Editor: Neyu
Beta: Lục
Mãi đến khi thấy được thành Thanh Châu, Quan Giang rốt cuộc cũng chịu đóng cái miệng luyên thuyên của chàng ta lại.
"Đây là thành Thanh Châu?!" Hắn trợn mắt nhìn đài quan sát cao mấy chục mét đầy tò mò.
Không hiểu sao lòng Nghiêm Thành lại có chút tự hào, cho nên hắn ta ngại ngùng ừ một tiếng.
Nhưng ngay sau đó, hắn ta đã hối hận.
Bởi vì Quan Giang lại bắt đầu hỏi tiếp.
"Tháp này cao ghê, xây bằng cách nào thế? Dùng cái gì để xây? Các ngươi mất bao lâu mới xây xong? Thành Quan bọn ta có thể làm giao dịch với các ngươi không? Chúng ta dùng da thú để đổi cái này tháp được chứ? Ngươi đi hỏi thành chủ của các ngươi thử xem, cần bao nhiêu da thú mới được......"
Nghiêm Thành quá hối hận khi đã trả lời chàng ta một chữ.
Cũng may bọn họ tới nơi rồi.
Nghiêm Thành lấy ngọc phù vào thành mà thành chủ cho hắn ta ra. Sau khi nghe được giọng nói của thành chủ, hai tu sĩ giữ cửa mới cho qua.
Thế là Quan Giang lại hỏi tiếp: "Cái đó là thành chủ các ngươi làm à? Thanh Châu của các ngươi tuyệt nhỉ, chỗ của bọn ta không có người gác cửa. Nếu như có thì bọn ta sẽ học hỏi các ngươi, vậy thì những người khác không thể nào trà trộn vào được."
Nghiêm Thành đã tự động phớt lờ lời của chàng ta, nói thẳng: "Bây giờ ta sẽ dẫn ngươi đi phủ Thành chủ gặp thành chủ, nhìn thấy thành chủ không được thất lễ, biết chưa?"
Quan Giang nói: "Ngươi yên tâm, trước khi ra ngoài cha mẹ đã dặn dò ta rất kĩ, ta chắc chắn sẽ không thất lễ."
Nhưng lời nói này chẳng có hiệu lực được bao lâu. Bởi vì đến lúc chàng ta được nhìn thấy rừng trúc, nhìn thấy suối nước nóng, nhìn thấy y quán, nhìn thấy Thanh Uyển, chàng ta đã chẳng kiềm nổi miệng mình nữa.
Dù đã đến trước phủ Thành chủ, trên mặt chàng ta vẫn còn vẻ khiếp sợ không thôi: "Nơi các ngươi ở tuyệt thật! Căn nhà kia cao ba tầng đấy! Ta thấy các ngươi còn trồng cây, cây đó là giống tốt ư? Với cả rừng trúc hồi nãy cũng quá đẹp, suối nước nóng mà ngươi mới nói là cái gì? Ta thấy hình như nơi đó cũng trồng cây giống, có thể dẫn ta đi tham quan một xíu không? Thành chủ của các ngươi lợi hại thật đấy! Thành Thanh Châu này được xây dựng quá khéo!"
Nghiêm Thành mặt lạnh như tiền ngắt lời chàng ta: "Đủ rồi, đã đến phủ Thành chủ. Ở trước mặt thành chủ, ngươi không được nói nhiều như vậy."
Quan Giang lập tức ngậm miệng lại, nhưng đôi mắt vẫn ngó không ngó tây.
Dù là sơn động tốt nhất ở thành Quan thì vẫn chỉ là sơn động, nào giống với phủ Thành chủ này, được xây dựng khí phái đến vậy. Dọc đường đi đến đây, chàng ta còn thấy rất nhiều hoa cỏ.
Hơn nữa người nơi này đều mặc quần áo may bằng vải. Không giống bọn họ, những hôm nóng nực vẫn phải mặc da thú.
Ban nãy, Quan Gian bắt gặp rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào mình, chắc chắn là bọn hắn đang nhìn da thú trên người chàng ta.
Tuy rằng chàng ta cảm thấy da của bọn họ làm là tốt nhất trên đời, nhưng không hiểu sao mặt chàng ta vẫn hơi đỏ lên khi đi giữa thành Thanh Châu .
Nhưng một chút ửng đỏ đó chẳng là cái đinh gì. Bởi vì sau khi chàng ta gặp được thành chủ của thành Thanh Châu, không chỉ mặt đỏ mà ngay cả lỗ tai cũng đỏ.
"Thành, thành chủ?" Quan Giang chưa từng gặp người nào đẹp nhường này, một chốc thoáng nhìn đã khiến chàng ta phải thẫn thờ. Một khi sửng sốt, nói liến thoắng cũng biến thành nói lắp, ngay cả câu từ cũng không trôi chảy.
Tự dưng Nghiêm Thành lại thấy khoái chí, cho ngươi nói liến thoắng này. Người lảm nhảm đến đâu mà gặp thành chủ của bọn họ cũng phải ngoan ngoãn ngậm miệng, tự nhủ trong lòng câu kinh vi thiên nhân*.
*惊为天人: vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó, nghĩ đến chỉ có thần tiên mới có thể như thế, chủ yếu là ngạc nhiên vì ngoại hình của người đó.
Quan Giang cũng gần như vậy. Chàng ta nuốt nước miếng, trong lòng chỉ có một cảm nghĩ rằng người trước mắt đẹp không tì vết. Mái tóc đen rũ xuống tựa thướt tơ lụa mà chàng ta từng gặp, gương mặt ấy trắng nõn mịn màng, đôi mắt kia tựa lớp băng vĩnh cửu trên dãy Hoành Đoạn...
Người đẹp nhất Thành Quan cùng lắm chỉ bằng một phần trăm người trước mắt, không đúng, một phần ngàn!
Quan Giang ngây ngẩn hồi lâu, mãi đến khi Tô Thu Diên cất lời thì chàng ta mới sực tỉnh.
"Ngươi chính là thiếu thành chủ của thành Quan?" Tô Thu Diên hỏi.
Quan Giang vừa định trả lời thì chợt cảm nhận được một ánh nhìn khác.
Vừa nãy, chàng ta cứ mãi thẫn thờ cho nên không phát giác. Nhưng bây giờ chàng ta đã tỉnh táo lại, ánh mắt kia lập tức khiến chàng ta như kiến bò chảo nóng.
Quan Giang liếc mắt nhìn qua bèn thấy được bên cạnh thành chủ Thanh Châu còn có một nam nhân đang đứng. Người nọ cao xấp xỉ chàng ta, mặc trên người bộ Kình Trang* màu đen, mái tóc dài buộc cao sau đầu, mặt mày sắc sảo lạnh nhạt, giống như chim ưng hung mãnh nhất trên đỉnh núi Tuyết, khiến cho chàng ta không nhịn được phải rùng mình.
*Kình trang (ảnh minh họa):
Tô Thu Diên thấy thế nhìn thoáng qua Tần Việt, nói: "Đây là khách."
Tần Việt nghe vậy mới không nhìn chàng ta nữa.
Quan Giang cũng theo đó không còn run rẩy.
Còn Nghiêm Thành lại thở dài đầy tiếc nuối. Thành chủ thật là dịu dàng quá đi, phải gặp người như Tần Việt mới đàn áp được cái tên Quan Giang lắm mồm này.
Nhưng phải công nhận, Tần Việt mới mười bảy tuổi mà đã có khí thế nhường này, chứng tỏ hắn không chỉ có tâm tính sát phạt quyết đoán, ngay cả tu vi cũng tiến triển cực nhanh. Bằng không, một người miệng hùm gan sứa tuyệt đối không thể khiến người khác e sợ chỉ bằng một cái liếc mắt như vậy được.
Tần Việt này, không thể khinh thường.
Cũng may Quan Giang là một tên hoạt ngôn, chẳng biết để tâm đến chuyện gì. Chàng ta thấy Tần Việt không trừng mình nữa, bèn nhìn sang Tô Thu Diên, đỏ mặt trả lời câu hỏi vừa nãy: "Ta là Quan Giang, là thiếu thành chủ của thành Quan."
Tuy nói là nói như vậy, nhưng Quan Giang vẫn cảm thấy hơi xấu hổ. Nếu so sánh với người trước mắt này thì cha chàng ta nào xứng được gọi là thành chủ.
Như vậy hiển nhiên là chang ta cũng không thể xưng là thiếu thành chủ.
Tô Thu Diên nói: "Người đã lặn lội đến thăm đều là khách. Hôm nay, trước nhờ Nghiêm Thành dẫn ngươi đi dạo Thanh Châu, đợi tối đến ngươi cứ ở phòng cho khách của phủ Thành chủ. Suối nước nóng của Thanh Châu không tệ, ngươi có thể đến đó ngâm thử."
Y tất nhiên đã đoán được ý của Nghiêm Thành. Tuy thành Quan được xưng là thành, nhưng thật ra chỉ là một bộ tộc nho nhỏ.
Bộ tộc này vừa nằm tận ngoại vi dãy núi Hoành Đoạn, vừa không có lương thực nhưng vẫn có thể sinh sống như thường, chắc hẳn phải có phương pháp sinh tồn gì đặc biệt. Nếu đã có, vậy xứng đáng mời chào, vừa hay Thanh Châu cũng đang thiếu người.
Không phải y phản đối cách làm của Nghiêm Thành, chỉ là nếu trước kia thành Quan đã từng giao dịch với các tòa thành khác thì chắc hẳn họ cũng biết sự phồn hoa của các thành trấn khác rồi. Nhưng dù vậy, họ vẫn bằng lòng đóng quân ở ngoài dãy núi Hoành Đoạn, cho thấy họ không hề có ý định di dời bộ tộc. Vậy nên rất có thể nước đi này của Nghiêm Thành sẽ thất bại.
Không lâu sau, Tô Thu Diên cũng đi khỏi, Quan Giang đành tiếc nuối nhìn theo bóng lưng của y. Trong lòng chàng ta nhủ thầm có được vị thành chủ như vậy, thảo nào thành Thanh Châu được xây dựng khéo đến thế.
Nếu cha chàng ta cũng giống như tiên nhân thì chắc chắn những người thành Quan khác sẽ thề sống chết nguyện trung thành, sẽ không còn soi mói ông ấy mỗi ngày.
Nghiêm Thành thấy mắt Quan Giang ánh lên vẻ không nỡ, không khỏi sinh lòng đồng cảm với chàng ta.
Nội trong đội săn thú bọn họ thôi đã có một đống người quỳ bái thành chủ, cả thằng nhóc Trang Thừa cũng sắp tẩu hỏa nhập ma. Nhưng cho dù thích như thế nào, sùng bái như thế nào cũng vô dụng mà thôi.
Ngoại trừ Tần Việt và quản gia Tạ, những người khác gần như chẳng có cơ hội tiếp cận thành chủ.
Người Thanh Châu như bọn họ đây mà còn như thế chứ đừng nói chi đến người ngoại thành. Vậy nên Nghiêm Thành chỉ vỗ nhẹ lên bả vai Quan Giang rồi nói: "Đi thôi, ta dẫn ngươi đi ăn cơm, ăn cơm xong đi ngâm suối nước nóng."
Quan Giang quyến luyến xoay mặt đi, thế nhưng chỉ trong nháy mắt, chàng ta lại phấn chấn lên: "Đi thôi đi thôi! Chỗ các ngươi có nhiều lương thực như vậy, chắc cơm cũng ngon lắm ha? Có gạo không? Ta thích ăn gạo, gạo trắng mềm dẻo thơm còn ngon hơn cả ăn thịt! À phải rồi, suối nước nóng rốt cuộc là cái gì, ngươi còn chưa có trả lời ta nữa? Ngâm suối nước nóng là sao nhỉ, chẳng lẽ cũng giống tắm rửa à"
Nghiêm Thành nghe xong lại sa sầm mặt, rất muốn đánh chết mình của một phút trước.
Tên Quan Giang này là người nói nhiều chẳng biết giữ ý giữ tứ. Vậy mà hắn còn sinh lòng đồng cảm với chàng ta, bây giờ bị tên lảm nhảm này quấn lấy cũng đáng đời lắm!
Hai người về đến Thanh Uyển, Kỷ Trường Lâm đã dọn đồ ăn lên.
Kỷ Trường Lâm thông minh hơn Nghiêm Thành nhiều. Sau khi nhận ra Quan Giang là tên hỏi nhiều nói lắm, y bắt đầu cúi đầu lùa cơm, giả vờ tự kỷ.
Nghiêm Thành cũng hết cách, chỉ có thể giữ vững đạo tiếp khách, trả lời từng câu hỏi của Quan Giang.
Quan Giang vừa ăn cơm, vừa mở to đôi mắt dòm ngó khắp nơi, giây lát hỏi phòng bếp là xây như thế nào, giây lát hỏi cửa sổ kia sao mà sáng đến vậy. Cơm nước xong còn đi ngắm nghía giường sưởi, đồng thời cũng ngỏ ý muốn dùng da thú để đổi giường sưởi.
"Ngươi không biết mùa đông ở Thành Quan lạnh đến nhường nào đâu!" Quan Giang nói đầy vẻ oán giận: "Đặc biệt là tuyết tai năm nay, chỗ bọn ta lạnh đến độ chẳng thể ra ngoài!"
Chàng ta oán giận thì oán giận, chứ sắc mặt vẫn không mấy nghiêm trọng. Nghiêm Thành thấy vậy thì đoán có lẽ Thành Quan không có ai bỏ mạng trong trận tuyết tai.
Thời tiết cực lạnh như vậy, Thành Quan còn gần dãy núi Hoành Đoạn, vậy mà không có người chết...
Hắn ta càng hứng thú với Quan Thành hơn rồi.
Ăn cơm xong, hắn ta dẫn Quan Giang đi suối nước nóng như đã nói.
Nào ngờ sau khi Quan Giang biết rõ suối nước nóng là gì, chàng ta vui mừng đến phát điên.
"Đây là suối nước nóng mà các ngươi nói đó ư?! Ở chỗ bọn ta gọi nó là thánh trì!"
Quan Giang say mê nhìn từng ao từng ao nối tiếp nhau trước mắt: "Chỉ tiếc là chỗ bọn ta có quá ít thánh trì..."
Nơi bọn họ ở rất lạnh, cho nên gọi loại nước nóng phun ra từ lòng đất này là thánh trì. Tính hết bộ tộc cộng lại cũng chỉ có ba cái ao, không ngờ rằng Thanh Châu lại có nhiều như vậy.
Chàng ta hít vào một hơi thật sâu, cảm nhận luồng linh lực dày đặc trong không khí: "Mấy cái cây này quả nhiên là giống tốt, linh lực nơi này còn nồng đậm hơn cả chỗ bọn ta."
Hoa cỏ cây cối tự sinh trưởng bên ngoài tự nhiên rất ít có giống tốt, giống tốt đều là loại từng được cải tạo bởi bàn tay con người.
Thành Quan cũng có, bọn họ phải chi ra giá cao để đổi về, nhưng chẳng đổi được nhiều đến vậy.
Thanh Châu giàu có thật đấy!
"Ở đâu mà các ngươi tìm được nhiều thánh trì như vậy?" Quan Giang tò mò hỏi.
Nghiêm Thành đáp: "Thành chủ tìm, cả mấy giống tốt này cũng được trồng từ hạt giống thành chủ đưa cho."
Quan Giang hâm mộ ra mặt, chàng ta thốt lên: "Thành chủ của các ngươi tốt thật."
Không những tốt mà còn hào phóng.
Nào như cha hắn, tuy rằng ông ấy là thủ lĩnh của bộ tộc, cũng coi như là thành chủ của thành Quan, nhưng lại vừa nghèo vừa đen vừa keo kiệt, thật sự chẳng thể bì được với thành chủ của Thanh Châu.
Buổi tối Quan Giang ngủ ở phủ Thành chủ, dù đã hơn nửa đêm rồi mà chàng ta vẫn còn đang trằn trọc chưa ngủ được.
Chàng ta đang nghĩ xem mình nên dùng cái gì để đổi về những thứ tốt của thành Thanh Châu đây.
Bọn họ cần giường sưởi, với cả thánh trì và đài quan sát bên ngoài nữa, còn khu Thanh Uyển mà chàng ta từng đi qua...
Nói chung đối với chàng ta thì cái gì của thành Thanh Châu cũng tốt cả, chỉ còn Khúc An là chưa biết ra làm sao. Chàng ta nghe Nghiêm Thành nói, Khúc An thậm chí còn phồn hoa hơn cả Thanh Châu.
Nói tóm lại, thành Quan bọn họ e rằng mới là nơi nghèo khổ và buồn chán nhất Đông Cảnh.
À không, có lẽ những người khác ở Đông Cảnh còn chẳng biết đến sự tồn tại của thành Quan ấy chứ.
Quan Giang rầu rĩ nhắm mắt lại, chung quy có một ngày, chàng ta cũng sẽ phát triển thành Quan giống như Thanh Châu!
Qua hôm sau, chàng ta lại lên đường đi Khúc An với Nghiêm Thành.
Còn Tô Thu Diên thì ở trong Thanh Trúc Uyển chơi chim.
Bầy Thải Tước đúng là rất đáng yêu. Sau khi chúng ăn uống lại được như bình thường, màu lông đã tươi sáng hơn rất nhiều. Những lúc rảnh rỗi, bọn chúng hay lượn vòng xung quanh Tô Thu Diên, hoặc là lấy lông chim cọ mặt y, không thì sẽ nhảy tới nhảy lui trong lòng bàn tay hay bả vai của y.
Tần Việt sầm mặt nhìn chằm chằm bầy chim kia, nhưng chúng nó hoàn toàn phớt lờ ánh mắt của hắn.
Chúng nó thích hương thơm của thành chủ, hơi sức đâu mà để tâm đến yêu quái hung dữ bên cạnh thành chủ.
Từng con Thải Tước giành lấy vị trí tốt nhất ở bả vai, dùng lông chim màu đỏ mềm mại của mình liên tục cọ thành chủ quyến luyến không rời, còn nhân tiện ném cho Tần Việt một ánh nhìn đầy khó ở.
Tần Việt dường như còn nghe được tiếng lèm bèm của bọn chúng.
Dạo gần đây, Ma Tôn cũng bị bầy chim này chọc cho máu dồn tới não. Không phải hắn ta lòng dạ hẹp hòi, mà là bầy chim này cứ hễ rảnh rỗi là lại quấn lấy thành chủ. Mỗi lần hắn ta đến gần là chúng nó cứ như là bị người chọc tiết vậy, bắt đầu hót thất thanh một hồi. Khiến cho dạo gần đây, ngoại trừ ở trên giường ra thì lúc nào hắn ta luôn phải cách xa thành chủ nửa thước!
Nếu không vì thành chủ yêu quý bầy Thải Tước này, hắn ta đã vặt lông thui chết chúng nó từ lâu.
Trong lúc Tần Việt đang đọ sức với chim thì bên kia, Quan Giang đang phải đọ sức với người của thành Khúc An.
"Các ngươi làm vậy sao mà được?" Quan Giang bất mãn nhìn người trước mắt: "Da thú của bọn ta tốt hơn người lúc nãy mà? Sao các ngươi lại trả giá rẻ mạt vậy được?"
Tuy rằng chàng ta không phải người mưu trí gì nhưng cũng không đến mức ngu ngốc. Da thú mà bọn họ mới lấy ra đều tốt hơn da trong tiệm, cớ gì lại trả ít linh thạch như vậy.
Chưởng quỹ không đếm xỉa tới chàng ta mà chỉ lo tiếp chuyện với Nghiêm Thành: "Đợt này các ngươi đổi bao nhiêu tấm da?"
Nghiêm Thành lấy da thú ra rồi nói với chưởng quỹ: "Hắn đi chung với bọn ta, chưởng quỹ xem xét nâng giá lên chút đỉnh đi."
Chưởng quầy nghe vậy mới nói: "Thôi được rồi, nể mặt các ngươi vậy."
Sau khi đổi linh thạch xong, Quan Giang tức giận bất bình nói: "Sao người Khúc An lại như thế?"
Nghiêm Thành nói: "Ngươi bé bé cái mồm thôi."
Đợi về cả bọn đến khách điếm rồi hắn ta mới giải thích: "Lần đầu tiên bọn ta đến đây cũng bị giống ngươi."
Lúc ấy hắn ta cũng có hỏi thăm, nghe bảo giá cả cho các thành nhỏ đều như vậy cả nên hắn ta không làm ầm ỹ mà dứt khoát nhận linh thạch luôn.
Sau này nhờ có thành chủ nên lần trước đến đây, bọn họ mới được báo giá bằng các thành lớn.
Đây cũng chẳng phải là chuyện gì to tát. nhìn địa vị cho thái độ, nơi nào cũng có.
Quan Giang nghe đến đây đã rõ: "Ý ngươi nói thành bọn ta không đủ hùng mạnh, cho nên bọn họ mới dám tỏ thái độ đó với bọn ta?"
Nghiêm Thành gật đầu, không chỉ Khúc An mà trên khắp Tiên Lục này đều là như thế.
Tâm trạng của Quan Giang càng chùng xuống nhưng ngặt nỗi, chàng ta không làm gì được hơn.
Đúng là Khúc An phồn hoa và hùng mạnh hơn Thanh Châu rất nhiều, nhưng ấn tượng của hắn chàng ta với Khúc An lại không tốt một chút nào.
Người của nơi này quá thông minh, thông minh đến mức xảo trá, chỉ ưa bắt nạt mấy người thật thà như bọn họ.
Trong khi người Thanh Châu rõ ràng có thể lừa bọn họ nhưng những người đó lại không lừa, trái lại còn dẫn theo chàng ta tới Khúc An.
Xem ra thành Khúc An lớn thì có lớn, nhưng chẳng phải nơi tốt lành gì!
Quan Giang vác một lượng lớn lương thực và vật phẩm sinh hoạt trở về thành Quan. Vừa về tới. chàng ta đã kể ngay cho cha mẹ mình những điều tai nghe mắt thấy trong lần xa nhà này.
Quan Huy, cha của Quan Giang là người có dáng người cao ráo, cơ bắp cuồn cuộn, làn da ngăm đen. Ông đứng ở đó sừng sững như một tòa tháp sắt, khiến người khác vừa nhìn đã thấy áp lực.
Sau khi nghe Quan Giang kể xong, ông nói: "Vậy sau này chúng ta hãy kết giao qua lại nhiều hơn với thành Thanh Châu. Đúng rồi, con hỏi bọn họ chưa? Thánh trì đó tìm như thế nào? Giường sưởi đó phải xây làm ra sao? Chúng ta có thể dùng da thú đổi với bọn họ."
Quan Giang gãi gãi đầu, nói: "Cha, Thanh Châu đâu thiếu da thú."
Quang Huy hỏi lại: "Đổi thành linh thạch cũng không thiếu luôn sao?"
Quan Giang nói: "Con có hỏi rồi, nhưng Nghiêm Thành nói là việc này phải thương lượng lại với thành chủ. Cha, cha suy xét ghé thăm Thanh Châu một chuyến đi chứ một mình con cũng khó nói chuyện với thành chủ Thanh Châu."
Nhìn Quan Giang không biết suy trước tính sau vậy chứ chút đạo lý này thì chàng ta vẫn hiểu. Dù sao chàng ta cũng chỉ là nhi tử của thành chủ Quan Thành, hay nói cách khác chỉ là nhi tử của thủ lĩnh bộ tộc. Nếu để chàng ta đi thương lượng đại sự với thành chủ của một thành, thế chẳng phải là thiếu thành ý hay sao?
Quan Huy suy tư một hồi rồi nói: "Thế nhưng nếu như ta rời khỏi......"
Ông ta nghe nhi tử kể Thanh Châu tốt đẹp đến vậy, đương nhiên cũng muốn ghé thăm. Nhưng nếu ông ta đi thì thánh thú trong tộc phải làm sao bây giờ?
Thật ra bộ tộc bọn họ có nguồn gốc từ dân tháo chạy của thành Liễu ngày xưa. Bọn họ vốn đã định trước cái chết, nào ngờ lại gặp được thánh thú, nhờ vậy mới có thể an cư ổ ngoại vi dãy núi Hoành Đoạn. Cho nên đối với bọn họ mà nói, chuyện phụng dưỡng thánh thú mới là quan trọng nhất.
Nhắc tới thánh thú, Quan Giang nói: "Không thì mấy ngày tới hãy để con phụng dưỡng thánh thú!"
Trong bộ tộc của bọn họ, ai được thánh thú thích thì người đó sẽ là tộc trưởng. Vậy nên dù cho hiện tại, chàng ta là thiếu tộc trưởng, nhưng sau này có thể trở thành tộc trưởng hay không thì chưa chắc. Nếu chàng ta có thể làm xây dựng quan hệ tốt với thánh thú trước thì còn gì bằng.
Nhưng Quan Huy lại nói: "Thánh thú không thích nhiều người, chỉ có tộc trưởng mới được phép phụng dưỡng ngài. Nếu như đột nhiên đổi người khác, thánh thú chắc chắn sẽ không vui. Con bỏ ngay suy nghĩ đó đi, trước nay chưa từng có tiền lệ này."
Bộ tộc bọn họ đã sinh sống hơn trăm năm ở dãy núi hoành đoạn. Từ xưa đến nay luôn có một thông lệ, đó là trước khi tộc trưởng qua đời sẽ dẫn cả tộc tới để thánh thú chọn lựa, nếu thánh thú chọn trúng ai thì người đó sẽ là tộc trưởng.
Quan Giang lẩm bẩm: "Cha không biết linh hoạt gì cả!"
Quan Huy nghiêm mặt răng dạy: "Là con không biết tính tình của thánh thú khó chịu cỡ nào! Nếu như chọc giận ngài, người trong tộc cũng không được sống yên ổn đâu."
Ông ta suy nghĩ rồi nói: "Như vậy đi, con đi mời thành chủ thành Thanh Châu tới chỗ chúng ta làm khách, tặng nhiều lễ vật một chút, bày tỏ thành ý của chúng ta."
Người đi vốn nên là ông ta, nhưng ông ta không đi được, thôi thì da mặt dày mời người tới.
Thế là Quan Giang vác theo một đống da thú đi Thanh Châu. Nếu đưa thứ này tới Khúc An, kiểu gì cũng đổi về được một hai vạn linh thạch.
Thành ý này đủ thì cũng đủ rồi, nhưng Tạ Ngang vẫn không mấy vui vẻ. Bộ ai mời là thành chủ của bọn họ cũng sẽ đi à?
Ngay cả phủ Thành chủ đây mà thành chủ của bọn họ còn chẳng chịu ra kia kìa.
Quan Giang cũng hết cách, đành phải đáng thương kể lể: "Người của tộc ta ngụ ở phụ cận núi Hoành Đoạn, nơi đó rét lạnh căm căm, bọn ta cực kỳ cần giường sưởi và thánh trì. Ngặt nỗi, cha ta không thể rời khỏi bộ lạc nên người đành phải mời thành chủ đến làm khách, vậy cũng tiện thương lượng chuyện giường sưởi và thánh trì này."
Tạ Ngang biết người thành Quan nhiều tiền, nếu hai bên mở cuộc giao dịch thì bên thành Quan cũng được xem là mối làm ăn lớn của Thanh Châu. Bằng không ông đã không đồng ý dẫn Quan Giang đi bái kiến thành chủ.
Đúng là Tô Thu Diên không muốn đi thật. Ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ chó của mình, huống chi nơi này của y nào phải là ổ chó.
Nhưng Quan Giang đã giải bài rất thành khẩn, thậm chí còn nói cho y cả bí mật của Thành Quan.
Tô Thu Diên nói: "Thôi được rồi."
Về đến phòng, Tần Việt mới khó hiểu hỏi y: "Thành chủ, nếu ngài thật sự muốn làm buôn bán với người Thành Quan thì phái quản gia Tạ đi không phải được rồi sao? Hoặc là nói trực tiếp bạc chuyện với Quan Giang, hà tất tự mình đến đó chứ?"
Tô Thu Diên nói: "Cũng không hẳn là vì chuyện này."
Tần Việt nghi hoặc: "Không phải vì chuyện này?"
Tô Thu Diên nhìn Tần Việt, nói: "Sâu trong dãy núi Hoành Đoạn có đông đảo yêu thú, song bảo bối cũng nhiều. Thiên phú của ngươi rất tốt, cứ ở mãi Thanh Châu sẽ kìm hãm bước tiến của ngươi."
Nếu là ở tứ đại tông môn, đoán chừng sẽ có rất nhiều bảo bối cung cấp cho Tần Việt tu luyện.
Tần Việt lắc đầu, nói: "Ta không thích nơi khác, chỉ thích Thanh Châu. Nơi nào có thành chủ, nơi đó có ta."
Tô Thu Diên nói: "Nhưng việc tu luyện của ngươi cũng không được trễ nải."
"Ngày nào thành chủ cũng nhập định luyện khí cùng ta, ta tu luyện rất nhanh." Tần Việt nói.
Đúng là nhanh thật. không chừng nội trong một năm tới thôi. hắn sẽ kết thành Kim đan.
Dù tìm hết Tiên Lục này cũng gần như không thể tìm được trường hợp thứ hai.
Tô Thu Diên nói: "Lần này đi dãy núi Hoành Đoạn, ta muốn thu thập một thứ cho ngươi. Cũng đến lúc ngươi nên có binh khí của riêng mình rồi."
Hai mắt Tần Việt sáng rực, hắn hiểu được ý của Tô Thu Diên: "Thành chủ muốn đúc kiếm cho ta?"
Tô Thu Diên gật đầu nói: "Ta đã gom đủ vật liệu để đúc kiếm, nhưng vẫn còn thiếu tinh huyết của yêu thú."
Lần này đi thành Quan cũng thuận đường tìm tinh huyết của yêu thú Kim Đan kỳ để mở lò đúc kiếm cho Tần Việt.
---------
Truyện được cập nhật nhanh và đầy đủ trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com