Khúc Mịch vừa dứt lời thì có tiếng chuông cửa vang lên. Anh đứng dậy đi mở cửa, chú Thương xách túi quà đến.

"Chú đến là vui rồi, mang quà làm gì." Khúc Mịch nhận quà rồi mời chú vào.

Là một chai Brandy, Khúc Mịch mở ra, rót cho chú Thương một ly. Thương Dĩ Nhu không biết uống rượu, hai người kia cũng không thích uống, chỉ nhâm nhi một chút.

Tham dự hôn lễ của họ xong chú Thương phải lập tức bay sang Mỹ để tham gia một hội thảo, hôm qua mới về. Thấy cháu gái mình hồng hào, hình như còn mập lên một chút, ông càng thấy thích Khúc Mịch.

Được ở bên cạnh người mình yêu, mà người kia cũng yêu mình như sinh mạng, đây là việc may mắn và hạnh phúc cỡ nào. Thương Dĩ Nhu từng trải qua trắc trở không ai có thể tưởng tượng, cuối cùng cô cũng đã hái được quả ngọt.

Chú Thương nhớ ngày xưa Thương Dĩ Nhu chỉ là một cô bé hay khóc, cả ngày im lặng không chịu nói câu nào, chỉ biết làm bạn với sách, bây giờ cô đã trưởng thành, còn kết hôn. Chú Thương thật sự thấy được an ủi.

"Tiểu Nhu à, ở trường có khó khăn gì không?" Chú Thương hỏi.

Ông có quen biết vài giáo sư trong đại học XX, giáo sư Wells cũng là bạn thân, nếu không ban đầu ông đã không đề nghị Thương Dĩ Nhu nộp đơn theo học.

"Dạ không." Thương Dĩ Nhu lập tức trả lời, "Mọi thứ tốt lắm, chú không cần lo đâu, bây giờ còn có Khúc Mịch chăm sóc nữa, cháu vừa hạnh phúc lại vừa chột dạ."

"Con bé ngốc." Chú Thương duỗi tay xoa đầu cô.

"Hôm nào chúng ta giúp đỡ những học sinh khó khăn đi." Khúc Mịch sớm đã có suy nghĩ này. 

Trong nước thực thi giáo dục chín năm bắt buộc, những học sinh gia đình khó khăn có thể cố gắng học hết chín năm, nhưng đến giai đoạn cấp ba, học phí, tiền sách, tiền ăn ở, còn rất nhiều chi phí khác khiến nhiều người phải chùn bước. Thế nên Khúc Mịch muốn giúp đỡ học sinh cấp ba, đợi bọn chúng thi đậu đại học là có thể vừa học vừa làm.

Sau vụ việc vừa rồi, Khúc Mịch nhận ra rằng muốn giúp người dân ở vùng quê khó khăn thoát nghèo, chỉ tài trợ tiền là không đủ. Cái bọn họ cần là thay đổi tư duy, có ý chí tiến thủ. Trợ giúp bên ngoài chỉ là chất xúc tác, không có tác dụng tuyệt đối.

Thương Dĩ Nhu gật đầu: "Ngày nào mở TV, thấy những nơi khác còn chiến tranh đói khát em đều không đành lòng. Trong khả năng kinh tế cho phép, em cũng muốn làm chút việc thiện."

"Nếu ai cũng có thể thế này thì thế giới hòa bình rồi." Chú Thương cười nói, "À phải, cảnh sát James gọi điện cho chú, muốn chú làm cố vấn tâm lý tội phạm. Chú có đề cử cháu nhưng nghe nói hai người gặp nhau rồi."

"Cháu với Tiểu Nhu là người phát hiện vụ án lột da đầu tiên."


Chú Thương tuy mới từ nước ngoài bay về Toronto nhưng cũng nghe nói về vụ án. Vì tính bảo mật, cảnh sát James không tiết lộ nhiều nhưng ông có cảm giác vụ việc không đơn giản. Nếu nhìn thấy những tấm hình đang lan truyền trên mạng, ông chắc chắn sẽ càng khiếp sợ.

"Với thân phận hiện tại cháu không tiện phát biểu ý kiến. Huống hồ cháu và Tiểu Nhu chỉ muốn có một cuộc sống bình thường, không muốn tiếp tục bị mấy vụ án giết người vây quanh nữa." Khúc Mịch nói ra suy nghĩ thật lòng của mình.

Vốn dĩ nghề nghiệp của anh không phải cảnh sát hình sự, bây giờ lại quay về nghề cũ, anh càng cảm thấy nó hợp với mình hơn. Anh đã kết hôn, cần phải cho vợ mình cuộc sống bình thường. Mà đương nhiên, nghề giảng viên đại học ổn định và an toàn hơn, thời gian cũng được tự do.

Nghe vậy, ánh mắt Thương Dĩ Nhu càng trở nên thâm tình. 

Cô biết Khúc Mịch không phải người đi trên con đường bình thường, ngày xưa để nghiên cứu, anh buộc mình phải vào bệnh viện tâm thần, ở đó nhiều năm, sau này gia nhập đội hình sự, càng gặp vụ án khó xử lý, càng gặp hung thủ biến thái, anh càng thể hiện mình như cá gặp nước. Bình thường đối với anh là tính từ vô nghĩa, là một sự trói buộc với anh, thậm chí là tra tấn. Nhưng bây giờ anh tình nguyện bị trói buộc, tình nguyện trở nên tầm thường. 

Thương Dĩ Nhu biết tất cả mọi điều anh làm đều là vì cô. Anh muốn cho cô một cuộc sống bình yên, cho cô sự ủng hộ để cô có thể làm việc mình muốn.

Có người chồng thế này còn cần gì hơn?

Nhìn hai vợ chồng son liếc mắt đưa tình, chú Thương bỗng có cảm giác mình là kẻ dư thừa.

"Hai đứa tiếp tục đi, chú về đây." Ông đứng dậy.

Thương Dĩ Nhu vội cười nói: "Còn sớm mà, có phải chú có hẹn với mỹ nhân đúng không? Khi nào thì mới giới thiệu học sinh của chú cho cháu biết đâu, cháu còn chưa gặp mặt cảm ơn người ta."

"Mấy ngày nữa chú sẽ sắp xếp." Lần này chú Thương không lảng tránh, xem ra ông muốn công bố quan hệ của hai người.

Thương Dĩ Nhu mừng thay. Có vẻ như cô sắp có thím rồi, năm nay kết hôn, nhanh thì sang năm sẽ có em bé.

Chú Thương vừa đi, Khúc Mịch liền nhận được điện thoại của James. Đối phương muốn mời anh làm cố vấn cho vụ án lột da lần này.

"Xin lỗi, tôi vẫn xin phép từ chối." Khúc Mịch nói thẳng.

"Giáo sư Khúc, xin lỗi vì lần nữa tôi lại quấy rầy anh. Lần trước gặp nhau, anh đã nói rất rõ, nhưng tính chất vụ án đã thay đổi. Chúng tôi vừa phát hiện thêm một thi thể bị lột da ở bờ sông cách nơi phát hiện thi thể lần trước khoảng 2km. May mà chân trái của nạn nhân có bẩm sinh sáu ngón chân nên chúng tôi nhanh chóng xác minh được thân phận. Nạn nhân là nữ, người Trung Quốc, lý do xin đến Toronto là đi học cùng chồng, hiện đang làm thêm ở một cửa hàng piano. Nạn nhân của ba vụ án đều là các cô gái Trung Quốc, tuổi từ 20 đến 30, đây chắc chắn không phải trùng hợp. Hơn nữa tôi nghi ngờ vẫn còn người bị hại chưa được phát hiện."

Nghe đến đây, Khúc Mịch theo bản năng nhìn Thương Dĩ Nhu đang rửa chén dưới bếp.

"Tôi to gan suy đoán mục tiêu của hung thủ là các cô gái trẻ Trung Quốc. Giáo sư Khúc..."

James còn chưa nói xong, Khúc Mịch đã cúp máy.