Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 143: C143: Vương đại tráng




Khúc Mịch và Lục Li đến thẳng công ty địa ốc Kim Hâm, đứng trước tòa nhà văn phòng, mọi người đều phải cảm thán.

Tòa cao ốc 21 tầng, tất cả văn phòng bên trong đều là công ty có tổng tài sản trên triệu tệ. Công ty địa ốc Kim Hâm chiếm hết ba tầng trên cùng, ngoài văn phòng ra thì có một tầng chuyên dành cho nhân viên nghỉ ngơi, nơi tập gym, chỉ mở cửa với nhân viên nội bộ.

Có thể chiếm ba tầng của tòa cao ốc ở đoạn đường hoàng kim chứng tỏ thực lực kinh tế không hề tầm thường.

Mọi người vào thang máy đi thẳng lên tầng 19, tiếp tân ngồi trước quầy xinh như hoa, vừa thấy có người tới lập tức nở nụ cười công nghiệp, nhưng khi nghe họ giới thiệu là cảnh sát hình sự muốn tìm Kim tổng, cô ta lập tức trở nên kiêu ngạo.

"Xin lỗi, vì các anh không có hẹn trước nên tôi cần gọi điện hỏi thử. Nếu Kim tổng rảnh thì mới có thể gặp các anh, các anh chờ một chút."

Cô tiếp tân gọi điện, nghe cách nói chuyện chắc là đang gọi cho thư ký của sếp.

"Xin lỗi, Kim tổng đang họp, phải một tiếng nữa mới có thời gian rảnh.

Thế thì chờ. Công ty lớn đúng là có khác, mọi người được mời vào phòng khách nhỏ, có đầy đủ trà bánh và trái cây.

Một tiếng sau, cửa phòng khách mở, một người đàn ông cường tráng da đen ngăm đi vào. Ông ta mặc áo thun quần dài bình thường, dưới chân còn mang giày vải kiểu xưa, tay thì cầm chiếc Nokia đời cũ ném ra đường nói không chừng chỉ có quét rác nhặt.

Khúc Mịch âm thầm quan sát, đôi mắt đối phương hình tam giác, ánh mắt sắc bén, sống mũi cao, đôi môi săn chắc, vừa nhìn là biết người nói nhiều, bề ngoài trẻ hơn tuổi thật, không giống một người đã 60 tuổi.

"Tôi nghe nói đội hình sự tới điều tra nhưng cuộc họp khi nãy rất quan trọng, hơn nữa cũng đã diễn ra một nửa, nên để mấy anh chờ lâu rồi." Giọng ông ta ồm ồm, "Anh đây là đội trưởng Khúc đúng không? Xin lỗi tôi tới trễ. Anh có gì muốn hỏi cứ hỏi, nếu biết tôi chắc chắn sẽ nói, không chút giấu giếm."

"Kim tổng đúng là xuất khẩu thành thơ." Khúc Mịch khẽ cười.


"Ha ha ha. Ai mà chả biết Kim Hâm tôi là tên quê mùa, có thể phát tài cũng nhờ họ Kim từ bố đấy." Ông ta bật cười, "Chẳng qua mấy năm nay làm ăn với người có học thức nên cũng học được mấy câu. Tuy rằng người nói với người nghe đều thấy kỳ nhưng lại gạt được người nước ngoài đấy. Bọn họ tưởng đây là quốc túy Trung Hoa, còn rất sùng bái."

"Tôi nghe nói xô vàng đầu tiên của Kim tổng là nhờ mua vé số hả?" Khúc Mịch dường như có hứng thú với chủ đề này, "Trúng tận 500.000 tệ không phải số tiền nhỏ đâu."

"Đúng vậy, thời điểm đó tất cả phóng viên ở Nam Giang đều tới phỏng vấn tôi, mấy thành phố lân cận cũng đưa tin. Tiền còn chưa tới tay, họ hàng bạn bè đã tới vay tiền. Tôi nhất quyết không cho mượn mà mang đi đầu tư. Tôi chẳng phải người học hành gì, lúc đó chỉ có suy nghĩ biến tiền thành vật không mất giá mà cũng không mượn được, ai ngờ lại sinh lời nhiều thế! Khi ấy tôi mới nhớ lúc nhỏ có một người mù xem bói cho tôi, nói mệnh của tôi nhiều kim hợp làm việc với thổ. Dù gì tôi cũng chỉ là một tên nghèo hèn, tư tưởng lạc hậu nên quyết làm lớn một phen, thật không ngờ mới đó đã mười lăm năm."

Nghe đến con số mười lăm năm, Lục Li híp mắt.

"Kim tổng kết hôn chưa? Con cái nhiêu tuổi rồi?" Khúc Mịch đột nhiên thay đổi chủ đề, "Nếu không tiện Kim tổng có thể không nói, có điều chúng tôi vẫn có cách điều tra."

Về đời sống cá nhân Kim Hâm rất kín tiếng, mười năm lăm qua gần như không có báo chí nào đưa tin về phương diện này.

Kim Hâm hơi khựng lại: "Tuy tôi không muốn gia đình bị quấy rầy nhưng nếu có thể hỗ trợ các anh phá án tôi đương nhiên có thể nói thẳng. Có điều trước đó tôi muốn hỏi là các anh rốt cuộc tìm tôi có chuyện gì? Các anh muốn điều tra việc gì vậy."

"Qua điều tra của chúng tôi, một vụ án gần đây khá tương tự với một vụ khác cách đây mười lăm năm." Khúc Mịch không định che giấu, "Thời điểm hai vụ án này xảy ra, gần khu vực đó đều có công ty của Kim tổng đang thi công. Theo phân tích, người bị tình nghi có khả năng là công nhân làm việc ở công trường."

"À, thì ra mấy anh muốn điều tra công nhân của công ty. Việc này dễ thôi, để tôi bảo thư ký mang danh sách công nhân tới. Vả lại mấy anh tới đúng chỗ rồi, con người tôi trông có vẻ thô kệch nhưng lại cẩn thận lắm. Bao nhiêu năm qua, tất cả dự án thi công của công ty chúng tôi đều được ghi chép lại, dù có tìm nhân lực bổ sung tạm thời, tôi cũng bảo cấp dưới lấy thông tin."

Đây là tin tốt.

Chỉ một lúc sau, thư ký xinh đẹp cao gần mang danh sách nhân sự tới. Đó là một chồng rất dày, có mấy trang đã chuyển sang màu vàng hoặc bị hư hỏng.


Lục Li nhận lấy lật xem, bên trên có tên và ngày người đó được thuê, phía sau còn một chuỗi số thẻ căn cước.

"Kim tổng, ông sắp phải đến sân bay đón một vị khách quan trọng." Thư ký thúc giục, "Nửa tiếng nữa máy bay sẽ hạ cánh, từ công ty đến sân bay đi nhanh nhất cũng mất hai mươi lăm phút."

"Được rồi, hôm nay tới đây thôi. Cảm ơn Kim tổng đã hỗ trợ, chúng ta... Hẹn gặp lại." Khúc Mịch cùng Lục Li ra về.

Lên xe, Khúc Mịch gọi điện cho Cố Thành: "Điều tra gia đình của Kim Hâm, càng tỉ mỉ càng tốt."

"Đội trưởng Khúc, anh thấy Kim Hâm có vấn đề sao?" Lục Li không nhìn ra điều gì bất ổn cả, hơn nữa tuổi tác và tình hình của Kim Hân không phù hợp với phác họa nghi phạm của Khúc Mịch.

"Tạm thời chưa nhìn ra, có điều ông ta có vẻ kiêng kị tình hình gia đình, tôi cứ cảm thấy trong đây có gì đó. Nếu bây giờ vẫn chưa có manh mối thì thuận tiện điều tra đi." Khúc Mịch vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không biết đang nghĩ gì.

Lục Li gật đầu, lật tới lật lui danh sách trong tay. Anh tra đến ngày nhà họ Thương và nhà họ Đồng xảy ra chuyện, phát hiện tên công nhân trên danh sách hai ngày không giống nhau. Lại lật xem ghi chép ba ngày trước và sau đó, có một cái tên lặp lại hai lần khiến anh chú ý.

"Vương Đại Tráng!" Lục Li kêu lên, lập tức gọi điện cho cảnh sát khu vực nhờ họ hỗ trợ điều tra người này.

Cảnh sát khu vực nhanh chóng có phản hồi.

Vương Đại Tráng, 35 tuổi, trình độ văn hóa: tiểu học, không nghề nghiệp, nhà ở 107 đường Hương Đông ngoại thành.

"Đội trưởng Khúc, chúng ta có cần đi một chuyến không?" Lục Li xin chỉ thị.


"Cậu quyết định đi." Khúc Mịch nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lục Li bảo Lưu Tuấn lái xe đến ngoại ô.

Đường Hương Đông vẫn thuộc thành phố, cách Nam Giang khoảng 20km, tuy không nằm trong thành phố nhưng ở đây vẫn có các nhà cao tầng, đường phố thì hiện đại, bên đường cái gì cũng có bán, người đến người đi vô cùng náo nhiệt.

Nhà của Vương Đại Tráng rất dễ tìm, cứ tìm theo số nhà một lát là được.

Đó là một ngôi nhà ba tầng mới xây, bên ngoài còn cát đá, tầng một tầng hai đã hoàn thiện, chỉ còn tầng ba chưa dọn dẹp. Ngoài sân có đậu một chiếc xe máy mới tinh chưa có bảng số.

Theo danh sách Kim Hâm đưa và thông tin cảnh sát địa phương cung cấp, Vương Đại Trang là công nhân làm việc ở công trường, chỉ cần có thể kiếm được tiền, chuyển cát, dọn xi măng hắn đều làm hết. Đôi khi công trường không còn việc để làm, hắn sẽ đi tìm những công việc tay chân khác.

Người ở đáy xã hội lại có thể có nhà đẹp như vậy, vừa nhìn là biết có vấn đề.

Rào chắn ngoài sân vẫn chưa xây xong, trong sân có một con chó đen giữ nhà bị xích. Vừa thấy người lạ tới, nó lập tức sủa lên, còn giương nanh múa vuốt muốn nhào tới.

Người trong nhà nghe tiếng chạy ra.

"Mấy anh tìm ra?" Người hỏi là một người mặc váy đỏ bó sát, tóc rối, son môi trên môi không đều. Giọng chị ta vừa cao vừa chóe khiến người nghe rất khó chịu.

"Đây là nhà của Vương Đại Tráng đúng không? Chúng tôi là cảnh sát hình sự, muốn tìm hắn để hỏi thăm vài vấn đề." Lục Li vừa nói vừa nhìn xung quanh.

Chị ta còn chưa trả lời, lại có một người đàn ông ở trong đi ra, nói với người phụ nữ kia: "Anh đi trước đây, mai sẽ quay lại." Sau đó hắn ta lái xe máy ngoài sân đi.

Con chó không sủa với hắn ta, xem ra là thường xuyên tới.

"Cảnh sát hình sự?" Người phụ nữ cau mày, "Các anh vào đi."


Rồi chị ta ưỡn ẹo đi trước dẫn đường.

Vừa vào nhà là phòng khách, bên trong có sô pha và bàn trà, đối diện là TV cùng máy tính, trong góc phòng có máy lọc nước, tổng thể không hòa hợp, tất cả đồ đạc đều ở tầm thấp hoặc trung.

"Đồng chí cảnh sát, có phải cái người kia của nhà tôi lại bị ai bắt nạt rồi không?" Người phụ nữ mời mọi người ngồi xuống, vừa hỏi đã khiến mọi người thấy thắc mắc.

Không quan tâm bọn họ là cảnh sát hình sự, chị ta bắt đầu than vãn.

"Cái tên bất lực kia nhìn thì cao to nhưng cả ngày chỉ kiếm được vài đồng bạc, ngay cả trẻ con cũng dám trèo lên đầu lên cổ hắn. Tôi bị mù mới gả cho hắn, cuộc sống giờ đây khổ quá đi mà. Ngày xưa tôi thấy hắn thật thà, tốt hơn thằng chồng vũ phu trước đó. Ai biết đâu không phải hắn thật thà, mà là hèn nhát! Bây giờ chỉ cần nhắc tới hắn là tôi lại bực bội rồi!"

"Hắn đâu?" Lục Li thoáng nhìn vào phòng ngủ đang mở cửa, chăn gối trên giường bừa bộn, hiển nhiên là vừa có người nằm trên đó.

"Hắn thì có thể đi đâu? Không ở công trường thì đi làm việc vặt. Nằm mơ mới trông cậy vào hắn để phát tài." Người phụ nữ bĩu môi.

"Nếu hắn không phát tài thì sao có thể xây được ngôi nhà đẹp như vậy?" Lưu Tuấn hỏi.

"Hừ! Nhà này là tiền của tôi đấy, không liên quan đến hắn đâu!"

"Thế chị gái làm gì đấy?"

Nghe Lưu Tuấn hỏi, Lục Li khẽ cười.

Người phụ nữ sửng sốt, sau đó trả lời ấp úng: "Buôn bán nhỏ."

Buôn bán nhỏ gì, phải nói là làm ăn không cần vốn liếng mới đúng!