Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 181: C181: Tặng quà




Lưu Tuấn lập tức đi điều tra việc vợ Kim Hâm sinh con ba mươi năm lăm trước, ở thời đó rất ít người đến bệnh viện, thường là mời bà đỡ. Nhà Kim Hâm vốn nằm ở ngoại ô, những hộ gia đình cũ ở đó hầu như đã dọn đi.

Hơn nữa ai làm bà đỡ thời đó đều thường từ bốn năm chục tuổi trở lên, sống đến bây giờ cũng đã bảy tám chục tuổi, còn sống hay không cũng rất khó nói.

Khúc Mịch lại phái người đi theo dõi Diệp Hồng và gia đình cô ta, một khi phát hiện nhân vật khả nghi lập tức bắt giữ.

Thương Dĩ Nhu rất muốn bắt được kẻ giết hại bố mẹ mình, nhưng Kim Chí Thành có tình nghi rất lớn hình như không giống hung thủ. Nếu vậy hung thủ rốt cuộc là ai? Vụ án đã qua mười lăm năm liệu có thể phá được không?

Trong lúc cô đang lo lắng sốt ruột, mẹ Khúc bỗng gọi điện bảo cô cuối tuần đến nhà chơi. Người lớn mời sao có thể từ chối, bởi vậy cô lập tức đồng ý.


Nhưng tới nhà người ta không thể đi tay không, nên mua gì cho tốt đây?

Thương Dĩ Nhu đang buồn vì không có người nhà tư vấn, chú cô ở Canada xa xôi đột nhiên gọi điện về.

"Mẹ cậu ta mời cháu đến nhà hả?" Có vẻ như tâm trạng của chú Thương ở đầu bên kia rất tốt, "Thế cháu định mua quà gì?"

"Cháu đang lo vấn đề này đây. Lần trước cháu mời chú với dì một bữa, dì cứ khăng khăng tặng vòng ngọc cho cháu. Cháu thấy vòng ngọc đó có vẻ đắt, còn là vật gia truyền của nhà người ta nên không dám nhận. Chú với dì đã ra tay hào phóng như vậy, bây giờ cháu đi tay không thì quá bất lịch sự, nhưng nếu quà quá đắt thì lại khiến đôi bên thấy áp lực."

"Vòng ngọc gia truyền? Chắc không phải do bà nội của Khúc Mịch tặng lại cho mẹ cậu ta đấy chứ?" Chú Thương vội hỏi.

"Đúng vậy, sao chú đoán trúng hay thế?"

Con bé ngốc! Chú Thương dở khóc dở cười, con trai nhà người đã dẫn cô đi gặp bố mẹ chồng, nhưng cô vẫn không hiểu, đúng là đầu gỗ! Với EQ như vậy ai yêu cô đúng là khổ mà. Chú Thương không khỏi lo lắng cho Khúc Mịch, hi vọng cậu nhóc ưu tú kia sẽ không biết khó mà lui.

"Mẹ Khúc Mịch nói gì? Bà ấy thích cháu không? Họ không bài xích nghề nghiệp của cháu chứ?"


Chú Thương ở nước ngoài nhiều năm, tư tưởng hiện đại, đương nhiên không kỳ thị bất cứ nghề nghiệp nào. Nhưng Thương Dĩ Nhu lại sống ở Trung Quốc, nếu người lớn kiêng kị những điều không may, không thể chấp nhận cũng rất bình thường. Tuy tình yêu là chuyện của hai người nhưng khi đến gần hôn nhân thì nó lại biến thành chuyện của hai gia đình.

Thương Dĩ Nhu số khổ, mười tuổi đã không còn bố mẹ, ông bà nội và ông bà ngoại cũng lần lượt qua đời. Theo mê tín thì đây là đứa bé mệnh cứng. Nếu cô có thể tìm được bố mẹ chồng thấu tình đạt lý, cuộc sống hôn nhân của cô sau này sẽ rất hạnh phúc.

"Sao họ phải bài xích nghề nghiệp của cháu?" Thương Dĩ Nhu thấy câu hỏi của chú mình có hơi lạ, cô là pháp y thì liên quan gì đến bố mẹ Khúc Mịch? Thích thì tiếp xúc nhiều, không thích thì không gặp nhau nữa thôi.

"Vì Khúc Mịch đấy."

"Trời ạ, nếu nói đến cảnh máu me và thi thể thì con trai họ tiếp xúc còn nhiều hơn cháu nữa." Thương Dĩ Nhu hoàn toàn không hiểu lời ám chỉ của chú mình, "Tư tưởng của họ rất thoáng, còn rất hiền. Dì nói là nghề pháp y rất tốt, ít nhất thi thể không biết nói dối, không cần suốt ngày xã giao giả dối."


Đúng là thú vị! Nếu thế thì mình có thể yên tâm rồi. Chú Thương yên tâm, đồng thời lại cảm thán với EQ của cháu gái. Bố mẹ người ta đã hỏi đến tận cùng rồi, cô vẫn chẳng biết gì.

"Tặng quà không quan trọng đắt rẻ sang hèn, quan trọng là tấm lòng." Cháu gái mình cứ ngơ ngác như vậy, gặp đàn ông nào cũng đều khó tránh sẽ nhụt chí, chú Thương quyết định quạt gió thêm củi giúp cháu gái mình chủ động một lần, "Chú thấy hay là cháu gọi điện hỏi Khúc Mịch đi, chắc chắn cậu ta biết bố mẹ mình thích gì."

Thương Dĩ Nhu thấy hợp lý, cúp máy xong lập tức gọi cho Khúc Mịch.

Khúc Mịch rất ít khi nhận điện thoại của Thương Dĩ Nhu, ngoài công việc thì chưa từng có. Nghe cô hỏi, Khúc Mịch nở nụ cười.

Nhanh như vậy đã biết lấy lòng bố mẹ chồng tương lai, xem ra con đường theo đuổi vợ của mình có hy vọng rồi!