Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 188: Bỏ đi




Hối hả ngược xuôi mấy ngày cuối cùng cũng có manh mối. Đứa bé Kim Hâm vứt bỏ là nữ, hơn nữa đã trưởng thành, từ tích cách đến vẻ ngoài đều như con trai.

"Tôi hỏi một câu nữa?" Trước khi đi, Lục Li đột nhiên xoay người lại, trịnh trọng hỏi, "Có phải Lục La thuận tay trái, trên cổ tay trái cô ta có nốt ruồi đỏ đúng không?"

"Đúng vậy." Lục Lâu khẳng định.

Hai mắt Lục Li sáng lên.

"Lão đại, Lục La này chắc chắn là hung thủ mười lăm năm trước giết hại bố mẹ bác sĩ Thương!" Mạnh Triết cũng hào hứng, "Điều tra lâu như vậy cuối cùng cũng bắt được thằng nhãi này!"

"Người ta là con gái, không phải thằng nhãi!" Lưu Tuấn phản bác.

"Như nhau thôi, dù gì cô ta cũng không nhẹ nhàng hiền dịu như con gái." Mạnh Triết xoa xoa hai tay, "Thằng nhãi kia không có tiền nên đi cướp bóc. Nhà họ Thương vốn là gia đình khá giả, năm đó mất rất nhiều đồ đạc, ước tính khoảng mấy chục nghìn tệ. Ở thời đó, mấy chục nghìn tệ là số tiền khổng lồ, thảo nào cô ta gặp bạn thì hào phóng mời đi ăn, còn nói muốn qua Hàn Quốc. Có điều cô ta qua Hàn Quốc để làm gì? Chẳng lẽ để phẫu thuật thẩm mỹ? Nếu vậy thì việc điều tra sẽ khó khăn hơn đây."

Trên đường trở về, Lục Li gọi điện báo cáo tình hình cho Khúc Mịch.

"Cậu tới bệnh viện xem tình hình Kim Chí Thành. Nếu tôi đoán không lầm, rất có thể hắn ta đã gặp Lục La."

Suy đoán của Khúc Mịch làm tinh thần Lục Li phấn chấn lên hẳn.

Đúng vậy, nếu Lục La đã tìm được bố ruột mình, biết mình có em trai, sao có thể không gặp mặt chứ? Có lẽ chị em họ luôn giữ liên lạc! Trong đầu Lục Li bỗng có một ý tưởng điên cuồng như vậy.

"Đội phó Lục..." Khúc Mịch ở đầu bên kia im lặng mấy giây, mới nói tiếp, "Bác sĩ Thương biết chưa? Cô ấy... Cô ấy nói gì?"

Chuyện này là sao thế? Nghe Lưu Tuấn kể bác sĩ Thương hỏi thăm về Khúc Mịch. Hai người này chắc là cãi nhau rồi.

"Bác sĩ Thương bảo tôi nếu có tiến triển gì thì báo với cô ấy một tiếng, cô ấy còn hỏi thăm về anh." Lục Li trả lời, "Tôi thấy sắc mặt cô ấy không tốt lắm, không biết là vì không khỏe hay có tâm sự gì."

Khúc Mịch ở đầu bên kia không nói gì, một lúc sau mới cúp máy.

Lục Li lắc đầu, cả hai đều hướng nội, một khi cãi nhau chắc chắn sẽ không chịu hạ mình làm hòa, chẳng biết họ định chiến tranh lạnh đến bao giờ đây.

Lục Li theo lệnh của Khúc Mịch đến bệnh viện tâm thần nhưng lại không thấy Kim Chí Thành. Bác sĩ điều trị cho hắn nói hai ba ngày nay tinh thần hắn không ổn định, sau khi được gia đình đồng ý, hắn được chuyển đến phòng bệnh trên lầu, bất kỳ ai cũng không được thăm hỏi.

Lục Li không gặp được hắn ta, đành phải gọi điện cho Khúc Mịch.

"Ngày mai tôi về, đến lúc đó rồi tính."

Lục Li sửng sốt, không phải Khúc Mịch nói buổi hội thảo kia kéo dài ba ngày sao? Hơn nữa tính cả thời gian di chuyển thì cũng phải mất ít nhất năm ngày mới có thể về, bây giờ mới hai ngày sao anh đã về rồi?



Chiều hôm sau Khúc Mịch về Nam Giang. Anh thậm chí không về nhà, trực tiếp tới đội hình sự, trước khi về còn gọi điện bảo mọi người chờ ở phòng hợp.

"Không phải tôi bảo tất cả mọi người tới đây mở cuộc họp sao? Không thông báo hết hả?" Khúc Mịch nhìn một vòng, cau mày hỏi Lục Li.

Không phải mọi người đều ở đây à?

Nhìn Khúc Mịch ngồi xuống, vị trí bên cạnh anh trống không, Lục Li bỗng nhận ra vấn đề. Thì ra đội trưởng Khúc của họ gấp gáp trở về, còn triệu tập mọi người mở cuộc họp là vì ai đó.

"Tôi có mời bác sĩ Thương, nhưng cô ấy nói báo cáo đã đưa tới, cô ấy không có lập trường cũng không cần phải tham gia."

"Bắt đầu họp!" Nghe vậy sắc mặt Khúc Mịch càng u ám.

Bầu không khí trong phòng họp vô cùng nặng nề, mọi người nhìn nhau không ai dám lên tiếng trước, sợ sẽ bị trở thành trút giận.

Nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng không được. Lục Li ho một tiếng, nói trước: "Qua điều tra, hiện tại trên cơ bản chúng tôi xác định vụ án nhà họ Thương mười lăm năm trước do chị gái của Kim Chí Thành, cũng chính là Lục La làm. Có điều đến giờ vẫn chưa rõ hành tung của cô ta, không loại trừ khả năng cô ta đã phẫu thuật thẩm mỹ. Bước tiếp theo chúng ta nên truy bắt Lục La. Theo khẩu cung của Kim Chí Thành, tôi suy đoán Kim Hâm và Sử Phượng Yến cũng do Lục La giết, còn vụ gia đình Đồng Huy là do Kim Chí Thành làm. Mọi người còn ý kiến nào khác không, cứ nói đi."

"Ý anh là giết hại gia đình Đồng Huy chỉ là ngẫu nhiên, vụ án của bố mẹ Bác sĩ Thương là giết người cướp của, còn cái chết của Kim Hâm và Sử Phượng Yến là do Lục La báo thù? Lục La oán hận bố mẹ ruột đã vứt bỏ mình, nhưng sâu trong nội tâm lại khát vọng tình thương của họ. Khi cô ta thấy bố ruột mình đã phát tài, em trai thì sống trong nhung lụa, sự không cân bằng trong nội tâm hoàn toàn bùng nổ, oán hận đạt tới cực điểm. Đến lúc nhìn bố ruột ngã xuống đất, máu tươi đầm đìa, cô ta lại thấy khó chịu, thế nên cô ta đứng ở phòng khách một lúc sau đó mới lên lầu hai, từ đó để lại dấu giày. Tư tưởng của Lục La này vô cùng cực đoan, hơn nữa từ tuổi dậy thì đã bắt đầu phản nghịch. Cô ta oán hận Kim Hâm là việc bình thường, nhưng ra tay tàn nhẫn với Sử Phương Yến như vậy có vẻ không hợp lý lắm." Vương Nhân Phủ đưa ra ý kiến.

"Chỉ từng này?" Khúc Mịch không hài lòng với kết quả của họ.

Lưu Tuấn vẫn đang tập trung xem khẩu cung, cậu ta quan sát sắc mặt Khúc Mịch, do dự một lúc lâu mới nói: "Tôi cảm thấy vẫn có một chi tiết khả nghi. Thời điểm vợ chồng Kim Hâm bị giết, Diệp Hồng và con trai cùng người giúp việc trong gia đình đều không có mặt. Nếu đây là hành vi cố ý thì kẻ sắp xếp là ai? Rất có khả năng người đó có qua lại với Lục La, hơn nữa còn rất thân thiết. Chỉ cần xác định được người này thì có thể tìm ra tung tích của Lục La!"

"Cậu đang nghi ngờ Diệp Hồng?" Khúc Mịch thấy hứng thú với phân tích của Lưu Tuấn.

"Tuy không có chứng cứ, nhưng cô ta vẫn rất đáng nghi." Lưu Tuấn không có ấn tượng tốt về Diệp Hồng, cậu luôn cảm thấy người phụ nữ này có rất nhiều bí mật, "Nhưng người của chúng ta đã theo dõi cô ta một thời gian, không hề phát hiện bất cứ điều gì bất thường cả. Có lẽ do tôi mắc bệnh nghề nghiệp, gặp ai cũng thấy giống tội phạm."

"Đứa bé kia tên Kim Phẩm Nguyên đúng không?" Khúc Mịch đột nhiên hỏi.

Lưu Tuấn gật đầu: "Đúng rồi, trẻ con không biết nói dối, điều tra từ cậu bé kia có lẽ sẽ có phát hiện. Nhưng Kim Phẩm Nguyên học ở trường quý tộc, mỗi ngày tan học luôn có tài xế riêng đưa đón, không dễ tiếp xúc. Nếu lấy thân phận cảnh sát tìm gặp thì sẽ rút dây động rừng, hơn nữa có người lớn ở bên cũng không hỏi được gì."

"Thế thì cậu nghĩ cách đi." Khúc Mịch đứng dậy, "Tan họp!"

Nói xong, anh bỏ đi.

Khúc Mịch theo bản năng đi qua tòa nhà đối diện, vừa tới dưới tòa nhà thì thấy Khang Bình.

"Đội trưởng Khúc tới tìm bác sĩ Thương hả?"



"À, tôi muốn hỏi thêm về kết quả khám nghiệm tử thi."

"Thì ra là công việc." Khang Bình cười nói, "Bác sĩ Thương tạm giao mọi công việc cho tôi rồi, có vấn đề gì anh có thể hỏi tôi."

Khúc Mịch cau mày: "Tại sao bác sĩ Thương lại chuyển giao công việc?"

"Cô ấy xin nghỉ phép, hình như là qua Canada thăm chú."

"Khi nào đi?" Khúc Mịch vội hỏi.

"Hình như là chiều nay, cụ thể mấy giờ thì tôi không biết."

Khúc Mịch nghe vậy lập tức xoay người chạy tới bãi đậu xe, phóng xe chạy ra sân bay. Anh tra giờ bay trên điện thoại, chân thì đạp ga thật mạnh.

Nhưng lúc tới sân bay vẫn không kịp.

"Cảnh sát đây." Anh lấy thẻ cảnh sát của mình ra, "Giúp tôi kiểm tra hành khách tên Thương Dĩ Nhu."

"Chuyến bay 17 giờ 20 phút, nơi đến là Canada." Lễ tân lịch sự trả lời, "Cô Thương mua vé một chiều."

Một chiều? Khúc Mịch có dự cảm chẳng lành. Thương Dĩ Nhu có quốc tịch Canada, lần này cô đột nhiên bỏ đi, còn không mua vé khứ hồi, chẳng lẽ cô không định trở về sao?

Cô gái này đúng là vô tình, từ chối anh xong vẫn làm như không xảy ra việc gì mà bỏ đi.

Vốn dĩ anh đã hạ quyết tâm giữ lại chút tự tôn cuối cùng. Nếu Thương Dĩ Nhu không đồng ý, anh sẽ xoay người bỏ đi không chút lưu luyến, ít nhất còn có thể để lại bóng lưng lạnh lùng.

Nhưng sự thật không bao giờ như tưởng tượng, anh rời đi hai ngày để bình tĩnh suy nghĩ lại. Giữa việc vứt bỏ tự tôn để ở bên Thương Dĩ Nhu cùng việc bỏ đi để giữ lại chút tự tôn đáng thương này, anh lựa chọn vế trước, bởi vì anh cảm thấy nếu không còn được nhìn thấy cô, anh sẽ bị dằn vặt mãi mãi.

Anh luôn là người kiêu ngạo, chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ có một ngày hèn mọn trước mặt người khác như vậy. Nhưng cho dù hèn mọn, anh cũng muốn đứng ở nơi Thương Dĩ Nhu có thể nhìn thấy, chờ cô thỉnh thoảng liếc nhìn mình.

Nhưng Thương Dĩ Nhu lại không cho anh cơ hội đó, cô vẫn cứ kiên quyết ra đi. Cô gái xấu xa này, anh hận đến nghiến răng, thật sự muốn trói chặt cô bên mình, để cô không thể trốn đi nữa.

Mà lúc này, Thương Dĩ Nhu ngồi trên máy bay cũng chẳng thể bình tĩnh. Cô từ chối Khúc Mịch, nói muốn có cuộc sống tự do của một người. Nhưng khi Khúc Mịch rời khỏi cuộc sống của cô, cô lại thấy cô độc, thậm chí là rất khó chịu.

Cô không biết mình bị làm sao, vì vậy quyết định rời xa cuộc sống hiện tại để suy nghĩ lại mọi thứ.

Ngay lúc chú gọi điện, thế nên cô quyết định bay sang Canada, thứ nhất là để người thân, thứ hai là cho bản thân thời gian và cơ hội để bình tĩnh.

Ngồi trên máy bay, cô nhớ lại khoảng thời gian ở bên Khúc Mịch. Tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng Khúc Mịch thật sự đã bước vào cuộc sống của cô, hơn nữa còn để lại dấu vết không thể xóa bỏ.