Cứ tưởng sau khi ngất xỉu khi chứng kiến hiện trường vụ án, mỗi giây mỗi phút bản thân đều phải sống trong giày vò, không ngờ có Khúc Mịch ở đây ồn ào, thời gian trôi qua nhanh thật.
Khúc Mịch đóng laptop lại: "Em đi ngủ rồi, ngủ đủ giấc là việc cơ bản nhất."
Ngủ? Thương Dĩ Nhu không muốn lại gặp những cơn ác mộng đó. Khúc Mịch nói đúng, nỗi sợ đó đã khắc sâu vào trong người cô, ngày trước nó chỉ trong trạng thái ngủ say, bây giờ đã thức tỉnh.
"Em cũng biết thôi miên có thể nâng cao chất lượng giấc ngủ của em mà đúng không?" Khúc Mịch mỉm cười, "Còn tôi thì rất giỏi trong lĩnh vực thôi miên đấy."
"Tôi có kháng thể với thôi miên rồi, có lẽ không có tác dụng đâu."
Năm xưa Thương Dĩ Nhu ở Canada tiếp nhận trị liệu, ngày nào cũng phải nhờ thôi miên mới có thể đi vào giấc ngủ, vật vả suốt ba năm. Nhưng dù thôi miên ngày càng cải tiến, nhưng hiệu quả lại dần kém đi. Sau này, bất cứ kiểu thôi miên nào cũng hoàn toàn không có tác dụng với cô, cũng may cô đã bắt đầu học tâm lý học, dần biết được cách khống chế cảm xúc, nhờ vậy mới thoát khỏi ác mộng.
Lần này bệnh cũ tái phát, ngay cả cô cũng không thể tự khống chế, chỉ sợ thôi miên cũng không làm được gì.
"Phương pháp thôi miên của tôi rất đặc biệt, hơn nữa còn có hiệu quả." Khúc Mịch khẳng định.
Anh bảo Thương Dĩ Nhu lên giường nằm, chỉnh ánh sáng đèn đầu giường hợp lý, sau đó ngồi bên cạnh giường, mở bản nhạc nhẹ nhàng: "Nhắm mắt lại, điều chỉnh hơi thở của em. Hít sâu ba lần, thả lỏng toàn bộ cơ thể. Em tưởng tượng mình đang nằm trên bãi cát mềm như bông, có ánh nắng, sóng biển, mọi người..."
Còn nói cách thôi miên của mình đặc biệt, đây chẳng phải kiểu truyền thống sao?
Dù thất vọng, Thương Dĩ Nhu vẫn nghe lời nhắm mắt lại, nhưng trước mặt là một màu đen, nào có ánh mặt trời rồi sóng biển chứ, đúng là vô nghĩa!
Có điều cô cũng mệt thật, nhoáng cái hai mí mắt trên dưới đã dính chặt.
Đầu óc trống rỗng, giọng của Khúc Mịch cùng dần biến mất. Bốn phía chìm vào yên tĩnh, cô có cảm giác toàn bộ thế giới chỉ còn lại một mình mình.
Ánh nắng, bãi cát, sóng biển, Thương Dĩ Nhu liên tục lẩm bẩm, nhưng trong thế giới u ám vẫn chỉ có tiếng hít thở của một mình cô. Cô sợ cảm giác này, cứ như trong bóng đêm đang có một con quái thú có thể cắn xé cô bất cứ lúc nào.
Đột nhiên bốn phía có tiếng "bạch bạch, thùng thùng", giống như... Giống như có ai đó đang đập tường.
Suy nghĩ này khiến Thương Dĩ Nhu giật mình.
"Tỉnh lại, tỉnh lại, đây chỉ là một giấc mơ!"
Cô biết bản thân chỉ đang mơ, hơn nữa cơn ác mộng này đang thăng cấp từng bước.
Cô muốn giãy giụa để bản thân thoát khỏi cơn ác mộng, nhưng ngay cả một ngón tay cô cũng không cử động được, trên người như bị một tảng đá đè nặng, ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn.
Âm thanh kỳ lạ mỗi lúc một gần, một người đàn ông cao to bỗng xuất hiện.
"Đừng sợ! Đây chỉ là một giấc mơ, ông ta không thể làm gì mình!" Thương Dĩ Nhu liều mạng tự nói với bản thân như thế, nhưng nỗi sợ này xuất phát từ chính cô, nó đã ăn sâu vào mỗi bộ phận trên cơ thể, kể cả lỗ chân lông.
Ám thị tâm lý Thương Dĩ Nhu tự dùng cho mình hoàn toàn không có tác dụng, cảm giác sợ hãi càng lúc càng lớn, cô muốn hét lên, muốn trốn đi, nhưng cô ở trong mơ lại không thể làm được gì.
Ai có thể cứu lấy cô đây?
"Dĩ Nhu, đừng sợ!" Một giọng nói thân quen vang lên, "Giữa bóng tối và ánh sáng có một cánh cửa, chỉ cần mở cánh cửa đó, ánh nắng sẽ bao trùm lấy em."
Cửa? Cửa nào?
Cô chỉ thấy cái bóng kia đang tới gần, bốn phía tối om, không hề có điểm sáng. Cô còn nghe thấy có người đang cười, tiếng cười đầy sự hưng phấn mang đến cảm giác biến thái.
Cô sợ hãi tột độ, thậm chí còn có cảm giác dây thần kinh căng chặt của mình muốn đứt ra. Cánh cửa duy nhất có thể cứu cô không xuất hiện, cô hoàn toàn không thể nhúc nhích, cảm giác tử vong đã ập tới gần.
Bỗng có một bàn tay trong bóng tối đưa tới, Thương Dĩ Nhu bị giữ chặt, năng lượng và ấm áp lập tức truyền đến cho cô.
"Đi với tôi."
Bị bàn tay kia kéo đi, cô thế mà có thể cử động, ngay gần đó một cánh cửa xuất hiện.
"Dĩ Nhu, mở cửa, mở nó ra đi!" Giọng nói ấy cổ vũ.
Cô vươn cánh tay còn lại, cố gắng đẩy ra, khoảnh khắc cửa mở, một tia nắng lập tức chiếu vào mặt. Trước giờ cô chưa từng cảm thấy ánh nắng lại thân thiết và ấm áp như vậy, không cầm lòng được mà nhắm mắt hít sâu một hơi.
"Em làm rất tốt! Em nhắm mắt hưởng thụ ánh nắng mặt trời đi. Nếu thích, em có thể nằm xuống, dưới trời xanh là bãi cỏ. Em yên tâm, cánh cửa kia đã bị em đóng lại, chỉ cần em không quay lại, nó mãi mãi chỉ là một cánh cửa."
Bàn tay ấy vẫn luôn nắm lấy cô, cho cô năng lượng vô hạn, cùng giúp cô dần bình tâm trở lại.
Nhìn cô thả lỏng, bàn tay nắm chặt dần buông ra, khóe miệng còn nở nụ cười hạnh phúc, Khúc Mịch thở phào.
Anh nắm lấy tay cô, vén tóc cô qua sau tai, nhìn cô chằm chằm.
Một lúc sau, anh đứng dậy, chậm rãi cúi người xuống, ngay khi bờ môi sắp chạm đến trán Thương Dĩ Nhu, di động đột nhiên đổ chuông.
Khoảnh khắc này, anh thật sự muốn lớn tiếng chửi! Anh lập tức tắt điện thoại, sợ đánh thức cô, sau đó kiểm tra cuộc gọi nhỡ, thì ra là Lục Li. Lúc này anh mới nhớ tôi nay phải họp video, vì thế vội vàng nhắn tin trả lời.
"Gửi kết quả thảo luận của mọi người cho tôi, mười phút sau tôi sẽ gửi phản hồi."