Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 198: Em còn nhớ Lục La không?




Việc thẩm vấn Lục La vô cùng thuận lợi, không cần ai hỏi, hắn đã chủ động thuật lại sự việc từ lúc đi chuyển giới ở Thái Lan mười lăm năm trước đến khi trở thành thế thân của Kim Chí Thành.

Khúc Mịch im lặng lắng nghe, không hỏi, không nghi ngờ, đây hình như không phải tính cách của anh.

Lục La uống ngụm nước rồi nói tiếp: "Trở thành Kim Chí Thành là bước đầu tiên trong kế hoạch, cũng là bước quan trọng nhất. Bước đầu tiên vô cùng thành  công, tôi có thể trở thành Kim Chí Thành ở trước mặt mọi người mà không có sơ hở nào. Diệp Hồng sinh được đứa bé, tôi có đi thăm mấy lần, vừa trắng vừa mập rất đáng yêu. Tiếc là người bố như tôi không thể quang minh chính đại ở bên nó mỗi ngày. Dù có sốt ruột tôi cũng phải cố nhịn, vì tương lai sau này, tôi phải nhẫn nại. Rất nhanh cơ hội của tôi đã tới. Vì không thể làm đàn ông thật sự nên Kim Chí Thành có chướng ngại tâm lý. Tuy Sử Phượng Yến không còn đánh cậu ta nữa nhưng chỉ cần Kim Hâm không ở nhà, bà ta sẽ châm chọc mỉa mai. Tinh thần Kim Chí Thành bắt đầu xảy ra vấn đề, Kim Hâm muốn đưa cậu ta ra nước ngoài điều trị. Cậu ta bị đưa đi, tôi làm bộ trốn từ nước ngoài trở về. Tôi dặn Diệp Hồng đừng nói với ai cả, dọn vào chung cư ở. Cứ thế tôi có thể thường xuyên nhìn thấy mẹ con họ. Tôi nấu ăn, quét dọn chờ mẹ con họ về, cuộc sống của gia đình ba người chúng tôi vô cùng ấm áp và hạnh phúc. Nhưng ngày vui chẳng dài, Kim Hâm định ra nước ngoài thăm con trai, nếu có chuyển biến tốt sẽ về. Tôi nghe tin này thì nói với Diệp Hồng minh phải đi, thật ra là để bỏ trốn. Mấy ngày sau, quả nhiên Kim Hâm đón Kim Chí Thành về. Đối mặt với Diệp Hồng cậu ta luôn tự ti, tự trách. Diệp Hồng thấy cậu ta như biến thành người khác, đương nhiên muốn nói chuyện nhiều hơn. Tôi quá hiểu tính cách của Kim Chí Thành, cậu ta nào chịu nói chuyện với ai chứ? Nói chuyện không được sẽ thành cãi nhau, việc này càng gây áp lực với Kim Chí Thành, thế nên tinh thần của cậu ta luôn trong trạng thái không ổn định. Mấy năm qua, cậu ta nhiều lần phải ra nước ngoài chữa bệnh, tôi tranh thủ thời gian đó ở bên mẹ con họ, đó đều là những hồi ức đẹp đẽ nhất."

"Ngay từ đầu anh đã có ý định thay thế Kim Chí Thành, cơ hội nào đã khiến anh bắt đầu hành động?" Lục Li không nhịn được mà hỏi.

"Cách tôi và Kim Chí Thành đối xử với Diệp Hồng hoàn toàn khác nhau, Diệp Hồng chỉ nghĩ do tâm lý cậu ta có vấn đề. Có điều cô ấy vẫn suy sụp, sống trong nhà họ Kim còn phải chịu áp lực, gầy đi quá nhiều. Tôi không đành lòng nhìn cô ấy bị tra tấn nên quyết định ra tay xử lý Kim Chí Thành, sau đó quang minh chính đại ở bên Diệp Hồng. Tôi bỏ thuốc vào đồ uống của Kim Chí Thành khiến tinh thần cậu ta xảy ra vấn đề, sau đó ám chỉ cậu ta nói sự tồn tại của tôi cho Kim Hâm biết. Quả nhiên mọi việc đều nằm trong dự kiến, Kim Hâm tưởng cậu ta lại tái phát bệnh tâm thần nên đưa ra nước ngoài điều trị. Lần này Kim Chí Thành trốn về, may mà tôi không bị Diệp Hồng bắt tại trận. Diệp Hồng thấy cậu ta không được tỉnh táo nên đưa cậu ta tới nhà người thân ở dưới quê. Tôi theo dõi, sau đó mỗi tối bỏ thuốc ngủ vào sữa của người phụ nữ kia rồi tìm cách tra tấn tinh thần Kim Chí Thành. Tôi nói với cậu ta tôi hề hề tồn tại, đó chỉ là một giấc mơ thôi, còn tất cả ký ức về tôi đều do cậu ta bị tâm thần phân liệt, thế nên chỉ cần tôi xuất hiện là chứng minh cậu ta đang bệnh. Tôi đặt gương trước mặt cậu ta, đứng sau gương nói chuyện. Càng ngày ý thức của cậu ta càng hỗn loạn, tuy tôi không hiểu gì về ngành y nhưng có thể từ ánh mắt cậu ta nhìn ra cậu ta đã bệnh rất nặng. Tôi trốn trong góc tối theo dõi cả nhà Kim Hâm, vô tình xảy ra xung đột với một người đàn ông ở chợ sáng. Hắn mắng tôi không bằng chó, điều này này khiến tôi nổi điên, giết cả nhà hắn chỉ là sự cố. Nhưng ngay sau đó tôi biết vụ việc kia thành một phần trong kế hoạch. Tôi ném trang sức ở gần công trường, dẫn dắt các anh nhắm vào nhà họ Kim. Sau đó tôi ám chỉ Kim Chí Thành là hắn giết người, còn kể cho hắn biết tất cả chi tiết. Hắn bắt đầu nghĩ mình chính là hung thủ giết người, suốt ngày thấp thỏm lo âu, còn có khuynh hướng bạo lực. Tôi thấy thời cô tới rồi, có thể bắt đầu bước tiếp theo. Tôi dùng thân phận của Kim Chí Thành gọi cho Diệp Hồng, muốn tìm hiểu lịch trình của Kim Hâm. Cuối cùng tôi cũng tìm được cơ hội chỉ có Kim Hâm và Sử Phượng Yến ở nhà. Tôi cầm theo chùy sắt, còn đang suy nghĩ làm sao có thể vào nhà thì không ngờ cổng nhà họ không khóa, tôi mới đẩy một cái đã mở được. Tôi vào nhà thấy Kim Hâm đang ngồi ở sô pha, lưng hướng về cửa. Tôi đi qua, trực tiếp đánh một chùy vào sau đầu ông ta. Nghĩ tới việc bản thân vừa chào đời đã bị vứt bỏ thì tôi lại hận. Nhìn ông ta ngã xuống, máu liên tục trào ra, tôi vô cùng hả giận. Có lẽ mấy anh muốn hỏi giết bố ruột sẽ có cảm giác gì đúng không? Có hối hận, tự trách hay sợ hãi không? Thật ra không phức tạp như vậy, chỉ có rất hả hê! Tôi lấy di động của mình chụp tấm ảnh thi thể của Kim Hâm, đó là thời khắc đáng để lưu lại kỷ niệm mà. Đứa con bị ông ta vứt bỏ như tôi từ giờ sẽ kế thừa tất cả của ông ta. Nhưng đột nhiên tôi lại hối hận, tôi không nên ra tay tàn nhẫn như vậy, đáng lẽ phải từ từ hành hạ ông ta, phải cho ông ta biết tất cả chân tướng. Đứa con trai ông ta yêu thích thật ra chỉ là một kẻ tâm thần không phải đàn ông thật sự, còn đứa 'con gái' ông ta vứt bỏ mới là đàn ông! Đứa cháu mà ông ta mong chờ là con của tôi! Tôi muốn cho ông ta biết sự lựa chọn năm xưa là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời ông ta. Tiếc là ông ta không thể tận tai nghe thấy. Có điều xuống địa ngục ông ta cũng sẽ biết thôi, nói không chừng chết rồi còn không thể nhắm mắt. Tôi biết quá rõ nhà họ Kim, vì thế đi thẳng lên phòng ngủ chính trên lầu. Ả đàn bà Sử Phượng Yến kia ở bên trong, thấy tôi vào còn gọi 'Kim Chí Thành'. Lần này tôi không trực tiếp lấy mạng bà ta, tôi muốn bà ta xuống địa phủ nhắn lại cho Kim Hâm. Tôi đánh cho bà ta ngã xuống, sau đó lấy dao ra đâm từng nhát lên người bà ta. Nhìn bà ta đau đớn run rẩy, tôi vô cùng hưng phấn. Mỗi đồng tiền bà ta dùng đều là của nhà họ Kim, tiền của nhà họ Kim đều là tiền của tôi! Tôi giết bà ta, kể cả con chó bà ta nuôi! Xong xuôi, tôi trở về dưới quê. Tôi khiến Kim Chí Thành tin rằng mình đã giết vợ chồng Kim Hâm, sau đó ẩn nấp. Tôi chờ các anh tìm ra Kim Chí Thành, chờ các anh bắn chết hắn, sau đó tôi sẽ xuất hiện, tôi tin Diệp Hồng sẽ đón nhận tình cảm của tôi. Tiếc là các anh thông minh hơn tôi nghĩ. Các anh lại loại trừ hiềm nghi Kim Chí Thành giết người, thậm chí bắt đầu nghi ngờ sự tồn tại của tôi. Tôi không thể không thay đổi kế hoạch, giết Kim Chí Thành để thay thế. Kim Chí Thành vốn ở phòng bệnh bình thường, muốn trà trộn vào chẳng có gì khó. Tôi dùng dây thừng siết cổ cậu ta đến chết, sau đó nửa đêm đi chôn trong bệnh viện. Tôi sợ bị người ta phát hiện giọng mình thay đổi nên làm bộ nổi điên, bị nhốt lên phòng bệnh đặc biệt ở trên lầu. Như vậy tôi có thể giải thích nguyên nhân giọng mình thay đổi. Tôi vốn dĩ không hề bị bệnh thế nên bình phục rất nhanh. Diệp Hồng đón tôi ra, gia đình chúng tôi cuối cùng có thể sống bên nhau. Tuy rằng tôi chỉ kế thừa được một chút tài sản nhưng cũng đủ để chúng tôi cả đời sống không lo không nghĩ. Gia đình chúng tôi rất hạnh phúc, tôi còn sắp tiếp tục làm bố. Tất cả đều tươi đẹp như giấc mơ cho đến khi bị các anh bắt về."

"Nếu đã nằm mơ thì đương nhiên sẽ có ngày phải tỉnh, chẳng qua là sớm hay muộn mà thôi." Nghe hắn thuật lại từ đầu đến cuối, Khúc Mịch vẫn rất bình tĩnh.

Anh bảo Lục Li dẫn người đến bệnh viện, quả nhiên phát hiện một thi thể. Tuy gương mặt thi thể đã bị hư thối nghiêm trọng, nhưng dựa vào chiều cao và hình thể, trên cơ bản có thể xác định đó là Kim Chí Thành. Khoa pháp y cho người tới lấy mẫu đi xét nghiệm DNA, kết quả phải mấy ngày sau mới có.

Lục La đã khai hết tất cả, hắn biết mình chắc chắn sẽ chết nên chỉ yêu cầu gặp Diệp Hồng lần cuối. Khúc Mịch đồng ý, sắp xếp cho vợ chồng họ gặp nhau.

Diệp Hồng ở ngay phòng thẩm vấn bên cạnh, việc lấy khẩu cung khá đơn giản, sau khi biết việc của Lục La, cô ta vô cùng kinh ngạc.

Thời điểm gặp Lục La, câu đầu tiên của Diệp Hồng là hỏi thân phận của hắn.

"Đúng vậy, những gì em nghe đều là sự thật." Lục La nhìn thẳng vào mắt cô ta, trả lời, "Anh là anh trai sinh đôi của Kim Chí Thành, là Lục La mà em biết. Tất cả những chuyện gạt em anh đã nói hết rồi, em có thể xem lời khai. Bây giờ anh chỉ muốn hỏi em vài câu."

"Gì cơ?"

Thanh niên Lục La vẻ ngoài tối tăm u ám thật ra lại rất lương thiện, tuy khuôn mặt hắn giống hệt Kim Chí Thành nhưng bọn họ lại là hai người giống nhau. Nhớ lần đầu gặp Kim Chí Thành, gần như cô ta có thể lập tức phân biệt được hai người, còn người đàn ông trước mặt ở bên cạnh mình không phải ngày một ngày hai, sao cô ta lại không thể nhìn ra chứ? Không phải do tinh thần hắn không ổn định sao?

Diệp Hồng nhìn Khúc Mịch, quyết định nghe Lục La nói, quan sát trạng thái hắn trước.

"Em còn nhớ người đàn ông tên Lục La kia không?"

Diệp hồng gật đầu: "Anh ấy từng giúp tôi rất nhiều, tôi sẽ không bao giờ quên ân tình của anh ấy.  Tiếc là anh ấy phải đi xuất khẩu lao động, chúng tôi không còn liên lạc nữa."

Lục La vui mừng, ngừng một chút lại hỏi: "Em yêu Kim Chí Thành không?"

"Tôi không biết người mình yêu là ai." Diệp Hồng trả lời ngay, "Lúc tôi còn khó khăn, anh ấy luôn xuất hiện bên cạnh tôi; khi tôi cô độc, anh ấy luôn nghe tôi tâm sự, an ủi tôi; khi tôi không vui, anh ấy đều nghĩ mọi cách dỗ dành tôi; anh ấy còn dành rất nhiều thời gian chơi đùa với con, là người bố hoàn hảo."

Cô ta không biết Lục La ở cạnh mình bao lâu, không phân biệt được ai mới là người chồng dịu dàng kia.

Lục La mỉm cười: "Nghe em nói vậy, anh có thể yên tâm lên đường rồi. Nuôi nấng con của chúng ta cho thật tốt, anh không thể ở bên mẹ con em được nữa. Được rồi đội trưởng Khúc, các anh có thể mang tôi đi rồi."

Hắn đứng dậy, yêu cầu lập tức rời khỏi đây.