[Vampire Knight Đồng Nhân] His Eyes

Chương 1: His eyes




Part 1

Kaname Kuran, một vampire thuần chủng mang trong mình dòng máu của một dòng tộc độc nhất, thừa hưởng sức mạnh từ các vampire cổ, nắm giữ uy quyền trong tay tại học viện Cross với tư cách là Chủ tịch học sinh khối Đêm và Khu kí túc xá Mặt Trăng. Tất cả các vampire khác đều tôn sùng người thuần chủng vì sự hiện diện của anh là niềm vinh dự rất lớn cho bọn họ. Kaname được kính trọng không bởi chỉ học sinh 2 khối Đêm và Ngày mà còn được sự kiêng nể từ vị viện trưởng học viện. Nhưng, duy nhất một người…

Người mà luôn vô lễ với Kaname, luôn ngáng đường Kaname đi. Không sợ hãi và luôn cứng đầu, cậu luôn bộc lộ sự hỗn xược của mình đối với người thuần chủng. Và với Kaname, Zero Kiryu là một sự tiêu khiển khá thú vị. Dù cho vài lần Kaname đã “trừng trị” cậu nhưng Zero luôn sẵn sàng “đáp trả” với đôi mắt không chút sợ hãi mang cả tính thách thức. Kaname không thích khi phải khen tên thợ săn vampire này nhưng phải thừa nhận rằng anh đánh giá cao sự dũng cảm đến ngang ngược của cậu- cũng chính là sức mạnh ý chí giúp cậu kìm hãm được bản năng vampire trong người suốt bốn năm qua.

“Kaname?”

Lơ đãng với cây bút trong tay Kaname từ từ liếc nhìn lên Takuma Ichijou, người đang tiến đến gần anh. Tâm trí của Kaname thật sự là không nằm trong xấp giấy tờ trước mặt anh. Điều này dạo đây xảy ra khá là thường xuyên.

“Kaname”, Ichijou lại tiếp tục. “Điều gì làm cậu bận lòng à?”

Không trả lời, đôi mắt chocola của anh lại hạ xuống đống tài liệu mà hội đồng luôn “ưu ái” cho mình. Ichijou không hề ngạc nhiên. Nếu Kaname nói cho cậu biết anh đang nghĩ gì thì chắc vampire này cũng sẽ chỉ hơi giật mình thôi.

“Cậu nên nghỉ đi.”

“Tôi phải viết xong các bản báo cáo.”

Dù nói thế nhưng thật ra thì chả có khả năng nào Kaname có thể làm được. Anh không thể tập trung với gương mặt bướng bỉnh và đôi mắt khinh thường ấy luôn xuất hiện trong đầu.

“Tôi không biết là cậu làm được đấy”, Ichijou thì thầm liếc nhìn xuống những trang giấy lấm lem mực vì cây bút của Kaname và đó là bằng chứng cho việc anh chả hề chú tâm tẹo nào cả.

“Cậu ngồi hàng giờ nhưng tờ giấy của cậu không có một chữ”

Kaname nhăn mặt liếc Ichijou làm vampire này phải cười gượng. “Bất cứ điều gì làm cậu quan tâm cũng đều quan trọng cả. Cậu nên đi dạo một vòng đi để đầu óc tỉnh táo. Ah, hay là tôi cho cậu mượn manga đọc nhé.” Ichijou cười thích thú nghĩ ra những cuốn manga có thể làm người bạn của mình bớt căng thẳng. “ Cậu thích Shonen chứ, hay la shoujo. Oh! Tôi có rồi. Yaoi!”

“Hm?” Ichijou chớp mắt vì khi cậu đang luyên thuyên thì Kaname đã nhân cơ hội “chuồn”. Ichijou cười mỉm vì chắc chắn dù gì sau chuyến đi dạo Kaname cũng sẽ cảm thấy tốt hơn.

Takuma duỗi người rời khỏi phòng và tiến đến phòng Hanabusa để cho cậu ta xem một cuốn manga mới…



Vampire hạ đẳng! Zero rên rỉ đứng tựa vào bức tường ngoài hành lang, nơi cậu vừa phát hiện 1 tên vampire E mà cậu được giao xử lí. Cậu đã được cảnh báo là sẽ có hai tên nhưng chúng không mạnh. Zero nhăn mặt vì cơn đau từ khuỷu lan lên đến tận vai. Tức giận, cậu đảo mắt quanh hành lang thật kĩ để đảm bảo rằng sẽ không bị tấn công bất ngờ nữa. Một trong hai tên đã bị cậu xử lí khi hắn đang cố ngấu nghiến cổ của một cô bé. Chỉ còn một tên…

Zero chợt nhận ra những vết máu trước cánh cửa dẫn đến tháp chuông. Cậu cẩn thận siết chặt khẩu Bloody Rose và tiến đến gần cánh cửa. Zero biết đây là cái bẫy nhưng thật sự thì cậu không muốn tốn nhiều thời gian nữa. Vả lại tên level D này cũng đã làm cậu khốn đốn đến thế nào để tìm được chỗ ẩn nấp của hắn. Không ngần ngại cậu tiến đến cánh cửa gỗ và đẩy nó mở toang ra. Theo đó là những tiếng chân lê lết xuống bậc thang của tên quái vật.

Cậu biết rõ hắn đã bị thương rất nặng nên cũng không ngạc nhiên gì khi thấy hắn ngồi tựa vào tường vật vã với những hơi thở cuối. Máu chảy không ngớt xuống hai bên thái dương, tên level E nhắm hờ mắt “ Ngươi… đến để kết liễu ta?”

Zero hiểu rõ chỉ cần một tiếng súng thôi thì mọi việc sẽ chấm dứt, cậu nắm chặt khẩu súng và chuẩn bị bóp cò.

Hắn là một tên quái vật giết người chỉ vì sự thèm khát máu. Không thể có lòng nhân từ đối với chúng… những tên quái vật… cũng như cậu. “Cuối cùng cũng có thể kết thúc nhỉ?”

Zero do dự vì câu nói này và… kết quả là cậu bị hắn giương nanh tấn công bất ngờ mà không hề đề phòng.

Cổ cậu bị xiết chặt đè mạnh xuống mặt đất, khẩu súng thì bị gạt ra khỏi tay, cậu đang bị khống chế bởi sức nặng của tên quái vật.

“Thằng ngốc, mày sẽ là bữa ăn của tao!”

Máu, tung tóe khắp nơi…để lại một vệt đỏ dài trên chiếc chuông…

Zero nằm bất động, cậu cảm thấy sức nặng không còn nữa khi mà tên vampire E này tan thành cát bụi trước mặt.

“Cậu nên cẩn thận hơn Kiryu Zero.”

Giọng nói đó! Zero liền hướng người về phía ban công ngoài tháp chuông. Đúng với điều cậu lo sợ – Kaname Kuran. Tên thuần chủng đáng khinh!

“Kuran, ngươi làm cái quái gì ở đây thế hả?” cậu gắt một cách khó chịu.

“Rõ ràng là để cứu cái mạng của cậu rồi”- khó chịu vì sự hỗn xược của Zero, Kaname trả lời.

Zero từ từ nhặt khẩu Bloody rose lên nhét về vị trí cũ “Ta, vốn không cần ngươi giúp.”

Kaname siết chặt tay lại khi anh nhìn Zero bỏ đi. Nhưng, giọng anh vẫn lạnh lùng như hôm nào “ Cậu đã do dự. Có phải cậu cảm thông với nó vì… cậu và nó vốn giống nhau?”

Trong một giây thoáng qua, tiếng súng vang lên, viên đạn nhắm vào đích của nó không thương tiếc- Kaname. Nhưng viên đạn đã bay vào không khí khi mà anh dịch chuyển với tốc độ kinh hồn xô Zero thẳng vào tường. Giữ chặt tay và siết cổ cậu để bảo đảm là không có phát bắn thứ hai, anh liếc nhìn cậu giận dữ, thật sự rất giận “Ta đánh giá cao sự to gan của cậu. Đáng tiếc là nếu viên đạn thật sự trúng ta thì thời gian của cậu sẽ chấm dứt với những cuộc truy đuổi và bị giết hại một cách không thương tiếc.”

Lời đe dọa của Kaname không được đáp trả bằng miệng thay vì ánh nhìn hình viên đạn mà Zero đâm xuyên qua Kaname, thề là sẽ không ngần ngại mà bắn tên thuần chủng nếu hắn nới lỏng tay cậu dù chỉ một chốc.

“Tại sao…” Kaname nhìn thẳng vào mắt Zero như rằng câu trả lời cho câu hỏi của anh nằm ngay đó “… ta không thể gạt bỏ cậu ra khỏi tâm trí?”

What…? Zero chớp mắt, không hiểu tên này đang ám chỉ cái gì. Bàn tay siết cổ cậu lỏng ra nhưng thay vì đó lại nâng cằm cậu lên.

Kaname từ từ cúi xuống và trước khi Zero biết chuyện gì xảy ra thì môi của Kaname đã ôm lấy môi cậu mất rồi. Một nụ hôn nhẹ, và ngắn.

Dù Kaname đã dứt nụ hôn nhưng Zero vẫn không định thần được là cái quái quỉ gì vừa mới diễn ra.

“Sao? Không đe dọa nữa ư?” Kaname thật sự là đang đùa cậu vì trong mắt cậu hiện giờ hoàn toàn không còn cái gì gọi là giận dữ hay căm thù.

“Không lẽ nó có nghĩa là… cậu thích?”

Câu nói này đánh thức Zero về với thực tại và bây giờ cậu đang kháng cự để thoát khỏi Kaname. Điều mà Kaname không hề cho phép.

“ Ngươi đang làm cái thế quái gì hả?” Zero cố kéo tay của Kaname ra khỏi khuôn mặt mình. Cậu bắt đầu sợ…

“Ta đang làm gì àh?” Kaname tự hỏi rồi đưa mắt xuống đôi môi mềm của Zero một lần nữa để lặp lại cảm giác lưu luyến ban nãy khi môi chạm môi.

“Ta đang tìm câu trả lời.”

Zero chống cự quyết liệt giữa nụ hôn tìm mọi cách đẩy Kaname ra, nhưng tên thuần chủng chết tiệt này quá mạnh! Cậu cảm nhận được môi Kaname lên xuống cầu xin môi cậu mở ra nhưng Zero bướng bỉnh ngậm chặt miệng lại. Tên khốn này đang giở trò gì vậy. Hắn điên rồi àh?!

“Tại sao luôn thách thức ta?” Kaname rời môi cậu thì thầm và nắm luôn bàn tay còn lại của cậu siết chặt vào tường.

Kaname thấy ánh nhìn đầy sát khí của Zero và anh đã quyết định không để cậu bắn anh một lần nữa nên giật phăng sợi dây gắn với áo khoác đồng phục của cậu, anh vứt khẩu súng ra khỏi tầm với.

“Ta khinh bỉ con người của ngươi. Ta sẽ không làm bất cứ điều gì ngươi muốn, ta thề sẽ giết hết lũ vampire các ngươi!” Zero gầm gừ nhìn Kaname kinh tởm.

Kaname không đáp trả và nhìn cậu một hồi lâu trước khi nở nụ cười đầy ẩn ý.

“Lại là một lời đe dọa. Không may cho cậu là nó không làm ta sợ. Nhưng thật sự thì ta luôn tò mò một điều…” Kaname nâng tay Zero lên và khóa chúng trên đầu cậu bằng một tay.

“Cậu mất bốn năm mới có thể kìm hãm được bản năng vampire, nhưng liệu cậu phải mất bao lâu để kìm chế được ham muốn của con người?”

“What?!” Mắt Zero mở to khi thấy bàn tay kia của Kaname từ từ tháo thắt lưng của mình, mở khóa và kéo xuống…

“ Không! Dừng lại đi! Ngươi đang làm caii – ”

Part 2

“Im đi!” Kaname dùng tay đè chặt đáy quần của cậu lại, anh quyết định sẽ tìm ra câu trả lời – lí do tại sao tên ngốc ngang ngược này luôn lảng vảng trong đầu mình. Anh bắt đầu xoa nắn cái đó của cậu mặc cho Zero vùng vẫy quyết liệt và luôn miệng đe dọa. Không may cho cậu là sự kháng cự đó càng thúc đẩy Kaname tiếp tục sự trừng phạt dành cho mình.

“Ta đã quá nhân nhượng với cậu rồi.”

“Tên khốn!” Zero thở gấp. Thật đáng tiếc vì cậu càng lúc càng cứng hơn trong nhịp điệu của đôi tay tên thuần chủng đó! Anh không ngừng bóp nắn nó một cách đùa cợt.

“Buông ra!”

Kaname cười thầm khi một lần nữa anh lại cướp lấy đôi môi mềm của cậu, chớp luôn cả cơ hội đưa lưỡi vào sâu trong miệng Zero. Anh thích thú nuốt chửng những tiếng rên của cậu và sục sạo hết tất cả các ngóc ngách trong cái hang ấy, từ vòm má trong cho đến vòm miệng. Tất cả… Trước khi nhận ra thêm được điều gì thì môi dưới của cậu đang bị Kaname cắn nhử, đưa lưỡi khiêu khích khắp đôi môi cậu đầy ham muốn. Cậu lại một lần nữa mất đi lí trí… Chẳng hề còn sự nhân thức nào nữa khi mà cố gắng vượt ra khỏi cái khoái cảm đáng khinh này, vì … hông cậu bắt đầu thúc đẩy Kaname. Và đương nhiên anh giật mình.

Anh ngả đầu lại để quan sát Zero đang cố gắng kháng cự lại cái dục vọng này khi mà tay anh nắm chặt đầu đỉnh cái ấy và di chuyển thấp dần xuống hai bên. Điều này làm Kaname phát điên! Mắt anh dán chặt vào cảnh tượng trước mặt – Zero đang dần bị chìm vào trong khoái lạc. Anh mỉm cười như một kẻ chiến thắng khi Zero gầm gừ một cách tuyệt vọng.

“Khốn kiếp! Không, dừng… ah ….thả ra…” Zero bật đầu về phía sau đâm mạnh vào tường để hi vọng cơn đau có thể dứt cậu ra khỏi cái cạm bẫy đầy nhục dục này trong bàn tay của tên thuần chủng chết tiệt kia. Cậu thấy quá bệnh hoạn cái cách Kaname nhìn cậu như thế, ánh mắt anh đầy khao khát để “tra tấn” cậu trong cái tháp chuông bỏ hoang này!

“Cậu mới là người cần phải buông ra” Kaname đáp trả và thả Zero ra.

Ngay lập tức cậu tóm lấy anh định sẽ cho một trận nhừ tử! Nhưng…

”Chết tiệt…!” Zero ngả người về phía trước khi mà cậu lên đến đỉnh điểm trong sự thỏa mãn và bấu chặt lấy tay Kaname lúc cậu ra đầy trong tay anh. Cậu tựa đầu vào Kaname cố bắt lại hơi thở của mình trong khi tay anh kéo ra khỏi quần cậu. Đáng lí ra anh phải ghê tởm điều này nhưng… Anh nhắm mắt lại thở dài. Vampire ngu ngốc!

Kaname đẩy mạnh Zero vào tường hài lòng với tiếng rên đau đớn của cậu và anh đưa tay lên môi liếp láp thứ chất lỏng nhục dục. Cậu mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mắt – đôi mắt của Kaname bắt đầu rực đỏ. Cuối cùng thì anh cũng đã có câu trả lời cho mình: “ Ta muốn cậu.”

Zero bất ngờ đánh mất nhịp thở khi Kaname ép chặt môi lại với cậu, liên tục “nhá” nó một cách vô tình. Vô vọng chống cự cậu cố gắng giằng lấy tay áo anh mà kéo ra hi vọng có thể nới lỏng được thế kìm chặt này. Nhưng, cậu không ngờ rằng vô tình cậu đã giúp anh giải phóng khỏi chiếc áo khoác trắng mà anh yêu thích.

Máu trong người anh như sôi sục và anh chưa bao giờ thấy khát như lúc này. Anh vội vàng kéo áo Zero ra khỏi quần và xé toạc nó như một kẻ ngăn cách hai cơ thể. Tay anh di chuyển khắp người cậu, khám phá làn da trắng ngần như những nét vẽ hoàn mĩ trên một bức tuyệt tác. Ngón tay anh đùa cợt với hai đầu nhũ đó khi lưỡi chu du khắp vành tai cậu. Điều này thật sự điên rồ!

Zero bật lên những tiếng rên khi Kaname cứ liên tục chà xát nanh vào tai mình. Cậu thật sự rất ghét điều này! Nếu như có cơ hội để chọn lựa thì cậu thà chết dưới tay của tên level E mới nãy hơn mà không cần hai lần suy nghĩ! Thế nhưng, tay cậu không còn chống đẩy Kaname nữa… cũng không buông lỏng chịu thua hay đang với cái gì có thể giúp được… tay cậu đang ôm chặt lấy từng lọn tóc nâu của anh, giữ chặt anh khi mà bản thân cậu đang dần dần lu mờ đi.

Lúc môi Kaname tìm Zero, anh hơi bất ngờ lẫn phấn khởi vì thấy cậu nhanh chóng hòa vào nụ hôn đáp trả. Anh ép chặt cơ thể vào cậu hơn nữa, anh không ngừng chà xát cái đã cương cứng của mình vào đùi Zero để làm giảm đi sức nóng đang thiêu đốt trong quần. Không khí như loãng để cho phổi anh phải kêu gào. Kaname đang rất khát…

Zero giật thốt nhận thấy hơi thở nóng gấp của Kaname trên cổ mình. Vai anh lên xuống từng nhịp thở hổn hển không khác gì… một con quái thú thèm khát… Mắt cậu bừng mở khi Kaname cà nanh của anh vào vết xăm phong ấn bên cổ. Hắn định–?Không còn thời gian cho phản ứng của Zero nữa rồi…

Cậu ngạc nhiên, khi lưỡi Kaname tiến dọc xuống giữa cổ và xương đòn của cậu. Kuran đã không…

Người thuần chủng có vẻ thật sự thích thú khi đưa lưỡi qua lại cái đầu nhũ đã cứng lên của cậu và tay anh đang cào dọc lưng cậu xuống phía dưới. Zero hét lên giật người về phía trước, máu thấm đẫm cả chiếc áo trắng, dù cho có đau thật nhưng vẫn không thể át đi được sự cảm khoái mà cậu đang chìm trong nhận thức. Một lần nữa hông cậu lại gặp Kaname. Dường như trong thời khắc này có một sự thỏa hiệp giữa hai vampire. Tay Kaname bật run lên khi anh đẩy Zero lên chiếc chăn phủ rơm trong góc cánh cửa gỗ.

Không chờ được nữa, anh vội cởi bỏ quần của mình và của cậu rồi tiến đền gần nơi cậu ngồi, mắt Zero đầy khao khát…Anh cười ghé sát vào nâng cậu lên và đưa lưỡi nếm khắp mùi vị trên khuôn mặt đấy, từ cằm lên đôi môi đỏ. Anh luồn tay quanh đùi gợi ý cậu khép chặt lại hai bên hông mình. Cậu nghe theo.

“Có lẽ cậu sẽ phải nằm xuống” Kaname đề nghị Zero khi anh đưa tay lên liếm ướt chúng và thấy được những tia rực đỏ thoáng qua trong mắt Kiryu. Lúc Kaname nhìn thấy sự không tin tưởng trên gương mặt kia, anh đành đẩy nhẹ cậu nằm xuống và bắt đầu chuẩn bị cậu. Zero rất khó chịu với việc này và phải cắn chặt môi để không phải tỏ ra sự khó chịu. Đây cũng là lúc mà cậu choàng tỉnh với thực tại để bắt đầu lên tiếng chống cự. “Kuran…dừng lại.”

Đột nhiên cậu thở gấp đi một nhịp vì ngón tay của Kaname đã tìm được điểm khoái cảm bên trong. Anh nhìn cậu thỏa mãn. “Kiryu, cậu… thực sự muốn ta dừng lại sao?”

Zero rên lên và nhắm nghiền mắt lại khi dòng khoái cảm truyền khắp cơ thể. Tên này hắn đang laam…?

“Kuran!”

“Ta không ngờ là cậu có thể gọi tên ta một cách đầy thú vị như vậy” Kaname bật cười.

Zero mệt mỏi đưa mắt lên nhìn Kaname. Cậu rõ đó là giọng mình nhưng trong đó… đầy dục vọng, không phải là con người cậu. Phía sau Kaname, Zero thấy mặt trời dần xế bóng đẩy căn phòng chìm vào bóng tối- màu của ham muốn. Cậu nhìn nhưng không nhận thức được điều gì, chỉ có thể nhìn và cảm nhận như thể cậu đang trôi giữa biển nước mênh mông vậy. Kaname luồn tay ra sau nâng cậu lên còn tay kia giữ chặt lấy cậu. Zero siết chặt lấy lưng áo mình và đóng chặt mắt khi Kaname từ từ tiến vào sâu trong cậu.

Người thợ săn vampire miễn cưỡng bật lên tiếng rên nhưng cậu cắn chặt môi và vô tình không biết được nanh mình đã dài ra lúc nào và dĩ nhiên… cậu chảy máu, máu từ đôi môi đỏ mọng. Cậu vật vã với cơn đau bên trong khi mà cái đó của Kaname luôn không ngừng tác động lên thành của cái hang chật chội ấy. Khoái cảm không thể át được cơn đau này. Nhưng Zero không thể thét lên được. Chỉ là cậu sẽ không…

Một khi Kaname đã hoàn toàn vào trong cậu rồi, anh lập tức giật mình ớn lạnh. Zero đang gục đầu vào anh để tìm lại hơi thở vì trong suốt quá trình anh đẩy vào, cậu cố kìm hãm hơi thở của mình. Bây giờ nó như nổ tung ra… Kaname lặng lẽ nhìn Kiryu, anh lo lắng. Zero ngẩng đầu ra khi biết anh đang nhìn, đôi mắt đỏ rực máu của cậu chìm vào trong đôi mắt nâu điềm nhiên.

“Cậu đang chảy máu…” Kaname để ý điều này và anh ghé sát vào liếm đi những vết thương rỉ đỏ trên đôi môi mềm. “Đừng lãng phí máu của mình như thế” Nói đến đây anh chợt nhớ lại khoảnh khắc cào dọc lưng cậu. Anh đưa tay chạm vào chiếc áo trắng đầy máu. “ Cậu chảy nhiều máu quá”

“Đó là lỗi của ngươi, tên khốn,” Zero thẳng thừng đáp lại trong hơi thở nặng.

“Cậu vẫn còn tỉnh táo àh” – anh mỉm cười.

Zero dần rên lên vì ham muốn đang lấp đầy. Bằng tất cả ý chí cậu không thể nào chối nhận được những dục vọng này và lại đưa hông thôi thúc Kaname. Đây là điều tên thuần chủng khốn kiếp đó muốn nhất từ cậu mà!

Kaname quá tốt để từ chối khát vọng của cậu thợ săn. Anh luồn tay qua tóc cậu và bắt đầu đưa đẩy ra vào. Anh tiến vào từ từ nhưng càng lúc càng thấy khó khăn mà duy trì được tốc độ này. Chẳng còn hiệu quả gì cho Zero kìm hãm sự thúc dục này khi những tiếng rên và hởi thở gấp của cậu liên tục đến tai Kaname. Tay cậu nắm chặt lưng áo khi anh đi sâu vào trong cơ thể mình.

Zero bật thét lên khi Kaname bắt đầu thúc những cú mạnh bạo vào, tay cậu cào cấu vai và lưng anh không thương tiếc. Không thễ cưỡng lại được… mùi hương của hắn…khoảng cách này… Zero cố gắng tiếp tục nuốt đi những tiếng rên đầy nhục dục… dù rằng cơ thể cậu đã đưa đẩy hông từng nhịp theo Kaname lúc nào. Cậu cảm thấy một sức nóng đang quặn lại nơi vùng bụng kéo chặt tất cả cơ lại. Lưỡi cậu bắt đầu nếm hương vị dọc trên cái cổ thanh mảnh của anh và hai chiếc nanh nhọn vội vàng đâm phập xuống làn da trắng muốt ấy không thương tiếc.

Người thuần chủng bật rên lên khi mà Zero uống máu anh một cách thật bất lực và bắn ra dòng chất lỏng trắng đục trên người mình, cơ thể cậu run mạnh lên khi đang thỏa mãn cơn khát. Đúng như con người cậu, nó thật thô bạo và thiếu kiên nhẫn… Zero Kiryu không hề có khái niệm về sự tôn trọng đối với Kaname dù anh là dòng thuần chủng đi chăng nữa. Anh mỉm cười và ngả cổ ra tận hưởng cái khoái cảm đến sung sướng này khi cậu được phép uống bao nhiêu tùy thích và anh ra bên trong cậu.

‘Ta thật sự ghét điều này…

‘… cái cách mà ta yêu phải đôi mắt của một tên thợ săn ngang ngược.’