Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 131: C131: Bị thương




Khúc Mịch không khỏi hối hận vì việc mình tiếp cận lỗ mãng, không biết sẽ khiến Thương Dĩ Nhu khó chịu thế nào. Có lẽ cô vẫn đang cố vượt qua bóng ma của mình, còn anh thì lại không thể hiểu, cũng không thể chia sẻ.

"Bác sĩ Thương, em không thể vô tình vậy đúng không?" Anh tỏ ra tủi thân, "Vì em tôi bận rộn hơn nửa ngày, miếng nước còn chưa uống, bây giờ mới nấu ăn xong, em lại không cho tôi ăn miếng nào đã đuổi tôi đi. Sao em chỉ quan tâm đến mỗi cảm xúc của mình, sao có thể ích kỷ như vậy?". Truyện Dị Năng

Ích kỷ? Chỉ quan tâm cảm xúc của mình? Đây là lần đầu tiên Thương Dĩ Nhu bị nói như thế, lập tức cau mày.

Khúc Mịch thấy thế thầm mừng, cô vẫn nghe lọt tai lời anh nói, thậm chí còn có thể có cảm xúc khác. Điều này chứng minh cô vẫn chưa khóa chặt trái tim mình.

Khúc Mịch xuống bếp bưng đồ ăn lên, thấy cô còn đứng thì nói: "Bác sĩ Thương, ngồi đi."

Đây rốt cuộc là nhà của ai vậy, ai mới rốt cuộc là chủ nhà chứ?

"Đây là nhà của em, em là chủ nhà, có phải nên nhiệt tình chiêu đãi vị khách này không?" Khúc Mịch múc cho cô chén cháo, "Em ăn thử đi, tôi có cho thêm nấm hương và chút sò khô, ngon lắm."


Thương Dĩ Nhi ngồi xuống ăn một chút.

Khúc Mịch cười nói: "Rau có sẵn trong tủ lạnh, có cả dưa leo chua ngọt ngon miệng, rất hợp để khai vị."

Vấn đề này còn cần anh nói hả?

Cháo ăn rất ngon, rau cũng ngon miệng, nhưng Thương Dĩ Nhu lại không có tâm trạng ăn uống. Cô ăn miếng cháo xong rồi buông muỗng xuống.

Khúc Mịch cũng không khuyên, chỉ nói: "Từ giờ trở đi, ở cạnh tôi em có thể giải phóng suy nghĩ và cảm xúc của mình. Muốn ăn thì ăn, muốn ngủ thì ngủ, khóc, cười, giận, mắng cũng thế, đừng cố kìm nén cảm xúc của mình."

"Đừng nghĩ anh là chuyên gia tâm lý học tội phạm thì muốn làm gì thì làm, tôi không phải phạm nhân của anh. Tôi nói rồi, tôi không muốn không gian của mình bị kẻ khác xâm phạm."

"Rất tốt, em đang biểu đạt sự bất mãn đối với tôi! Thật ra giao tiếp với người khác có rất nhiều cách, một trong số đó chính là nói ra sự bất mãn của mình, mỗi ngày giả bộ tươi cười hòa thuận với người khác không làm cuộc sống của em tốt hơn đâu."

"Đừng cố gắng phân tích thế giới nội tâm của tôi, tôi cũng học tâm lý học, không dễ bị anh ám thị tâm lý đâu." Thương Dĩ Nhu vẫn còn kháng cự với Khúc Mịch, "Tôi thừa nhận mình có vấn đề tâm lý, có điều tự tôi có thể giải quyết được. Bây giờ cơm cũng ăn xong rồi, mời đội trưởng Khúc đi cho.

"Tự giải quyết? Em có thể tự giải quyết cái gì? Em chỉ đang khiến mình càng lún càng sâu thôi. Nếu em có thể tự giải quyết thì đã không ngất xỉu, không gặp ác mộng khi gặp cảnh tương tự như vậy. Em hoàn toàn không biết bản thân đang thế nào. Em nghĩ mình đang cố hòa nhập, thật ra em chỉ đang cố dồn nén, một khi vượt qua giới hạn của em, em sẽ không thể gượng dậy được. Xin lỗi, IQ của em có lẽ rất cao, nhưng EQ của em thì vẫn dừng lại ở năm mười tuổi thôi!"

Nghe anh nói vậy, sắc mặt Thương Dĩ Nhu càng tệ đi, ngón tay cũng run rẩy.

Cô giơ tay chỉ về phía cửa, nghiến răng nói: "Cút!"

"Tốt lắm!" Khúc Mịch không giận ngược lại còn cười, "Em có thể mắng nặng lời hơn!"


Thấy anh cười cà lơ phất phơ, Thương Dĩ Nhu lên cơn thịnh nộ, cô thuận tay lấy cái gối trên sô pha ném anh.

"Tiếc quá, không trúng rồi!" Khúc Mịch linh hoạt tránh đi.

"Anh..." Thương Dĩ Nhu càng tức giận, những thứ trong tầm tay như hộp khăn giấy, áo khoác, búp bê đều bị cô ném đi.

"Bác sĩ Thương, có vẻ như dây thần kinh vận động của em rất yêu, sao một lần cũng không ném trúng vậy?" Khúc Mịch trêu cô, một tay cầm búp bê, tay kia cầm hộp khăn giấy, miệng thì ngậm áo khoác.

Thương Dĩ Nhu lập tức cầm ly ném anh, khoảnh khắc ném đi, cô không khỏi hối hận. Tiếc là muộn rồi!

Cái ly đập thẳng vào trán Khúc Mịch, sau đó rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh.

Máu từ trên trán Khúc Mịch chảy xuống.

Thương Dĩ Nhu luống cuống đi tìm hộp sơ cứu, cũng may bên trong cồn, thuốc tím, bông gạc, cái gì cũng có đủ.

Cô thấm cồn khử khuẩn cho Khúc Mịch trước, sau đó cầm máu rồi băng lại.


"Bác sĩ Thương, liệu có để lại sẹo không?" Khúc Mịch lo lắng hỏi.

"Vấn đề này phải xem cơ địa của anh. Xin lỗi, tôi nhất thời không khống chế được cảm xúc..."

"Không sao, tôi nói rồi, ở trước mặt tôi, em hoàn toàn có thể là chính mình." Khúc Mịch ngắt lời, "Hay là lát nữa tôi viết di thư, lỡ như có lỡ bị em giết thì cũng là tôi tự nguyện."

"Bang!"

Thương Dĩ Nhu đóng hộp sơ cấp cứu lại, trừng mắt nhìn anh rồi bỏ đi.

Khúc Mịch sờ băng gạc trên trán, khẽ cười. Tuy rằng vết thương có hơi đau, có điều Thương Dĩ Nhu rất nhẹ tay, tay cô thỉnh thoảng đụng chạm da thịt của anh khiến trái tim anh nhảy nhót, vô cùng hưng phấn.

Anh không phải con sói háo sắc, nhảy nhót hưng phấn một phần là trên sinh lý, chủ yếu là vì Thương Dĩ Nhu chủ động đến gần anh. Phân tích từ góc độ tâm lý học, cô đang dần dần đón nhận Khúc Mịch. Hoạt động theo tiềm thức này có lẽ chính cô chưa nhận ra. Tóm lại, vết thương này xứng đáng!