Vai Phản Diện Ngọt Ngào Chỉ Muốn Học Tập

Chương 48: Chương 48





Lời vừa dứt, Ôn Du mới nhận ra điều bản thân vừa nói có bao nhiêu phần mờ ám.
Cô ngại ngùng đỏ mặt, hô hấp loạn như cào cào, ấp a ấp úng giải thích: “À, ý tớ là cậu là người bạn rất quan trọng với tớ, nếu câu chuyện Hắc long và cô gái kia chính là đại diện cho chúng ta, tớ thực sự không mong sẽ có kết cục như thế.”
Hai chữ “bạn tốt” như thể để giải thích mọi chuyện, Hứa Sí bên đầu dây bên kia nén cười: “Ừ.”
“Cho nên….

Chúng ta nhất định phải giữ liên lạc, cho dù trường đại học sau này không cùng một thành phố.”
Ôn Du vừa nói mà trái tim không ngừng nhảy kịch liệt, trông cô giống như đang tự giải thích cho chính mình về tình cảm bản thân dành cho Hứa Sí thì đúng hơn.
Cô không muốn rời xa anh.
Nếu một ngày nào đó cô thực sự trở thành một người xa lạ với anh, tưởng tượng thôi cũng đủ khiến cô khóc không ra nước mắt rồi.
“Ừ.” Anh vẫn trầm giọng đồng ý, “Được thôi, dù cậu không muốn nói chuyện với tớ, tớ vẫn sẽ luôn bên cạnh cậu.”
Ôn Du nghe vậy thì cười: “Lời này của cậu như lấy từ trong phim kinh dị ra ấy.”
Sắp tới giờ kiểm tra ký túc xá, hai người chúc nhau ngủ ngon rồi ngắt điện thoại, lúc Hạ Tiểu Hàn lấy lại điện thoại bị gương mặt cười phớ lớ của Ôn Du ôm chầm vào ngực.
Cô không biết vì sao bản thân lại vui đến vậy, cảm thấy có vẻ ôm chưa đủ, dứt khoát nhéo má Hạ Tiểu Hàn thơm một cái, sau đó nhảy nhót tung tăng đi rửa mặt.
Sau khi bị cô thơm, Hạ Tiểu Hàn nghệch mặt nhìn di động, nói chuyện không tới mười phút mà Hứa Sí có thể khiến Ôn Du vui như xuân tới hoa nở vậy sao?
Cô có chút nghi ngờ nhân sinh, lặng lẽ nhắn một câu cho Sầm Dương trên WeChat: “Ey, cậu có biết giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì không vậy?”
“Sao tớ biết được? Tớ chỉ có thể nói một điều thôi, anh Sí sau khi nói chuyện điện thoại xong liền như phát điên luôn.

Giờ ảnh đang nằm bất động trên giường, còn lấy gối đầu che mặt cười đến man rợ, ai hỏi cũng không thèm trả lời, chỉ nằm cười khà khà đây nè.

Chẳng lẽ đây chính là cái kiểu “vui đến điên loạn” trong truyền thuyết ấy hả?”

Sầm Dương trả lời tin nhắn rất nhanh, còn gửi thêm icon “Sợ đến mức cắn ngón tay”.
“Tiểu Du cũng vậy nè, còn thơm tớ một cái, giờ vừa đang đánh răng vừa ngâm nga hát khúc ca nè.” Hạ Tiểu Hàn soạn được nửa như hiểu ra điều gì, kích động đến ngón tay run rẩy theo, “Hay là hai người bọn họ, thành rồi?”
Sầm Dương đọc xong tay cũng run run, điện thoại xấu số rơi xuống đất, nhưng cậu không quan tâm chiếc điện thoại mới này, tay run lẩy bẩy trả lời: “ Dù không phải thế, thì cũng sớm muộn thôi.”
“Đúng là không dễ dàng!” Cô gửi icon bắt tay vui vẻ, “Dù bản thân bây giờ vẫn chưa có bạn trai, nhưng có thể làm bà mai cho bọn họ, tớ cũng thấy vui lây! Con gái rốt cuộc cũng gả được rồi!”
Sầm Dương mỉm cười: “Biến.”
Mời cậu cứ từ từ tận hưởng bên học sinh top 1 đi! Vương quốc độc thân không chào đón cậu!
Cậu đánh chữ xong thì cười cười nhìn Hứa Sí.

Anh ta đã chịu ngồi dậy rồi nhưng vẫn không nén nổi ý cười, môi vẫn nhếch lên, trong mắt như rơi xuống hàng ngàn ngôi sao nhỏ, lấp la lấp lánh.
Hai người bạn cùng phòng khác nhìn không nổi nữa, một người đành mở bài hát “Chia tay vui vẻ” nghe nhằm an ủi trái tim nhỏ bé, người thì lén chụp biểu tình Hứa Sí lưu lại, vui vẻ vô cùng.
Sầm Dương tỏ vẻ như bị nhét một miệng cơm chó, tốt nhất là đừng nhìn nữa, hại mắt mất.
*
Chớp mắt cũng tới giữa hè, các bạn nữ ai nấy cũng bắt đầu mặc áo sơ mi tay ngắn và chân váy, để lộ đôi chân mảnh khảnh mịn màng.
Tóc Ôn Du bây giờ đã dài hơn chút, bởi vì nhiệt độ tăng vọt mà mái tóc dài che tới tận lưng làm cô nóng bức đến khó chịu.

Để giảm nóng cô quyết định buộc hết lên.
Sắp tới trong trường có tổ chức thi đấu bóng rổ, một phần do số lượng lớp đăng ký thi quá nhiều và hình thức thi cũng phức tạp nên nhà trường quyết định giới hạn học sinh được tới cổ vũ thi đấu.
Lúc lớp mười lên sân đấu, đúng lúc Ôn Du có tiết học toán, Hứa Sí biết rõ cô không thể tới, dù trong lòng mất mát nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra không thèm để ý mà an ủi cô: “Không sao đâu, dù sao cũng mới là vòng loại.

Đợi tớ vào thẳng chung kết, cả trường đều nghỉ, lúc đó cậu không muốn tới cũng không được.”
Ôn Du cười: “Cậu cũng tự tin dữ ha.”

Hứa Sí sờ đầu cô, không nói gì.
Đây không phải là anh tự tin mà là điều anh buộc phải làm, anh nhất định phải vào chung kết, miễn là được gần cô.
Rất nhanh đã đến ngày thi đấu, lớp mười ai ai cũng thích ham vui, tất cả đều ồ ạt chạy ra khỏi phòng học, dù khu thi đấu cách rất xa khu học tập nhưng vẫn nghe được văng vẳng tiếng hò reo phấn khích của họ.
Không ít bạn học tò mò thỉnh thoảng lại thò đầu ra phía ngoài, bị thầy toán mắng không chút lưu tình nào: “Nhìn cái gì mà nhìn? Muốn thì đừng học nữa, dứt khoát ra ngoài xem bọn chúng chơi bóng luôn đi!”
Tuy rằng thật lòng ai cũng muốn đi xem cổ vũ nhưng bọn họ không ai thực sự dám chạy một mạch ra khỏi lớp như thế.

Mọi người quay về chỗ ngồi, mở sách ra đọc, không lâu sau đó đột nhiên nghe thấy giọng Hạ Tiểu Hàn vang lên rất chói tai: “Thầy ơi, không được rồi! Ôn Du bị gì rồi ạ!”
Nhìn cô gái Ôn Du bây giờ trông rất thống khổ, cô ôm bụng nằm sát trên bàn học, lúc nghe Hạ Tiểu Hàn nhắc đến mình, cô đang úp mặt xuống bàn cũng ngẩng đầu dậy lộ ra vẻ mặt rưng rưng: “Tớ không sao, tớ vẫn học tiếp được.”
Hạ Tiểu Hàn vẫn tiếp tục đổ dầu vào lửa: “Cậu ấy trước nay bị viêm dạ dày rất nghiêm trọng, nhất định là lần này lại tái phát rồi.”
Thầy Toán Trần Nhiên ngày thường rất quý mến cô học trò thông minh Ôn Du này, bây giờ hay tin cô đau đến mức sắp khóc đến nơi mà vẫn kiên trì học tập như thế, vốn còn đang máu lửa ngùn ngụt do đám học trò không tập trung nghe giảng nháy mắt cơn lửa như bị dập tắt hẳn, ông đau lòng nói: “Thân thể quan trọng, em Hạ Tiểu Hàn mau đưa bạn đến phòng y tế kiểm tra nhanh đi.”
Ôn Du đau đến mức nói không ra tiếng, Hạ Tiểu Hàn vội vàng đỡ cô dậy, gật đầu chắc nịch với Trần Nhiên: “Dạ thầy, em nhất định sẽ chăm sóc cậu ấy.”
Cô vừa dứt lời, liền thả chai thuốc nhỏ mắt vào lại hộc bàn.
Cả lớp nhìn hai người bọn họ khó khăn đi ra khỏi phòng học, Trần Nhiên thở dài thấp giọng nói: “Các em cứ nhìn Ôn Du mà học tập, dù bệnh tới kiệt sức nhưng vẫn kiên trì đi học.

Bạn ấy có giống các em trong đầu chỉ có trận đấu bóng rổ không? Không hề! Em ấy một lòng học tập!”
Mà ông vạn lần không ngờ được rằng, chỉ cách lời nói này của ông chưa được một giây, bạn học Ôn Du vừa nãy còn toàn thân phát run, vừa cách xa tầm nhìn của giáo viên lưng cô liền thẳng tắp lập tức.
Cô lau giọt nước mắt nhờ thuốc nhỏ mắt, đưa ngón cái khen trình độ diễn xuất tuyệt đỉnh của Hạ Tiểu Hàn, cười đến tinh nghịch.
Như để thực hiện lời nói lúc trước, hai người thật sự không đi học, thẳng cẳng đi đến sân bóng rổ cùng lớp mười.
*
Trời hôm nay không mưa, trận đấu rất nhanh đã bắt đầu.

Vì đến muộn, lúc Ôn Du và Hạ Tiểu Hàn tới nơi trận đấu đã bắt đầu được một lúc rồi.
Bây giờ là thời điểm nóng nhất vào buổi chiều, mặt trời chiếu xuống sân bóng biến nó không khác cái chảo dầu là mấy.

Hai đội đại diện hai lớp đứng tách biệt hai bên, lúc này đây dù có là cành lá rũ rượi mệt mỏi nhất thì nhiệt huyết tuổi trẻ trong chúng không hề cạn kiệt.

Mà không khí trên sân đấu càng không hề thua kém, sôi động lên tận trời xanh.
Lẫn trong tiếng hò reo cổ vũ ấy, đâu đó có lướt qua tai cô hai chữ quen thuộc kia, khiến Ôn Du bất giác cong môi.
Số 11 Hứa Sí.
Thể lực Hứa Sí rất tốt, kỹ thuật chơi bóng so với các bạn khác cũng coi như lão luyện hơn nhiều.

Không cần tốn nhiều thời gian, anh đã có thể kéo điểm số hai bên cách biệt tới mười chín điểm, thẳng tay không cho đối thủ có cơ hội trở mình.
Từng giọt mồ hôi lăn trên khuôn mặt góc cạnh của anh, thiếu niên ấy chỉ vội dùng lòng bàn tay mình lau đoi chúng, đáy mắt âm trầm đến đáng sợ.

Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, Hứa Sí đang không vui.
Sầm Dương biết được nguyên nhân vì sao, vừa cố gắng giành bóng vừa thử an ủi anh: “Anh Sí, chúng ta còn trận chung kết nữa mà, lúc đó anh nhất định có thể thấy… ụa á, Ôn Du?!”
Hứa Sí nhàn nhạt nhìn cậu ta liếc mắt một cái.
“Anh Sí, nhìn bên trái!” Cậu ta đứng trên sân bóng làm động tác hoa tay múa chân, còn không quên nhảy lên vẫy tay về phía Ôn Du: “Ôn Du ới!”
Hứa Sí nháy mắt sửng sốt, sau đó nhìn theo hướng Sầm Dương.
Anh liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra cô gái có mái tóc đuôii ngựa kia, vì chiều cao khiêm tốn nên chỉ biết nhón mũi chân, đúng lúc cả hai bốn mắt chạm nhau cô còn mỉm cười rất tươi, vẫy tay chào anh.
Ánh nắng vàng óng rơi trên gương mặt ngũ quan tinh xảo của cô, đẹp đến mức như thể tất cả chỉ là đang mơ một giấc giữa trưa hè.

“Sầm Dương.” Trái tim anh đột nhiên đập nhanh hơn bao giờ hết, Hứa Sí lần đầu mỉm cười: “Mục tiêu là giãn cách họ năm mươi điểm.”
“Anh Sí, anh tỉnh táo chút đê!!!”
Hứa Sí càng đánh càng hăng, lớp mười do anh cầm đầu khí thế mạnh như chẻ tre, đối thủ rất nhanh cầm cự không nổi, cũng bắt đầu loạn hết cả lên, ai ai cũng cảm thán trời đất.

Anh ta căn bản không khác con dao sắt mang đầy sát khí, đáng nhẽ không cần tốn quá nhiều sức để đập tan bọn họ.

Nhưng tóm lại vẫn không biết là do chuyện gì mà giờ cả người anh tựa như cây súng đại bác, xả không ngừng lên người họ, hơn nữa còn là loại “đạn” chưa từng thấy trước nay.
Lớp mười nhìn thấy Ôn Du đều lộ ra ý cười, không nói nhiều lời lập tức đưa cho cô ba chai nước: “Hai chai này là dành cho hai vị đây, còn chai còn lại là để riêng cho số 11 nha.”
Hạ Tiểu Hàn và bạn nữ kia trao đổi ánh mắt: Bổn cung hiểu, hiểu hết luôn đó.
Trọng tài huýt sáo kết thúc hiệp một, điểm số phải nói là cách xa đến vạn dặm: 15 vs 43.

Cái kết quả này dường như việc cách năm mươi điểm cũng không còn là điều khó khăn nữa.
Sầm Dương giữa hè nhưng hai chân run cầm cập, hên anh Sí là người nhà của cậu, nếu không cậu chắc chắn chính là kẻ bị nghiền ép ra tới bã trên sân mất.

Sau khi rời khỏi sân, Hứa Sí lập tức đi đến chỗ Ôn Du, các bạn học xung quanh không cần nói cũng hiểu ý mà lùi về sau một bước.
Cô nhạy cảm nhận thấy mọi người hình như đang nhìn mình cười có chút mờ ám, nghĩ tới nguyên nhân nụ cười ấy cô không khỏi đỏ mặt, ngượng ngùng không dám nói gì nhiều với Hứa Sí, chỉ vươn tay đưa chai nước cho anh, nhẹ nhàng nói: “Cố lên.”
Anh nheo mắt, đồng tử dưới ánh dương lấp lánh sáng rực rỡ.

Lúc Hứa Sí nhận lấy chai nước, Ôn Du lơ đãng nhìn thấy hai chữ cái được viết bằng bút đen trên cổ tay anh.
WY, tên viết tắt của cô.
Thấy thế, cô nói chuyện cũng có chút lắp bắp: “Cậu, cậu viết cái này làm gì vậy?”
“Cái này?” Anh đưa tay lên nhìn, đuôi lông mày vốn mang theo dã tính giờ đây tràn ngập ý cười, “Nhìn thấy đám kia chơi bóng liền không tự chủ được nổi nóng, dứt khoát viết tên cậu lên tay, nếu chơi mà mệt thì nhìn một cái, nặng lượng được nạp lại lập tức.”
Mấy bạn nữ đứng đằng sau khẽ cười, Ôn Du bặm môi trừng anh.
Chờ hiệp hai bắt đầu, Hứa Sí xoay người đi chuẩn bị thì mới có vài bạn nữ ghé sát tai cô thì thầm giải thích.
“Cậu đừng nghe Hứa Sí xà lơ.

Mấy chuyện này đều là thủ tục của đám con trai đó, nói là chỉ cần viết tên người quan trọng lên cổ tay mình sẽ mang đến vận khí tốt.” Cô ấy vừa nói vừa cười ra tiếng, “Tớ hồi trước còn không tin, giờ được tận mắt chứng kiến, dường như có vẻ rất linh nghiệm nha.”.