Hắn cảm thấy mọi chuyện xảy ra tối hôm qua như một giấc mơ, mơ thấy chính bản thân mình bị thương.
Nhưng mọi chuyện xảy ra ở tối hôm qua như rõ ràng ngay trước mắt, hoàng đế thử hắn nguyên một ngày hôm nay, chứng tỏ trí nhớ của hắn không hề sai, chẳng lẽ vết thương này là Bạch Tô chữa cho hắn?
Ám Ảnh cũng nghĩ mãi không ra, là trước Chủ nhân cứu Bạch Tô, miệng vết thương cũng trong vòng một đêm là khỏi hẳn, thể chất như vậy thế mà lại không phải là dược nữ?
Nam Huyền cảm thấy vô cùng mệt mỏi: “Thôi không nói chuyện này nữa, tam ca tìm được rồi sao?”.
Sắc mặt Ám ảnh khẽ thay đổi, trở nên nghiêm túc hơn.
“Chủ nhân, người đang nói việc tìm Tam vương gia?”.
Nam Huyền khẽ gật đầu, mở đôi mắt phượng hẹp dài, ánh mắt thâm thúy.
“Dưỡng Tâm Điện có một cái mật đạo, ta đi xuống dưới, đã tìm được hắn, thật tiếc là không cẩn thận đụng phải cơ quan, cho nên ta mới có thể bị thương, làm kinh động tới hắn. Sau chuyện này nhất định hắn sẽ di chuyển căn cứ này, là ta sơ ý”.
Hắn tìm rất nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng tìm được Tam ca, nhưng chỉ vì một lỗi nho nhỏ mà hắn có khả năng tốn một thời gian dài nữa mới có thể tìm được.
Ám ảnh không cảm thấy như vậy: “Chủ nhân đã tìm được Tam vương gia, đó chính là hy vọng, có nghĩa rằng ngài ấy còn sống, chủ nhân vất vả suốt quãng thời gian dài như thế, cuối cùng cũng có kết quả, cho nên hẳn là chúc mừng”.
Lâu nay lúc nào chủ nhân cũng tìm kiếm Tam vương gia.
Năm đó tiên hoàng truyền ngôi cho Tam vương gia. Một người có tài hoa, văn thao võ lược hơn người. Không lâu sau biên cương xuất hiện bạo động, chủ nhân vượt mọi chông gai, đích thân dẫn binh xuất chinh.
Cho đến lúc chiến thắng trở về, lại phát hiện tân hoàng này có chút không thích hợp.
Sau khi điều tra một phen, hành vi cùng với ẩm thực, thói quen của tân hoàng cùng với Tam vương gia khác nhau một trời một vực.
Mà ở thời điểm chủ nhân rời đi, đã xảy ra một chuyện, đó chính là Hiền vương điện hạ chuẩn bị trợ giúp chủ nhân một tay, mang binh xuất chinh. Nhưng không ngờ lại gặp động đất ngoài ý muốn tử vong.
Hiền vương điện hạ cùng Tam Vương gia là song bào thai, đứng thứ hai và thứ ba, mà chủ nhân đứng thứ tư, là đệ đệ của bọn họ.
Mẫu phi của chủ nhân là một cung nữ, lúc sinh ngài ấy vì khó sinh mà mất. Sau đó ngài ấy được Hoàng hậu nương nương nuôi dưỡng, từ nhỏ tới lớn luôn bị bắt nạt mà lớn lên. Chỉ có Tam vương gia tận tâm chiếu cố.
Mà tất cả ám vệ bọn hắn đều do Tam Vương gia tìm kiếm và tuyển chọn những hạt giống tốt nhất để bên người và bảo vệ chủ nhân.
Vào thời điểm chủ nhân nói cho bọn hắn rằng tân hoàng có khả năng là hiền vương điện hạ, tất cả bọn hắn đều kinh sợ rồi.
Nhiều năm như thế tất cả mọi người đều điều tra, ngày càng chứng thực suy đoán của chủ nhân.
Hiện tại cuối cùng cũng đã có thể tìm được ngài ấy.
Nam Huyền phất phất tay, ý bảo hắn đi xuống, hắn muốn yên tĩnh một chút, suy nghĩ xem kế tiếp nên làm thế nào.
Trước khi Ám ảnh rời đi có hỏi hắn một câu: “Chủ nhân, có một chuyện thuộc hạ không biết có nên nói hay không...”
Nam Huyền khẽ nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía hắn: “Chuyện gì?”.
Ám ảnh cũng được xem như đi theo hắn từ nhỏ tới lớn, cho nên có một chút lời nói cũng cần xin phép thì rất là lạ.
“Hôm qua thuộc hạ nghe cấm vệ quân nói, chủ nhân cùng Bạch cô nương đã viên phòng, nhưng mà chủ nhân ngài lại có bệnh kín, ngài có cần thuộc hạ đi tìm một số quỷ y hỏi thăm phương thuốc cổ truyền để chữa thật tốt hay không?”.
Đây chính là liên quan tới tiểu điện hạ, không thể qua loa được!
Hắn chính là ám vệ dốc lòng bảo vệ tốt Vương gia đời sau đấy!
Sắc mặt Nam Huyền xanh mét, khóe miệng co rút: “Ngươi nói cái gì?”.
Ám ảnh kể lại lời đồn hắn nghe được hôm qua, kể rõ đầu đuôi cho hắn. Nam Huyền càng nghe sắc mặt càng đen, bàn tay nắm chặt nổi gân xanh.
Cuối cùng hắn đã hiểu, vì sao lúc hắn đi ra khỏi cung điện thị vệ nhìn hắn ánh mắt vô cùng kỳ lạ.
Hắn còn tưởng rằng chỉ có cấm vệ quân biết, ai mà ngờ được nàng kêu ngay cả thị vệ bên ngoài đều nghe được!