Khúc Mịch kiên nhẫn chờ Phác Nhã hút hết ba điếu thuốc.
Cuối cùng Phác Nhã cũng chịu khai ra, câu chuyện của cô ta rất dài, còn đưa mọi người vào một thế giới không thể tượng tượng.
"Từ nhỏ tôi đã là một đứa bé bị bỏ rơi, không biết bố mẹ ruột của mình là ai, càng không biết tại sao bọn họ lại vứt bỏ mình."
Thay vì bảo Phác Nhã đang khai ra quá trình phạm tội thì không bằng nói cô ta đang nhìn lại cuộc đời vừa đáng thương vừa đáng giận của mình.
"Bố mẹ nuôi của tôi nhặt nuôi tôi bên đường, bọn họ không có con nên bế tôi về nuôi. Tôi từng có tuổi thơ vô cùng hạnh phúc, tám năm đó là hồi ức đẹp nhất của tôi trong cuộc đời này. Nhưng ngày vui thường không kéo dài. Tôi ngã cầu thang, sau ót đập xuống đất, tuy không bị thương nghiêm trọng nhưng tuyến yên trong não tôi lại bị ảnh hưởng khiến cơ thể tôi không thể tiếp tục lớn lên. Lúc đầu bố mẹ nuôi còn đưa tôi đi chạy chữa khắp nơi, sau này có con của chính mình rồi họ không muốn tiếp tục tiêu tiền cho tôi nữa. Em trai mỗi ngày một lớn, ánh mắt bố mẹ nuôi nhìn tôi càng ngày càng kỳ lạ. Tôi có thể cảm nhận tình cảm của họ đã thay đổi, còn nghe họ lén nói với nhau hối hận vì đã nhận nuôi tôi, muốn đưa tôi đến cô nhi viện. Nếu người ta đã không thích, tôi còn ở lại làm gì nữa? Tôi lấy hết tiền mặt trong nhà và cả đồng hồ, di động cùng trang sức của bố mẹ đi tàu xuống phía nam, tùy ý chọn một chỗ dừng chân. Tôi bán tất cả đồ mình mang theo, sau đó thuê một căn nhà để sống. Nhưng tôi không có việc làm, ai nhìn tôi cũng nghĩ tôi là trẻ con không muốn nhận tôi, số tiền đó chưa đến một năm đã tiêu hết. Chủ nhà thấy tôi đáng thương nên nhận nuôi tôi, giới thiệu công việc cho tôi."
Nói tới đây, Phác Nhã nghiến răng nghiến lợi, biểu cảm trở nên dữ tợn.
Khúc Mịch thấy thế liền nói: "Càng yêu thì càng hận, tôi đoán hắn đã vẽ ra bức tranh tương lai rạng rỡ cho cô nhưng lại đẩy cô xuống địa ngục."
"Không, tôi chỉ có hận!" Phác Nhã hét lên, "Hắn là tên khốn, vô lại, ác ma! Công việc hắn giới thiệu cho tôi thật ra là đối đãi tôi như quái vật, tiếc là năm đó tôi không nhìn rõ bộ mặt thật của hắn, mặc hắn chơi đùa."
"Hắn giới thiệu cô vào đoàn xiếc thú đúng không?"
Phác Nhã là người có kinh nghiệm xã hội, các mối quan hệ của cô ta vô cùng phức tạp, mà với tình trạng mãi không cao lên của cô ta thì chỉ có thể tới nơi như đoàn xiếc thú.
Nghe đến ba từ đoàn xiếc thủ, Phác Nhã nắm chặt hai tay, khoảng thời gian đó từng được cô ta coi là vui sướng và hạnh phúc sau này lại trở thành nỗi ám ảnh của cô ta.
Những chuyện phải trải qua trong thời gian đó cô ta chưa từng kể với ai, bây giờ cô ta thừa nhận hành vi giết người của mình, biết bản thân sống không được bao lâu nữa. Cô ta muốn kể lại toàn bộ cuộc đời mình, sau đó thanh thản đi đầu thai.
"Hắn nói tôi không có bằng cấp, không có kinh nghiệm, đoàn trưởng đoàn xiếc thú là bạn của hắn nên mới đặc cách nhận tôi. Tôi đến đoàn xiếc thú học cách lấy lòng người xem, sau đó thử lên sân khấu nhưng không mấy hiệu quả. Sau này họ bắt tôi ăn mặc váy hở hang, đi giày cao gót biểu diễn múa cột, không ngờ lại trở thành tiết mục đặc sắc được hoan nghênh nhất. Tôi càng ngày càng kiếm được nhiều tiền, cuộc sống dần trở nên ổn định. Hắn đối xử với tôi rất tốt, ngày nào cũng hỏi han ân cần, đưa đón mặc kệ gió mưa. Tôi đã từng cho rằng đó là tình yêu, nhưng hắn chưa từng nói yêu tôi, trước nay chưa từng cùng tôi đi dạo phố, cùng xem phim, thậm chí chỉ giới thiệu với những người khác tôi là khách thuê nhà. Tuy hắn không lấy tiền thuê nhà của tôi nhưng tiền lương hàng tháng tôi đều dùng cho hắn, nhưng hắn lại lén tôi quen bạn gái. Sau khi bị tôi bắt gặt, hắn xé bỏ lớp mặt nạ của mình, mắng tôi là quái vật, còn bảo mỗi lần lên giường cùng tôi đều khiến hắn cảm thấy ghê tởm. Hắn ném hành lý của tôi ra đường, bảo tôi cút đi thật xa. Trên người tôi chỉ còn mấy đồng, không có chỗ ở nên chỉ đành đến đoàn xiếc thú ở tạm. Nhưng điều khiến tôi không chịu nổi chính là những lời đàm tiếu của mọi người xung quanh, họ mắng tôi đáng đời, người không ra người ma không ra ma còn muốn yêu đương kết hôn, trước giờ người ta chỉ đùa giỡn tôi, người ngoài ai cũng nhìn thấy, chỉ có mình tôi không biết gì. Tôi từng cho rằng mình là bảo bối trong tay hắn, nhưng cuối cùng lại thành ác ma bị người ta cười nhạo. Nếu hắn đã coi tôi là ác ma, vậy tôi sẽ cho hắn biết ác ma là như thế nào. Tôi xuất thân học múa cột, còn học được chút kỹ xảo giữ thăng bằng trên dây. Buổi tối tôi lẻn vào nhà hắn, giả ma hù hắn. Hắn đúng là nhát như thỏ, thế mà bị hù chết! Tôi sợ cảnh sát tới tìm nên lặng lẽ rời khỏi đoàn xiếc thú. Khoảng thời gian ấy tôi hát rong xin cơm trên đường, thậm chí còn gặp bọn buôn người suýt thì bị bán đi. Ban ngày tôi hoạt động ở khu náo nhiệt, tối đến ngủ lại ở dưới gầm cầu. Tôi không dám dừng chân ở một chỗ nào đó quá lâu, sợ có cảnh sát tìm được tôi. Cứ sống trốn tránh như vậy không phải kế lâu dài, tôi học cách lên mạng tìm kiếm thông tin, cái tên kia bị tôi hù chết, tình trạng giống như lên cơn đau tim, cảnh sát chắc chắn sẽ xử lý vụ đó như tai nạn bất ngờ, đồng nghĩa với việc tôi được an toàn. Nhưng để bảo đảm an toàn tuyệt đối, tôi tiếp tục xuống nam đến thành phố Xương Thủ. Tôi quyết định lợi dụng thân phận khuyết tật của mình đến trước cửa cô nhi viện. Tôi lừa nhân viên ở đó, nói mình là cô nhi, người bà nuôi lớn không chung huyết thống đã qua đời, tôi phải lưu lạc đầu đường, có người nói tới đây có thể có cơm ăn nên tôi mới tới. Khuôn mặt và dáng người trẻ con quả nhiên có thể gạt được người lớn, bọn họ đều coi tôi là đứa bé tám tuổi, lời bịa đặt của tôi ngay cả cảnh sát cũng không thể điều tra, thế nên tôi ở lại cô nhi viện. Sau đó có một đôi vợ chồng không con nhận nuôi tôi. Mẹ nuôi tôi là một người phụ nữ xinh đẹp biết ăn mặc. Tôi thường hay nhân lúc bà ta không có ở nhà lén trang điểm, còn mặc váy mang giày cao gót của bà ta đứng trước gương nhảy múa. Bố nuôi của tôi là người đàn ông dịu dàng trưởng thành, ngày nào cũng đi làm tan làm đúng giờ, yêu thương vợ con, mỗi tối còn kể chuyện ngày xưa dỗ tôi ngủ."
Không khó đoán được cô ta có ấn tượng rất tốt với người bố nuôi đầu tiên, hơn nữa còn có sự ngưỡng mộ.
"Nhưng phụ nữ xinh đẹp thường chẳng phải người tốt. Mẹ nuôi của tôi ngoại tình, nhưng bố nuôi vẫn rất yêu bà ta. Đàn ông đôi khi rất nông cạn, bọn họ thường chỉ nhìn vẻ ngoài. Bọn họ bắt đầu thầm cãi nhau, bố nuôi không muốn tôi bị ảnh hưởng nên ở trước mặt tôi chưa từng để lộ mặt trái của cảm xúc. Sau này có một buổi tối, mẹ nuôi không về nhà, một mình bố nuôi lén uống rượu dưới bếp. Tôi vào phòng của mẹ nuôi, vẫn giống như trước đây lén mặc váy mang giày của bà ta, không ngờ bố nuôi đột nhiên xông vào. Ông ấy đã uống say, coi tôi thành mẹ nuôi, tôi cũng không phản kháng, tôi muốn an ủi ông ấy. Tôi vốn định trời sáng sẽ lẻn về phòng, không ngờ ông ấy thức dậy sớm. Thấy tôi nằm bên cạnh, ông ấy tát tôi một cái. Tôi nói mình đã là người trưởng thành, không cần ông áy áy náy hay chịu trách nhiệm, hơn nữa... Tôi nói mình thấy ông ấy uống say nên cố tình trang điểm cho giống mẹ nuôi để quyến rũ ông ấy, tất cả không phải lỗi của ông ấy, ông ấy cứ coi việc này chưa từng xảy ra là được. Nhưng nghe xong ông ấy lại nghĩ tôi biến thái, ngay hôm sau đưa tôi đi gặp bác sĩ tâm lý. Bác sĩ nói tâm lý của tôi quá u ám. Hừ, tôi vốn đã là người lớn, tâm lý đương nhiên không thể ngây thơ như trẻ con rồi, hơn nữa những gì tôi trải qua ông ta chắc chắn không thể tưởng tượng nổi."
Đúng vậy, bị người ta đùa giỡn, giả ma hù chết tên đàn ông cặn bã, sau khi rời khỏi đoàn xiếc thú tuy cuộc sống tinh thần nhẹ nhàng hơn nhưng không khó tưởng tượng cô ta đã vật vã thế nào. Xã hội thời nay cạnh tranh vô cùng khắc nghiệt, người trưởng thành còn thấy áp lực, huống chi là người như cô ta?
Hát rong, ăn xin, gặp bọn buôn người... Tất cả đều chẳng phải hồi ức tốt đẹp gì.
Nghe đến đây, Khúc Mịch nhíu mày. Tình nguyện hiến thân, còn ôm tất cả trách nhiệm vào người, xem ra cô ta đã yêu bố nuôi của mình.