[Vampire Knight Đồng Nhân] His Eyes

Chương 4: His lie




Part 1

Zero Kiryu nhẹ nhàng chải bộ lông trắng mướt cho con ‘ác thú’ vừa mới hất ngã thêm một tay nài sáng nay. Bạch mã Lily là một loài ngựa rất đẹp nhưng tính khí thất thường của nó là nỗi sợ của mọi học viên trong học viện Cross, ngoại trừ Zero-người cũng gặp phải hoàn cảnh tương tự như thế. Zero chăm sóc Lily từ khi nó còn là một con ngựa non và dù khi cậu đã trở thành vampire thì cô nhóc cũng không hề sợ. Sự thật thì nó có vẻ rất quí mến cậu. Thậm chí đến cả người quản lí cũng thường hay trêu chọc Zero là bạn trai của Lily.

Gần đây Zero thường xuyên đến khu chuồng ngựa… để tránh Yuuki và viện trưởng… và một số điều khác nữa… Không phải cậu trốn chạy gì cả, nhưng cậu cần yên tĩnh để sắp xếp lại ‘mớ lộn xộn’ liên tiếp xảy ra mấy ngày nay. Điển hình là cái thỏa thuận quái ác giữa Zero-một thợ săn vampire và Kuran-một dòng thuần vampire. Nghĩ về điều này mà tay cậu tê cóng lại trong khi đang vuốt ve lưng của Lily. Cậu đã đồng ý đánh đổi cơ thể mình để có được máu của Kaname Kuran-máu của vampire thuần chủng. Nói thẳng ra thì Zero chẳng muốn làm gì hơn ngoài việc phá vỡ thỏa thuận này. Cậu không muốn tiếp tục làm…chuyện đó, nhưng đồng thời cậu cũng không muốn tổn thương Yuuki. Chính xác hơn là vì cơn khát máu của cậu sẽ giết chết cô. Nhưng, dù sao việc cậu phải làm cái đó với Kuran… Mặt khác, khi bản hợp đồng bất thành văn này được kí kết thì những người chịu tổn thất chỉ có cậu và tên khốn đó thôi. Thậm chí nếu phải hi sinh cả lòng tự trọng và cái tôi, kể cả cơ thể cậu… Zero thở dài. Vì Yuuki, điều này giúp Zero dễ dàng hơn để chấp nhận thỏa thuận điên rồ đó.

Ít nhất thì Zero cũng biết được Kuran không yêu mình và điều này giải quyết được phần nào sự căng thẳng nhưng sao nó vẫn mơ hồ trong việc anh muốn có cơ thể cậu. ‘Ta khao khát cậu và ta muốn có cậu. Đơn giản thế thôi.’ Chỉ là nó không hề đơn giản như thế. Làm sao mà tên thuần chủng có thể lôi cuốn được cậu chứ? Zero chưa hề có ý nghĩ nào khác đi so với sự thật này cả. Bởi vì cậu và anh không bao giờ hòa hợp được.

Và sau cùng thì đó cũng là những gì cậu nghĩ. Đắn đo, Zero nhìn kĩ tay mình mà quên đi mất chiếc bàn chải vẫn còn vướng nơi đó. Trong sự say đắm điên cuồng bởi thứ chất lỏng đỏ tươi kia, Zero đã nếm thấy nó trong máu Kuran, nó-khao khát của anh đối với cậu. Mùi vị của ham muốn và thèm khát… Đã bao lâu từ khi cậu chìm trong những điều mông lung này? Từ khi nào Kuran đã nhìn Zero bằng ánh mắt không chỉ chứa mỗi lòng căm ghét trong đó? Và vì cái gì? Tại sao-làm sao mà anh có cảm giác đó với cậu?

Trong khi Lily trắng kiên nhẫn chờ đợi cậu tiếp tục công việc chải lông cho mình thì cô nhóc thầm liếc nhìn Zero, ánh mắt cậu vô hồn. Hơn nữa nó lại ngửi thấy đầy sự khó chịu và điều này làm nó không hề thích thú chút nào khi thấy cậu như thế. Để đánh thức người thợ săn khỏi những tràng suy nghĩ khó ưa, cô nhóc quay đầu về phía Zero và ngậm lấy lọn tóc bạch kim mà kéo.

“Ngh!” Zero đẩy đầu nó ra và bực dọc vuốt những sợi tóc ướt lại như cũ.”Thôi được thôi được. Mày không phải cắn tao đâu,” cậu lại tiếp tục chải lông cho Lily. Đôi tai của cô nhóc hướng thẳng lên dễ chịu khi Zero một lần nữa lại chú ý đến mình.



Knock.Knock.Knock.

Kaname Kuran không buồn trả lời tiếng gõ cửa, anh đang thả người trên chiếc sofa trong phòng. Tay anh buông lỏng mân mê chiếc rèm đỏ trong khi bông hồng nơi tay không ngừng xoay vòng trong những suy nghĩ miên man của anh.

“Kaname…” Ichijou kiên nhẫn gọi vào. “Nếu cậu không ra thì họ sẽ điên hơn đấy. Thậm chí bọn họ sẽ làm nhiều việc không lường trước được.”

Gần đây Kaname hay tự nhốt mình trong phòng và tránh các học sinh khối Đêm. Đây mới là những lúc anh cần thời gian để nghĩ ngợi. Kaname nhìn chằm chằm vào cổ tay rồi nhắm mắt lại khi thêm một cánh hoa nữa rơi xuống. Cơn khát của anh cũng đã dữ dội hơn. Tay anh nắm đầy viên máu. Chúng giúp cơ thể anh dịu đi nhưng anh bắt đầu thấy khó chịu khi càng lúc thời gian kéo dài công dụng càng rút ngắn.

Anh chỉ không hiểu…điều gì làm Kiryu cứ ám ảnh anh? Phải chăng là đôi mắt tinh thể tím liếc nhìn anh không chút sợ hãi? Hay chỉ đơn giản vì cậu luôn thách thức anh? Thật vớ vẩn… Kaname thở dài. Người thuần chủng từ từ đứng dậy, bông hồng trong tay anh rũ xuống thành từng hạt bụi lúc anh với tay đến li rượu đựng thứ chất lỏng đỏ thẫm – thứ giải phóng anh khỏi cơn khát phập phồng này.

—-^—-

“Yuuki?”

“Hm?” Yuuki bị ngắt quãng khỏi dòng suy nghĩ và nhìn về phía Yori-chan một cách trống rỗng. Lớp học đã kết thúc nhưng Yuuki không hề rời khỏi bàn. Cô lại đưa mắt nhìn vô hồn vào không khí. “Chuyện gì thế?”

“Cậu có ổn không Yuuki?” Yori-chan lo lắng hỏi bạn của mình.

“Huh?” Yuuki căng thẳng vén tóc lên mỉm cười “Uh-huh, ừ. Xin lỗi, mình chỉ đang nghĩ…”

“Về Zero?” Cô bạn nhanh chóng điền vào câu nói, lo lắng hiện trên khuôn mặt cô. Thật sự không hề đùa cợt tí nào. Zero đã không đến lớp thời gian gần đây và dù cho có bao lần Yuuki liếc nhìn về chỗ ngồi của cậu thì cậu cũng chả thần kì hiện ra mà bực dọc hỏi cô đang nhìn cái gì.

Yuuki chớp mắt mong là đã có thể giấu đi được nỗi lo nhưng rồi cũng thả người vào ghế thở dài. “Oh.Uhm…Cậu ấy đang tránh mình, hình như cậu ấy hổ thẹn vì điều gì ấy. Cậu ấy chả nói gì với mình, mình cũng không biết nên làm gì…” Có lẽ nào cậu ấy…

“Tớ biết rồi!” Yuuki ngồi bật dậy và nắm chặt tay lại trước đôi mắt đầy ánh lửa mãnh liệt của mình. Chả có ích gì khi ngồi đây dỗi hờn cả, cô nghĩ. “Tớ sẽ đi tìm và bắt cậu ấy nói ra mới thôi!”

Yori-chan cau mày nhìn Yuuki chạy ra khỏi lớp một cách tràn đầy năng lượng. Chỉ có Yuuki mới nghĩ ra những trò làm Kiryu nổi điên. Cô nhẹ nhàng mỉm cười chạy theo Yuuki và cầu mong cô bạn đừng làm điều gì khiến Kiryu nổi cáu hơn nữa.



Không khí trong kí túc xá Mặt trăng ngày càng căng thẳng bao trùm toàn bộ học sinh lớp đêm đang tập hợp đầy đủ để lại bắt đầu bước ngang qua khu vực quen thuộc, nơi có tiếng hò hét ầm ĩ của những đám đông-những con người tầm thường không biết mình đang đứng gần với cái chết của từ thần. Đáng chú ý nhất là những ánh nhìn lo âu hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp của từng thành viên: Vị thuần chủng đáng kính của họ, Kaname Kuran- dòng máu của người đã tràn ra. Bắt đầu từ đêm đó, vị chủ tịch khối đêm luôn khóa mình trong phòng và giao toàn bộ lớp học cho phó chủ tịch Takuma Ichijou điều hành.

Souen Ruka đứng khoanh tay nhớ lại những cử chỉ kì lạ của Kaname-sama trước đó. Cô lặng lẽ trầm ngâm trong suy nghĩ. Hanabusa Aido ngồi trên sofa, đôi mắt xanh biếc của cậu nhìn chằm chằm vào li nước trên bàn đến khi nó dần đóng băng và nứt ra. Không phải cậu đang dùng sức mạnh vì buồn chán, mà chỉ là cố làm giảm đi sự căng thẳng và khó chịu càng lúc càng dày lên trong căn phòng. Ai đó đã to gan dám hãm hại Kaname-sama…

Senri Shiki cau mày nhìn chiếc li vỡ đôi ra sau tiếng ‘crack’. Vampire đang ngồi cạnh này dường như không để ý mấy việc Aido làm vỡ tan li nước của mình. Dù sao cậu cũng không khát mấy. Shiki chớp mắt nhận thấy sức nặng trên vai. Cậu quay lưng nhìn Toya Rima đang ngồi sau lưng. Cô ngắm nhìn chiếc li vỡ, mái tóc đuôi ngựa buông thõng khi cô chống tay giữ thăng bằng. “Hm…” Cô rút chiếc ống hút đỏ tươi ra khỏi môi và nhăn mày. “Tôi đang khát.”

Akatsuki Kain quan sát toàn bộ những vampire đang u sầu trong căn phòng một cách căng thẳng. Chả có ích gì để bảo họ đừng nên lo lắng chỉ vì mọi người đã nhận lệnh đừng bận tâm chuyện gì đã xảy ra đêm đó. Bất cứ chuyện gì. Nhưng bản thân Kain cũng không thể không lo. Cậu ta thở dài và ngả người vào chiếc ghế đối diện với cậu em họ- trong khi đôi mắt người này dán chặt vào những bậc thang đi lên, nơi dẫn đến nguyên nhân cho sự ảm đảm trong căn phòng.

Takuma Ichijou, trợ lí của vị chủ tịch lớp đêm, rạng rỡ cười với đám vampire rầu rĩ, sự chói lóa này làm bọn họ phải nhăn mắt như gặp phải ánh mắt trời. Không giống như Kaname Kuran, Takuma không phải là dòng thuần và cũng không được tôn kính nhều như anh. “Có chuyện gì với các cậu thế? Sao tất cả đều cau có vậy?”

“Ichijou-sama,” Hanabusa chầm chậm đứng lên. “Ngài định giữ bí mật chuyện tối hôm đó à?”

“Hm?” đôi mắt xanh lá của Ichijou chớp lại ngạc nhiên, vẫn là vẻ ngây thơ thường ngày. “Ý cậu là gì?”

“Tên sao đỏ đó đã ở đây,” Hanabusa chỉ thẳng ra, đôi mắt băng giá khó chịu khóa vào Takuma. “ Và sau đó là mùi máu của Kaname-sama.”

“Oh…” Ichijou thoáng chết lặng đi như thể đang nghiêm túc cố nhớ lại sự việc. Vị phó chủ tịch lại cười toe toét ngược lại hoàn toàn với toàn bộ vampire đang ở đây. “Không có gì phải lo cả.”

Ruka khó chịu. Phải chăng Ichijou-sama biết chuyện gì xảy ra đêm đó?

“Ngài biết gì?” Hanabusa gặng hỏi con người vô tư luôn lặp lại câu nói chết tiệt duy nhất đó khi bọn họ hỏi chuyện. “Tại sao tên đó ở đây?!”

“Cậu ta cần bàn một số việc với Kaname.” Nụ cười của Ichijou biến mắt thay bằng ánh nhìn ảm đạm mà vampire này đang cố giữ để che đi gương mặt vẫn đang vui vẻ của mình. Với tư cách là Phó chủ tịch khối lớp Đêm, Takuma đang cố gắng thuyết phục nhưng những vampire quí tộc này thỉnh thoảng lại hơi cứng đầu và quá cố chấp.

“Bàn về cái gì?” Hanabusa khăng khăng.

“Well, đó là-“

“Ichijou.” Mọi người giật mình nhìn lên đầu bậc thang nơi Kaname đang đứng. Seiren theo sát phía sau anh khi họ bước xuống. Sự xuất hiện đột ngột của anh làm tê cứng những vampire cấp thấp hơn- họ không kịp phản ứng. Tất cả đều nhìn anh ngạc nhiên.

“Tại sao mọi người vẫn ở đây? Đáng lẽ giờ này tất cả đã đến lớp theo sự điều hành của cậu rồi chứ.”

“Uh, Kaname-sama….” Hanabusa nhìn chằm chằm vào anh như thể anh chỉ là ảo giác. Rõ ràng là họ biết anh ổn nhưng vẫn lo có điều gì đó bất lành. Mặc dù sự thật là họ vẫn thấy Kaname-sama luôn bình thường như lúc trước.

Kaname thấy được nỗi lo này và anh thở nhẹ dẫn mọi người ra khỏi cửa. Dường như Ichijou đã đúng khi khuyên anh nên đến lớp đêm nay. Dù hơi muộn nhưng Kaname vẫn cất tiếng để làm giảm đi sự căng thẳng.

“Chào buổi tối.”

“Chào buổi tối, Kaname-sama!” Tất cả đồng thanh, tinh thần mọi người đều nhẹ nhõm trở lại và theo bước leader của mình. Nỗi lo đã bị quên lãng…

– –

“Oh chúa ơi? Họ phải ở đây rồi chứ!!!”

“Không đời nào! Tớ sẽ chạm vào được một trong số họ!!!”

“Idol-sempai!!! Em yêu anh!!”

“Tôi nói lùi lại!!!”

“Aaahhh!”

Các cô nữ sinh tội nghiệp vô tình đứng quá gần Kiryu nhảy lùi lại, run rẩy trong hoảng sợ khi cậu đột nhiên xông ra và hét vào mặt họ.

“Kiryu, đồ ngốc!!! Đừng la hét con gái!”

“Yeah, đồ ngốc!” Đám đông la lên dũng cảm vì số nhiều… mặc dù đã đứng cách xa Kiryu một khoảng khá an toàn.

“Tôi sẽ không phải làm thế nếu các cậu không gây lộn xộn thế này!” Zero không có tâm trạng để đảm bảo an ninh cho một đám người muốn được nổi trội. Các cô gái có vẻ ý thức được điều này vì họ đang đứng ở một vị trí khá là xa so với bình thường- thậm chí khi những ánh nhìn tức giận vẫn còn rõ trên nét mặt họ. Gần đây Zero tỏ ra thô bạo hơn với các cô nữ sinh hơn là bình thường nhưng đám con gái phiền toái này quá ngoan cố và lì lợm, cậu rất bực!

“Zero!”

Oh tuyệt, cơn giận của Zero trầm trọng hơn. Cậu chắc chắn nhận ra giọng nói đó. Cậu quay lại khi Yuuki nhảy thẳng tới với khuôn mặt đầy quyết liệt. “Tớ biết lại sao cậu cáu giận rồi!!” Cô chỉ thẳng tay vào mặt cậu giống như đang buộc cậu những tội trạng không thể nói nên lời.

“Đừng bỏ dở vị trí của mình,” Zero lẩm bẩm. Cậu thực sự không có tâm trạng.

“Bởi vì tớ đã ăn gyudon của cậu trong bữa ăn –dinh dưỡng-gia đình-siêu-hạnh phúc-“ cô lặp lại lời của ông viện trưởng lập dị “-khi cậu không để ý!” Một ánh nhìn ẩn ý hiện lên khi cô nhìn cậu như rằng mình vừa giải xong một câu đố bất khả thi.

“…..” Zero nhìn chằm chằm vào cô một hồi lâu trước khi cậu gầm lên,” Cậu đang nói vớ vẩn cái gì thế hả? Siêu gia đình- cái quái gì?”

“Hả? Đó là thứ duy nhất ăn được khi viện trưởng nấu mà!” nét mặt Yuuki cau lại chuẩn bị cho một cuộc cãi vả với Zero. Cậu cúi nhìn Yuuki, rất bực. Cuối cùng Zero thở dài… và bỏ đi. Yuuki chết đứng nhìn cậu rời đi. “Hey!! Đừng vì cậu không đồng ý mà nổi giận bỏ đi như thế chứ!! Zero! Tớ đang nói-“

“Yuuki.”

“Eh…” cô gái tóc nâu giật mình quay lưng lại. Một nụ cười gượng khó xử nở trên môi cô khi bị bắt gặp phải cảnh đang la hét cậu trước mặt vị vampire cô mến-người đã từng cứu mạng cô từ lâu lắm rồi. “Kaname-sempai…”

Zero xoay lưng lại khi cái tên đó bật ra và gầm gừ bởi tên ác quỉ đó dám cười với Yuuki bằng gương mặt thỏa mãn trong lúc cậu đang phải khổ sở chật vật vì hắn. Cũng như cậu, Kuran gần đây thường xuyên không đến lớp. Đây là lần đầu cậu gặp lại anh từ hôm trong căn phòng đó. Cậu đã hi vọng là không phải nhìn mặt anh lần nữa. Đôi mắt socola ngước lên nhìn cậu trong một thoáng, ngọn lửa nơi đó vẫn bùng lên trong đôi mắt màu nâu thẳm kia. Và cổ Zero ngẹn lại.

Người thuần chủng mỉm cười cảm nhận được phản ứng của cậu rồi tiếp tục bước đi trong những tiếng reo hò điên cuồng của đám nữ sinh xung quanh lớp đêm. Yuuki nhanh chóng tiếp tục công việc khi Zero nhìn Kuran bước đi trước những ánh mắt gầm gừ mà các vampire xung quanh anh luôn dành cho cậu.

Bây giờ là cơ hội của mình, một nữ sinh khối sáng nghĩ thầm khi cô thấy Kiryu đang sao nhãng. Cô nhón bước lén lút tiến gần đến học sinh lớp Đêm và cố không làm cho Kiryu để ý. Đột nhiên tim cô tê cứng lại, không, là chân cô! Một luồng khí lạnh bao phủ lấy cô nữ sinh tôi nghiệp đang cố hớp lấy không khí. Rất chậm, cô quay đầu lại từ từ nhìn lên người sao đỏ cao ráo trước mặt và nước mắt bắt đầu lăn dài hai bên má khi cô run rẩy chờ đợi sự trừng phạt từ tên quỉ dữ đang liếc nhìn mình một cách sôi sục.

“Tôi đã bảo.Là.Lùi.Lại.”

———

Đi tuần xung quanh khuôn viên vào ban đêm thế này quả thật là quá mệt mỏi với Zero và cậu đương nhiên không thích thú tí nào. Nhờ vào Kuran mà Zero không tài nào chợp mắt được bởi con ác quỉ trong những cơn ác mộng của mình. Và cũng nhờ thiếu ngủ mà cậu ngày càng cáu kỉnh hơn. Cách đây vài tiếng cậu lại phải đứng nghe Yuuki thuyết giảng về việc đã làm cho cô nữ sinh đó khóc. Không phải lỗi của cậu, là do Kuran đã làm cậu thành ra thế này…

Ahh chết tiệt!! Hắn rốt cuộc đang làm cái quái gì với cậu thế này?! Cậu đã từng tự nhủ rằng sẽ không chịu thua cạm bẫy điên rồ này thế nhưng cậu đã thua. Cảm giác bất lực khi cậu nằm trong vòng tay của tên thuần chủng đó…tệ hơn là…cậu không thể tin được chính cậu… Zero thấy choáng váng khi cố gợi nhớ lại cái đêm hôm đó. Thật sự thì cậu đã bị cuốn vào những ham muốn đó!! Nghĩ về điều này làm Zero quá hổ thẹn vì cách cậu khao khát Kuran cũng giống như cách anh muốn có cậu!! Việc này quả là kinh tởm khi cậu đã điên cuồng thèm muốn những khoái cảm mà anh mang lại và cậu dường như đã không hề muốn nó kết thúc…Zero giật mình cảnh giác.

Người thợ săn vampire xoay người lại và chỉ súng vào một thân cây gần đó. “Thôi được, ra đi.”

Khuất sau bóng cây là một cậu học sinh trẻ trong bộ đồng phục của lớp Đêm từ từ bước ra cho đến khi mắt Zero khóa chặt vào đôi mắt lạnh như băng kia. Gió thổi nhẹ đùa cợt mái tóc vàng khi xung quanh người này là một luồng khí đáng sợ bao trùm.

Mắt Zero hẹp lại. Ắt phải có lí do cậu ta mới ở đây, nhưng điều này không đáng gờm đến nỗi có thể làm vị sao đỏ kỉ luật run sợ. “Cậu muốn gì?”

“Là ngươi…” Một cơn gió thổi nhẹ qua bãi đất trống giữa hai con người ngay sau câu nói, nhưng đó không hề do thời tiết tạo nên… Zero có thể cảm nhận được không khí xung quanh bắt đầu đông cứng lại khi Hanabusa siết chặt nắm đấm. “Sẽ là một vinh dự để ta bóp nát trái tim và xé toạc cơ thể ngươi ra từng mảnh.”

Người thợ săn phản ứng rất nhanh, cậu né sang một bên trong tốc độ khủng khiếp khi mà từng đợt băng nhọn đâm trồi lên mặt đất về phía mình và xuyên qua cả thân cây phía sau cậu. Cậu bắn một phát vào tên vampire này. Hai phát. Chỉ trong tích tắc, cả băng đá và tiếng súng của hai người gầm lên thấu cả trời đêm. Cậu không quan tâm lí do của tên vampire này là gì nhưng nếu việc này giải khuây được cơn giận của mình thì sao Zero lại từ chối chứ?

Cả hai liên tục né tránh từng cú phản đòn cho đến khi Zero tìm ra được một khe hở để thoát khỏi gọng kiềm nhưng khi cậu nhanh chân kịp quay đi thì đột nhiên thấy mình bị giữ lại. Ngạc nhiên, Kiryu nhìn xuống đôi chân. Từ đầu gối trở xuống đều đóng băng. Lợi dụng cơ hội, Hanabusa đánh bật khẩu súng của Kiryu ra khỏi tay cậu và siết chặt lấy cổ người thợ săn. “Con người như ngươi không xứng đáng để tồn tại.” Zero nhìn trừng trừng vào đôi mắt chứa đầy lòng căm ghét của tên vampire. Cậu nắm chặt cổ tay của Aido kéo ra vì bỗng nhận ra rằng tên này đang thật sự muốn kết liễu mình. “Sao ngươi dám liếc nhìn Kaname-sama bằng chính đôi mắt bẩn thỉu này!!”

Băng đá bắt đầu lan ra xung quanh cổ Zero bởi Aido bóp chặt lại một cách đau đớn. Người thợ săn nỗ lực nới lỏng tay của Hanabusa để kêu gào cho không khí trong buồng phổi trong khi tay còn lại đang cố hết sức tìm sợi dây xích nối với Bloody Rose trong áo khoác. Thời khắc tay cậu chạm vào được sợi dây kim loại, Zero dùng nó quật mạnh về phía trán Aido, ngay lập tức tên vampire không kịp đề phòng.

Sự phản công bất ngờ này buộc tên quí tộc phải thả Zero ra và nhận ngay một cú thúc vào chân khi Zero đã chớp lấy được thời cơ làm thân người của Hanabusa phải khuỵu xuống. Cậu dùng chân giữ tên này lại và sử dụng cán Bloody Rose đập vỡ tan khối băng nơi cổ.

Hanabusa thật sự rất tức giận! Tên vampire tóc vàng xoay người lại định sẽ đóng băng ngay toàn bộ tên thợ săn nhưng lập tức khựng lại bởi tiếng kéo cò của khẩu súng trong tay Kiryu. Ánh nhìn lạnh băng của Kiryu thiêu cháy những suy nghĩ trong đầu tên quý tộc. Zero định…đôi mắt cậu hẹp lại. Chết tiệt!

Ngọn gió giữa hai kẻ địch bị xé toạc ra bởi một vật kim loại va vào súng làm viên đạn chệch hướng của nó bay lên tán lá phía trên. Một tên nữa ư?! Zero cúi xuống để bắt gặp phải đôi mắt huyền vũ mãnh liệt phía trước đang nhìn chằm chằm vào cậu nhưng chúng lại không hề có ý định tấn công.

Hanabusa hé mở một mắt, tim tên này đập thình thịch vì tiếng va chạm kim loại vào nhau vẫn còn rung lên bên tai. Thật sự đáng sợ… nói đoạn vampire này quay lại nhìn qua vai nơi viên đạn cắm vào tán lá trên cùng. Miễn cưỡng, Aido nhìn lên hai thứ vũ khí đang bất động trên đầu. Một trong hai là katakana. “I-Ichijou…!” Tên quí tộc trẻ há hốc ngạc nhiên nhìn vị Phó chủ tịch, người vừa mới cứu mạng mình.

Vampire kia đứng chỉnh tề rút lại lưỡi dao và thả Bloosdy Rose ra, để ló một hình dáng con người tóc nâu nghiêm nghị ở sát phía sau. Hanabusa mở to mắt. Aido nhanh chóng đẩy chân Zero ra và đứng dậy quên đi cả lớp đất bùn trên chiếc quần đồng phục trắng do chiếc giày bẩn thỉu của tên thợ săn gây ra. “Kana-“

Vampire này thấy cảm giác rát bỏng ngay trên một bên má của mình mà không hề bắt được chuyển động của Kaname trong tích tắc khi anh tát mạnh vào mặt mình. Tên quí tộc bật lùi lại trong cái tát mạnh bạo hơn thường ngày của anh. Vampire mắt xanh ôm má trong ánh nhìn ăn năn khi Kaname liếc mình một cách thất vọng. “Ta ra lệnh cho cậu làm việc này à?”

“Thưa k-không.” Hanabusa đưa mắt nhìn chằm chằm vào mặt đất hệt như một đứa trẻ đang chịu sự trừng phạt của người cha vì hành động nông nỗi nào đó.

Đôi khi cậu ta quá mức phiền toái. Kaname kéo cổ áo sau của tên ngốc không vâng lời lôi đi và quẳng về phía vị phó chủ tịch. “Ichijou. Đưa cậu ta về lớp. Tôi sẽ xử lí cậu ta sau.”

Takuma bắt lấy Hanabusa và cười. “Cậu muốn yên tĩnh với Kiryu?”

Đôi mắt khó chịu của anh liếc nhìn Ichijou đầy nguy hiểm.

Vị phó chủ tịch tóc vàng cười gượng và gật đầu rút lui trước khi kịp mất đi lưỡi của mình. “Đi nào Hanabusa.”

Zero lắc nhẹ người để rũ bỏ đi những mảnh băng vụn còn vương trên ống quần. Cậu nhìn quanh thắc mắc không biết Yuuki đang ở chỗ quái quỉ nào, không phải vì cậu trông chờ sự giúp đỡ từ cô và cũng không phải cậu thật sự muốn cô nhìn mình thảm hại như thế này…cậu ước gì có ai khác đang ở cùng cậu, ngay lúc này. Zero ngước nhìn cảnh giác khi Kuran tiến đến gần.”Ta xin lỗi vì hành động vô kỉ luật của cậu ta.”

Zero siết chặt khẩu súng nơi anh.

” Nhưng cậu không nghĩ là mình đã đi quá xa rồi sao?”

Cậu thợ săn tóc bạc liếc nhìn anh. Đáng lẽ cậu phải là người lên tiếng. “Tôi không phải kẻ gây sự trước.”

Kaname nhìn Zero thô bạo quay lưng bước đi. Anh nhắm mắt lại, thở dài. Hoàn toàn bất lực. “Kiryu.”

Zero bất ngờ thấy lưng mình đâm sầm vào thân cây gần đó. Kuran cúi người về phía cậu và ép chặt môi anh vào đôi môi đỏ tươi kia. Đôi mắt pha lê tím mở to và tim Zero bắt đầu đập dữ dội. Ngay đây ư?! Cậu thấy tay của Kuran đang luồn ra sau lưng ôm lấy mình trong khi lưỡi của anh lướt nhẹ môi cậu. Zero ngay lập tức trở về thực tại. Cậu đẩy mạnh Kuran ra xa hết sức có thể và dùng tay áo lau sạch vị tanh tưởi của tên ác quỉ trên miệng mình.

Kaname thầm cười hành động trẻ con của Kiryu. “Đúng là một hành động đáp trả đầy ngây thơ sau những gì hai ta đã làm.”

“Đừng chạm vào tôi!” Zero thẳng thừng đáp lại. Lần vừa rồi cậu không đánh trả chỉ vì cậu đã bất lực- và thiếu quyết đoán-và đã đồng ý với cái thỏa thuận điên rồ của Kuran. Nhưng bây giờ, ngay lúc này…

“Cậu đang không tuân theo đúng thỏa thuận?” Kuran nghiêm nghị hỏi lại mặc dù giọng anh có vẻ ánh lên sự bực bội. Kiryu chỉ yên lặng nhìn anh đến khi cậu hé miệng. “Không. Nhưng trừ phi tôi thật sự cần phải…”

Kaname đùa cợt cười. “Cậu sẽ phải dâng cơ thể mình cho ta vì lợi ích của cậu.” Người thuần chủng nhẹ nhàng nghiêng đầu..”Khi cậu ở trong tình huống đó?”

Anh đang ám chỉ cơn khát điên dại của cậu. Zero biết rõ vì điều này chính xác là những gì tên thuần chủng muốn. Có lẽ Kuran bị cậu lôi cuốn nhưng cảm giác này không phải xuất phát từ hai phía và đây cũng chính là lí do giúp Zero có thể tiếp tục việc này vì Yuuki. “Có vấn đề gì sao? Anh muốn làm gì cũng được nhưng chỉ khi đó thôi. Tôi sẽ không làm bất cứ gì anh muốn, tôi không thích lũ vampire các người. Tôi không thích anh, Kuran. Tôi không tin anh.”

Thật không may. Kaname nghĩ vậy, tay anh siết chặt lại dù vẫn giữ được gương mặt bình tĩnh trước đôi mắt đầy ngang ngạnh kia.

Zero Kiryu… luôn kháng cự.



Ichijou cười khúc khích lật sang trang tiếp của cuốn manga trắng đen. Vị vampire tóc vàng lướt mắt trên những hình vẽ vampire hoàn hảo trong cuốn manga và liên tục vui sướng cười khi những nhân vật trong trong tranh đều biến thành những chibi vampire phục vụ cho những phần hài hước thú vị. Hanabusa nhẹ nhàng nhìn về phía đó. “Hey Ichijou-sama, ngài im lặng một chút được không? Tôi đang cố nghĩ…”

“Hm?” Ichijou ngước mặt lên khỏi cuốn truyện tranh. “Nếu là về Kiryu thì cậu nên cho qua đi. Kaname không thích-“

“Tôi không tin Kiryu. Cách tên đó nhìn Kaname-sama…” Mắt cậu đanh lại nhớ về sự việc đó. “Tôi muốn móc đôi mắt đó ra khỏi khuôn mặt hắn!-Hơn nữa hắn làm bẩn quần tôi.”

Ichijou lặng lẽ nhìn Hanabusa. “Well chúng ta không cần làm thế. Chỉ là cậu luôn thích gây họa.”

Ruka Souen bước vào lớp với khuôn mặt luôn xinh đẹp như mọi ngày, nhưng một nét cau có hiện lên gương mặt này với ánh nhìn bực mình dâng đầy trong đôi mắt. Mái tóc mật ong bồng bềnh phía sau lúc cô tiến tới vị Phó chủ tịch. Ichijou mỉm cười với cô, không để ý đến những học sinh xung quanh trong tiếng bước chân dài của Ruka. “Có chuyện gì với cậu ta thế?” Cô yêu cầu.

Ichijou lại chỉ cười và nhún vai. Tin đồn lan nhanh thật. Hanabusa nhăn nhó nhìn cô.

“Đáng đời.” Cô khoanh tay lại cười nham hiểm. “Nếu cậu định phá vỡ qui tắc và tấn công ai đó thì đáng ra cậu đã không nên được cứu bởi khả năng kém cỏi của mình. Tôi không tin được là cậu để thua tay kỉ luật đó. Đúng là một sự nhục nhã.”

“What?!” Hanabusa đập bàn đứng dậy.

“Chọc giận Kaname-sama như thế…” -khuôn mặt xinh đẹp tối sầm lại và từng từ là một lời đe dọa đầy chết chóc.

“Lần đến tôi sẽ giúp ngài ấy dạy cậu một bài học.”

“Heh.” Hanabusa cười phá lên, hoàn toàn không hề sợ những lời dọa dẫm này. Người duy nhất cậu sợ chỉ có Kaname-sama. “Cứ thoải mái thử đi nhưng tôi không đảm bảo được là cô sẽ còn cái mạng mà bước đi đâu.”

“Sao cậu không cố làm một cánh tay đắc lực của chủ tịch Kuran và cư xử cho đúng đắn đêm nay?” Kain thì thầm bước đến từ phía sau để làm giảm đi không khí ngột ngạt giữa cậu em họ và Ruka vì hai người dường như đang định giết nhau. “Hai người đang làm rối tung mọi chuyện lên.”

“Cô ta bắt đầu trước!” Hanabusa chỉ tay vào Ruka biện hộ trước mặt Kain như một đứa con nít.

“Đừng chỉ tay vào tôi, thật thô lỗ,” Ruka cảm thấy bị sỉ nhục trước cử chỉ này. “Bỏ ngón tay của cậu ra khỏi mặt tôi ngay trước khi cánh tay cậu rời khỏi thân.”

Ichijou mỉm cười. Ah, cuộc sống về đêm…



Hình ảnh phản chiếu trong gương chẳng có gì khác lạ nhưng trong đó, Zero không nhìn thấy bản thân lúc trước của mình. Cậu đã không còn là con người và bây giờ lại bị tên ác quỉ đó lợi dụng điều này để mà hành hạ. Như thể hình ảnh trong gương bắt đầu biến đổi, mái tóc bạch kim chuyển sau màu nâu, đôi mắt tối lại, Zero nhìn chằm chằm vào tên khốn trong gương- người gây cho cậu bao khổ sở đến điên dại. Nghĩ về hắn làm máu Zero sôi sục lên dữ dội.

Thở dài ngao ngán, Zero hờ hững cởi nút áo trong khi cố tránh đi những suy nghĩ về tên khốn đó. Cậu nắm hai bên áo và đẩy ra khỏi vai. Cánh cửa phòng tắm trong phòng viện trưởng mở toang ra và Zero tê người lại khi cậu bắt gặp hình ảnh của con người kia trong chiếc gương trước mặt.

Yuuki chớp mắt nhìn cơ thể trần của cậu. Cô nhìn lên bắt gặp đôi mắt của cậu trai đang dùng phòng tắm này. Zero ngay lập tức kéo áo lên và bắt đầu gài nút lại để che đi những vết đỏ mà tên vampire chết tiệt đó đã để lại trên làn da mịn màng của cậu. Yuuki một lần nữa chớp mắt ngạc nhiên và chỉ về phía cơ thể cậu. “Hey, chuyện gì xảy ra với cậu thế hả? Cậu bị phát ban hay là gì vậy hả? Đó là nguyên nhân cậu nổi cáu àh?”

“Ra ngoài!” Zero hét lên.

“Hm…” Tại sao cậu lại la lên với cô? Yuuki cau mày. Khoan đã, vậy thì đây đâu phải lỗi tại mình, cô nghĩ liếc nhìn cậu qua gương. “Nếu cậu không muốn người ta xông vào thì khóa cửa phòng tắm đi!”

“Tôi khóa rồi,” Zero nói thẳng ra và quay lại Yuuki khi đã gài xong lại các nút áo.

Yuuki nhăn mày quan sát cánh cửa và thấy rằng khóa đã được chốt.”…oh.”

“Tên viện trưởng đó… ông ta không cho người sửa nó àh?!”

“Ông ấy sửa rồi,” Yuuki quả quyết. “Chỉ là ông ấy đã tự sửa…”

Yuuki liếc nhìn Zero khi cậu chăm chú vào nền nhà. Trông cậu vẫn bình thường. Vài ngày trước Yuuki đã đoán chắc rằng Zero bực dọc và hay nghỉ học vì cậu lại rơi vào trong tình trạng đó nhưng thật sự thì cô nhìn cậu vẫn rất ổn. “Zero…?”

“Hm?” cậu cằn nhằn bực bội.

“Có phải cậu…” Zero cau mặt nhìn Yuuki trong yên lặng. Trong thâm tâm cậu đã biết là cô sẽ nói gì. “Không phải đã đến lúc-“

“Yuuki-“ Zero cố cắt ngang.

“Chúng ta đã thỏa thuận rồi mà Zero!” Cô ghét phải thấy cậu bướng bỉnh như vậy. Yuuki thật sự muốn giúp. Cả hai đã từng đồng ý việc này. “Tớ sẽ cho cậu máu khi-“

Zero nắm chặt cánh tay Yuuki để nói rõ ra. “Yuuki, tôi không cần –“

What?! Zero thấy một sự dâng trào mạnh mẽ lên bên trong cơ thể mình khi cậu nhìn thoáng qua chiếc cổ trần của cô. Cậu thấy sự hối thúc muốn tiến lên và ôm môi vào làn da ấm nóng kia, muốn đưa lưỡi nếm khắp cổ cô, muốn cắm phập vào và tận hưởng mùi vị ngọt ngào đó, dòng máu ấm tuyệt vời chảy vào môi cậu… Tự lắc đầu mình ra khỏi những suy nghĩ ấy trong tâm trí, Zero cố đẩy lùi đi cơn khát và thả tay Yuuki lùi lại. “Tôi đang dùng viên máu.” Zero không thể nhìn thẳng vào mắt Yuuki vì thế cậu ngoảnh mặt đi. “Gần đây… cơ thể tôi không kháng lại chúng.”

“Cái gì cơ?” Yuuki nói khẽ, nhìn Zero ngạc nhiên. “Tốt thật đấy.” Đúng không? Bây giờ cậu không phải chịu đựng nữa và họ cũng không phải mắc vào mớ hỗn độn này. Sự thật thì việc Zero dùng viên máu nghe vẫn có vẻ ngượng nghịu giữa hai người, nhưng nếu thế thì đây đúng là một tin tốt lành! Có nghĩa là Zero sẽ không phải cảm thấy hối hận và tự hành hạ bản thân mỗi khi cô giúp cậu vượt qua cơn khát. “Zero, như vậy là cậu không phải uống máu nữa.” Yuuki rạng rỡ tươi cười. “Thật tốt phải không?”

“Yeah…” Phút chốc này cậu cảm thấy có lỗi vì đã nói dối cô, nhưng…

… nụ cười của cô là thứ duy nhất sưởi ấm trái tim cậu và cậu không muốn là người phá hủy điều này.