Vai Phản Diện Cùng Ta Xây Dựng Sự Nghiệp

Chương 51: Đổi hàng hóa




Editor: Mika

Beta: Lục

Tô Thu Diên nhận ra những lúc không có Tần Việt ở bên, một mình y làm cái gì đều cảm thấy không quen.

Loại cảm giác không quen này thoáng chốc đã đánh bại cảm giác không được tự nhiên, thúc giục y nhanh chóng lật đổ kết luận ngày hôm qua của mình.

Nếu Tần Việt không có tình cảm đặc biệt gì với y, y cũng không có tình cảm gì đặc biệt đối với Tần Việt, vậy thì giữ nguyên mọi thứ như ngày trước cũng chẳng sao mà.

Một chút không tự nhiên kia của y, thật sự không đáng phải chuyện bé xé ra to như thế.

Có điều Tần Việt đã tham dự vào công tác hệ thống điểm cống hiến, y không thể lật lọng kêu Tần Việt trở về được, dẫu sao y cũng là người có sĩ diện.

Thôi vậy, Tô Thu Diên chỉ có thể tự hờn dỗi với chính mình.

Cho nên vào giờ nghỉ trưa, y đã tức giận ôm Tần Việt ngủ cả một cái buổi chiều mới nguôi hết hờn dỗi khi sáng.

Về phần công tác của Tần Việt thì ngày mai hả đi làm. Y đã khó chịu như vậy, chẳng lẽ hắn dám không ở lại bên cạnh y sao?

Tần Việt đương nhiên là muốn còn không được. Hắn nhìn chằm chằm chỏm tóc của Tô Thu Diên suốt cả buổi trưa. Đợi khi thấy y tỉnh lại, hắn mới cười nói: "Thành chủ, ngài dậy rồi à?"

Tô Thu Diên ngáp một cái, hai má ửng đỏ. Y không trả lời Tần Việt mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu, nhưng ngay sau đó y đã dúi đầu vào trong lòng Tần Việt.

"Thành chủ." Tần Việt vừa vui sướng vừa không biết làm sao: "Nên dùng bữa tối."

Tô Thu Diên cũng biết trời sắp tối rồi, nhưng được ôm lò sưởi nhỏ trong tay thế này khiến y không muốn bước xuống giường.

Tần Việt đã quen với việc dỗ dành Tô Thu Diên thế này. Trước kia, hắn cảm thấy thành chủ là một người lạnh nhạt, nhưng khi đến gần rồi hắn mới biết được, thật ra thành chủ không lạnh nhạt khuôn khổ chút nào. Mà trái lại, ngài làm cái gì đều không có hứng thú, cực kỳ uể oải, mỗi ngày chỉ muốn được ngồi thẫn thờ lười biếng. Việc gì không cần thiết tự mình đi làm thì tay cũng không thèm nhấc. Ngài làm gì cũng dựa theo cảm tính, cho nên thỉnh thoảng sẽ lật lọng, sẽ vì việc riêng mà nuốt lời...

Nhưng hắn lại không hề chán ghét chút nào, bởi vì chỉ có hắn mới có thể nhìn đến khía cạnh này của thành chủ.

Hắn vuốt ve đầu tóc của Tô Thu Diên, nói: "Thành chủ, bây giờ ta gọi người bưng thức ăn tới, để ngài ăn trên giường nhé?"

Tô Thu Diên chợt nhớ ra mình đã vừa mất mặt hồi chiều, lần này quyết không thể để điều đó tái diễn, cho nên y lưỡng lự hồi lâu xong vẫn nói: "Thôi, ta ra bàn ăn."

Tần Việt có hơi thất vọng, hắn nâng Tô Thu Diên dậy rồi nói: "Ta giúp thành chủ chải đầu."

Tô Thu Diên gật đầu, đúng là tóc của y có hơi bù xù, thậm chí có vài lọn tóc còn chui tọt vào áo trong.

Y ngồi trên giường ngẩn ngơ, Tần Việt bèn cầm lấy chiếc lược trong học tủ cạnh giường rồi gom lại những sợi tóc xõa tung khắp nơi kia, nhẹ nhàng chải mượt.

Tóc Tô Thu Diên vừa đen vừa mượt, giống như là tơ lụa vậy, nhưng mỗi lần chải đầu vẫn sẽ có vài sợi bị rụng xuống, Tần Việt cẩn thận gỡ tóc quấn ở trên lược xuống, đặt vào trong túi tiền của mình.

Sau khi chải tóc xong, Tần Việt lại giúp Tô Thu Diên thay đổi quần áo rồi dẫn y đi tới trước bàn cơm.

"Thành chủ, ngài thật sự không cần ta đút ư?"

Tô Thu Diên nghe vậy thì lưỡng lự lự một lát, sau cùng y vẫn lắc đầu nói: "Không cần, để ta tự ăn đi."

Y cầm đôi đũa lên, kế đó gắp cho Tần Việt mấy miếng thịt như một thói quen: "Ngươi cũng ăn này."

Tần Việt cười nói: "Vâng."

Sau đó hai người hoà thuận vui vẻ ăn cơm.

Vừa cơm nước xong thì Tạ Ngang cũng đã tìm đến đây.

Tô Thu Diên tức khắc cảm thấy có hơi chột dạ.

Tần Việt vốn còn phải đi làm chiều nay, kết quả lại bị y ôm ngủ đến tận xế. Thấy Tạ Ngang đi đến, y nghĩ ngay rằng Tạ Ngang tới để trách tội.

Truyện chỉ được đăng tại Diễm Sắc Cung

Nhưng mà y thật sự đã xem thường EQ của quản gia Tạ, ông chỉ là tới để báo cáo công tác chứ không hề nhắc đến chuyện của Tần Việt một câu nào.

Trái lại, Tần Việt đã đợi Tạ Ngang báo cáo xong rồi chủ động nói muốn tiễn quản gia Tạ.

Hai người vừa rời khỏi Thanh Trúc Uyển, Tạ Ngang tức khắc thay đổi sắc mặt, cách ông nhìn Tần Việt giống như đang nhìn chằm chằm vào "yêu phi họa thành".

Trước kia, thành chủ luôn vô dục vô cầu. Nhưng từ lúc Tần Việt tới nơi này, thành chủ đã thay đổi.

Chuyện này đương nhiên không phải chuyện xấu. Tự Tạ Ngang cũng cảm thấy thành chủ của hiện tại càng có nhân khí, càng có sức sống.

Nhưng Tạ Ngang cảm thấy phòng bệnh còn hơn chữa bệnh. Vậy nên lúc nào ông cũng nhắc nhở Tần Việt, bảo hắn không cần cậthầy thuốcng mà kiêu, nịnh nọt bề trên.

Tần Việt dường như đã biết ông muốn nói điều gì, lập tức xin lỗi đầy thành khẩn: "Chuyện chiều nay là do lỗi của ta."

Tạ Ngang ôm một bụng chữ đều bị chặn lại trong họng. biểu cảm trên mặt cũng chợt méo mó. Tần Việt đã nhận lỗi vậy rồi, thế ông phải nói cái gì nữa đây?

Ông đành thở dài rồi nói: "Không phải là ta trách ngươi. Ở thành Thanh Châu này đương nhiên phải đặt yêu cầu của thành chủ lên trước nhất, những việc khác có thể để sau."

"Cho nên chuyện chiều nay, thật ra ngươi không có làm sai."

Nhưng qua sự việc lần này, ông lại một lần nữa thấy được thành chủ đối xử với Tần Việt không giống những người khác. Cho nên ông mới nảy sinh cảm giác sầu lo như khi trung thần thấy yêu phi mà thôi.

Tâm trạng biến đổi liên hồi như vậy thật sự không thích hợp với nam nhân trung niên cao tuổi, trên đầu không còn mấy nhúm tóc như ông. Nhưng Tạ Ngang vẫn kiên cường nỗ lực vực dậy tinh thần, dụ dỗ Tần Việt: "Chỉ có điều là thành chủ đối đãi ngươi ưu ái hơn những người khác, cho nên ngươi cũng phải lấy chuyện của thành chủ làm đầu mới được."

Nói tóm lại, ông thật sự rầu thúi ruột cho đôi thanh niên này!

Ngày hôm sau, vì an ủi ông cụ Tạ này, Tần Việt đã thay đổi triệt để bắt đầu đi làm đàng hoàng. Ngay cả Tô Thu Diên cũng quyết chí không gọi Tần Việt trở về, bởi vì y đã theo Tần Việt tới thư phòng luôn rồi còn đâu.

Mọi người thấy Tô Thu Diên đến, mắt ai nấy cũng sáng ngời.

Ai có ngờ đến phủ thành chủ tăng ca lại có thể gặp được thành chủ cơ chứ!

Tô Thu Diên nói: "Các ngươi vất vả rồi. Ta chỉ lại đây nhìn xem, các ngươi cứ làm việc của mình."

Một mình y ở Thanh Trúc Uyển cũng chán, chi bằng tới nơi này.

Ánh mắt Tạ Ngang nhìn Tần Việt càng thêm kính nể. Ông không tài nào ngờ tới, thành chủ sẽ sẵn lòng tới thư phòng vì Tần Việt.

Quả là anh hùng xuất thiếu niên!

Có Tô Thu Diên giám sát, hiệu suất của mọi người tăng nhanh. Không đến ba ngày, bảng điểm cống hiến đầu tiên đã được thống kê xong xuôi.

Khi Lưu Thải nhìn đến số điểm cống hiến của mình, nàng thiếu chút nữa vui mừng đến reo hò.

Tiểu Thạch Đầu thò đầu sang nói: "Mẹ, người đang xem cái gì thế?"

Lưu Thải ôm Tiểu Thạch Đầu hỏi lại: "Con muốn ngâm suối nước nóng không?"

Tiểu Thạch Đầu hai mắt sáng rỡ: "Ngâm suối nước nóng ạ?"

Đó tới giờ, nhóc mới chỉ đi ngâm một lần. Nhưng do trẻ con không thể ngâm lâu lắm, cho nên nhóc chỉ được ngâm hơn mười lăm phút, thời gian còn lại toàn phải ngồi bên cây nghịch nước.

Dù cho như thế thì nhóc vẫn không muốn ra khỏi suối nước nóng. Bởi vì ở nơi đó nhóc cảm thấy đặc biệt thoải mái, còn thoải mái hơn cả lúc ăn thịt.

Lưu Thải vui vẻ nói: "Ừ, ngâm suối nước nóng. Sau này chúng ta sẽ đến đó vào mỗi tuần nhé."

Ở Thanh Châu, mỗi bảy ngày là một tuần, ngày cuối cùng trong tuần sẽ là ngày nghỉ ngơi: "Ngày nghỉ ngơi lần sau chúng ta sẽ đi, con muốn ở đó nửa ngày mới về cũng được."

Tiểu Thạch Đầu gật đầu liên tục.

Lưu Thải xem kỹ quyển sách trong tay, cuối cùng giấu nó ở dưới gối của mình.

Bây giờ, nó là tính mạng của nàng!

Qua ngày hôm sau, mới sáng sớm đã có khá đông người bắt đầu xếp hàng bên ngoài phủ thành chủ.

Vạn Kiệt và các tu sĩ khác vừa ra khỏi phủ, thấy cảnh này thì run rẩy trong lòng.

Bọn họ sắp mệt chết, công việc càng ngày càng nhiều. Chờ sau khi đổi xong đồ vật cho mọi người, bọn họ còn phải đi Thanh Uyển trồng cây.

Nhưng quản gia Tạ cũng đã nói, làm nhiều thì điểm cống hiến cũng nhiều. Đến lúc đó, bọn họ có thể tích lũy để đổi công pháp hoặc là bí tịch và điều này mới là thứ bọn họ coi trọng nhất.

Vì thế bọn họ hít một hơi thật sâu, ngồi xuống vị trí của từng người.

Hoạt động đổi điểm đầu tiên ở thành Thanh Châu chính thức bắt đầu.

Tô Thu Diên cũng lặng lẽ ra tới xem, nhưng do là mọi người đều đang bận túi bụi nên không có ai phát hiện y.

Ma Tôn thấy y nhíu mày bèn hỏi: "Thành chủ làm sao vậy?"

Tô Thu Diên đáp: "Làm như vậy hiệu suất vẫn thấp quá."

Đăng ký điểm cống hiến thủ công, phân phát sổ thân phận cho mỗi người cũng thủ công, sau đó tiến hành trừ điểm và ghi chép đổi hàng hóa cùng là thủ công...

Tất cả số liệu đều cần dựa con người tự đi thống kê, hiệu suất rất chậm chạp.

Giống như là lần đổi hàng hóa này, có năm người được phân công đổi đồ cho người dân. Nếu một người người đó đổi một cân gạo, nhưng số liệu ở nơi bốn người khác lại không cập nhật kịp thời, vẫn phải có người kiểm kê thêm bớt lại.

Hiện tại Thanh Châu ít người, tất nhiên không có vấn đề gì. Nhưng về sau người nhiều thêm, nếu còn sử dụng biện pháp ghi chép nguyên thủy này, thì dù là đăng ký điểm cống hiến hay là trừ điểm cống hiến, đều sẽ cực kì phiền toái. Càng đừng nói việc nhập kho và xuất kho của hàng hóa, chắc chắn sẽ càng thêm rườm rà.

Ma Tôn suy nghĩ rồi nói: "Ý của thành chủ ta hiểu được, muốn giải quyết việc này cũng không khó."

Tô Thu Diên hai mắt sáng rực: "Ngươi có biện pháp gì sao?"

Trong lòng Ma Tôn đã có đối sách, lại không thể nói thẳng ra mà chỉ nói: "Ta đang nghĩ, liệu có thể sử dụng trận pháp giải quyết vấn đề này hay không?"

"Trận pháp?" Tô Thu Diên đang nghĩ đến hệ thống máy tính ở hiện đại, nghe Tần Việt nói vậy mới chợt ngộ ra.

Việc mà khoa học đời trước có thể làm được thi huyền học đời này cũng có thể làm ra được.

Chỉ cần khắc thành trận pháp trên vật dẫn thích hợp, kết thành Tử Mẫu Trận, kia chẳng phải là tương đương với liên kết các máy tính trong cùng hệ thống hay sao?

Y lập tức nói: "Ta hiểu rồi, ta đi làm ngay đây!"

Y từng học trận pháp, tuy không thể nói là cực kỳ am hiểu, nhưng hiện tại trong thành Thanh Châu này, có lẽ chỉ có y mới có thể làm được mà thôi.

Ma Tôn nói: "Được, ta đi cùng thành chủ."

Hắn ta đã hoàn thành hết thảy công việc được giao dạo gần đây. Phân đoạn đổi hàng hóa còn lại chỉ là công việc vụn vặt, thật sự không cần hắn ta bận tâm.

Nhưng mà Tô Thu Diên lại nghĩ tới một việc: "Ngươi có bao nhiêu điểm cống hiến?"

Ma Tôn nói: "Không nhiều lắm, nhưng vẫn đủ đi suối nước nóng hai ba lần."

Tô Thu Diên nghe được mấy từ suối nước nóng thì vành tai hơi ửng hồng.

Y vội nói sang chuyện khác: "Vậy ngươi cùng ta nghiên cứu cái Tử Mẫu Trận này, sau khi hoàn thành thì bảo quản gia Tạ tăng thêm một ít điểm cống hiến cho ngươi."

Ma Tôn cười nói: "Được."

Hắn ta nào quan tâm đến điểm cống hiến, chỉ cần có thể thời thời khắc khắc ở bên thành chủ là được.

Hai người bọn họ trở về đóng cửa làm nghiên cứu. Còn những người khác do đây là lần đầu tiên hưởng thụ niềm vui sướng khi đi mua sắm, nên dù ai nấy đều tiêu hết điểm cống hiến rồi mà vẫn không nỡ rời khỏi.

Mẹ Trang Thừa chính là một trong số đó. Bà thuộc đội săn thú nên có khá nhiều điểm cống hiến. Tổng cộng đổi được một mảnh vải dệt màu trắng như màu ánh trăng, một chiếc trâm bạc, một đôi giày. Tuy đã sử dụng hết toàn bộ số điểm cống hiến, nhưng nàng lại không muốn rời đi. Sau khi ngắm nghía hồi lâu, bà dứt khoát đi tìm cha Trang Thừa, ở bên cạnh chỉ ông ấy mua cái này mua cái kia.

Vạn Kiệt thấy mẹ Trang Thừa đã qua chỗ người khác đổi đồ, không kiềm được lau mồ hôi trên trán.

Lúc trước hắn ta cảm thấthầy thuốc phụ mua trâm bạc, giày, các loại đồ vật linh tinh từ Khúc An về sẽ không ai cần, nào ngờ mấy vị nữ tu đều đổi mấy món này.

Ở Khúc An, một cân lương thực có thể mua được khá nhiều món linh tinh thế này. Nhưng do trữ hàng của thành Thanh Châu ít, cho nên giá điểm cống hiến đã bị tăng thêm một ít. Những vật ấy, dù có có dí dao kêu đổi thì Vạn Kiệt cũng sẽ không đổi. Nhưng nằm ngoài dự kiến của hắn ta, không chỉ có nữ tu mà ngay cả phàm nhân đều có người đến đổi mấy món này.

Xem ra hắn ta vẫn còn non và xanh lắm, Vạn Kiệt lắc đầu.

Tương tự như hắn ta không hiểu tâm lý phụ nữ, lúc này mẹ Trang Thừa cũng đang càu nhàu với cha Trang Thừa.

"Mình đổi cái nhẫn ban chỉ kia có ích lợi gì?"

Cha Trang Thừa lập tức cãi lại: "Trâm bạc của mình chắc có ích à? Cái nhẫn ban chỉ này của ta được làm từ ngọc đấy!"

Mẹ Trang Thừa nào chịu thua: "Tuy cây trâm này làm bằng bạc, nhưng mình nhìn xem những hoa văn trên bề mặt này đi, sao mà là trâm bạc bình thường được?"

Trang Thừa đi ở đằng sau hai người, cảm thấy lỗ tai cứ lùng bùng.

Hắn định oán giận vài câu, chợt thấy cha mẹ vừa mới còn ồn ào túi bụi đã cùng nhau quay đầu nhìn hắn hỏi: "Con đổi cái gì rồi?"

Ngay lập tức, Trang Thừa cảm thấy nguy hiểm rình rập: "Ta, ta đổi năm lần đi suối nước nóng."

Cha mẹ Trang Thừa đều quay đầu đi, vẻ mặt đầy thất vọng.

Thứ con trai đổi quá bình thường, hoàn toàn tìm không thấy lý do phê bình nó.

Sau một buổi sáng, công tác đổi điểm cũng đi được phân nửa đoạn đường.

Vạn Kiệt nói với Tạ Ngang: "Sư phụ, những đồ vật lúc trước ngài mang về đã bị đổi xong hết rồi."

Tạ Ngang cười ẩn ý, thật ra lần đi Khúc An này, ông không chỉ mua lương thực cho hai tháng thôi. Ngoại trừ mua những đồ dùng thiết yếu, ông còn để lại hơn một trăm linh thạch mua một đống đồ "vô dụng".

Ngọc bội, nhẫn ban chỉ, vòng tay, cây trâm, giày, vòng cổ, bình phong, lư hương, gỗ điêu khắc các loại...

Những món trang sức và vật trang trí này có giá không cao. Bởi vì với rất nhiều thành nhỏ ở Đông Cảnh tới nói, chúng là những đồ vật chẳng có tác dụng gì. Nhưng Tạ Ngang lấy lực bài chúng nghị mang chúng nó về Thanh Châu.

Vạn Kiệt hiếu kỳ hỏi: "Sư phụ, sao người biết mọi người thích những đồ vật này?"

Từ khi còn rất nhỏ, hắn ta đã được đưa vào phủ thành chủ, trong phủ đương nhiên không thiếu mấy thứ này. Nhưng Tạ Ngang đã từng lăn lộn bên ngoài phủ thành chủ rất nhiều năm, ông nghe vậy bèn bật cười nói: "Bởi vì lúc còn trẻ ta cũng muốn có."

Ông còn nhớ rõ lúc ấy thấy tu sĩ Thiên Nguyên Tông, trên đầu có phát quan bằng bạc, bên hông có ngọc bội, trên cổ tay có vòng tay, ngay cả giày dưới chân cũng thêu hoa văn có sử dụng chỉ bạc.

Đời này ông đều không quên được cảm xúc khi đó.

Cho nên ông đoán, có lẽ những người khác cũng muốn có chăng?

Dù chỉ là một cây trâm, hoặc là một cái nhẫn ban chỉ, nhưng đã nhiều năm như vậy vẫn chẳng có mấy người có vật phẩm để trưng diện.

Lại một ngày trôi qua, công tác đăng ký và đổi điểm cống hiến của tháng này cuối cùng đã hoàn thành viên mãn.

Ngay cả các tu sĩ phủ thành chủ đều nháo nhào muốn đi ra ngoài ngâm suối nước nóng.

Tạ Ngang không ngăn cản bọn họ: "Đi thôi đi thôi, dù sao ngày mai cũng là ngày nghỉ, ngoại trừ những người còn lịch trực phiên ca làm thì những người khác cứ nghỉ ngơi đi."

Hai tu sĩ trực ca ngày mai đầy mặt đau khổ, Nhưng nghĩ đến mọi người đều phải thay phiên làm việc, hai người bọn họ lại không còn khó chịu nữa.

Tạ Ngang vỗ bả vai hai người nói: "Các ngươi vất vả rồi. Ngày mai chắc chắn sẽ có rất nhiều người đi suối nước nóng, đến lúc đó ta cũng sẽ qua hỗ trợ các ngươi."

Khá nhiều người đều dùng điểm cống hiến để đổi số lần sử dụng suối nước nóng. Đặc biệt là các tu sĩ trẻ tuổi, phải nói là mỗi thanh niên đều đổi rất nhiều vé đi suối nước nóng. Mà ngày nghỉ ngơi lại là ngày mọi người rảnh nhất, cho nên có khả năng cao suối nước nóng ngày mai sẽ đông nghẹt người.

Quả nhiên giống với dự đoán của Tạ Ngang, vừa qua khỏi giờ Thìn không lâu, đã có người xếp hàng ở bên ngoài suối nước nóng.

Chờ tới khi hai cái tu sĩ canh gác đến suối nước nóng, bọn họ cũng bị hàng dài người xếp hàng làm cho hoảng sợ.

Hai người đếm đếm, hàng này e là phải gần một trăm người ấy chứ.

May mắn khu suối nước nóng có nhiều ao, bằng không thật lòng không chứa nổi nhiều người như vậy.

"Mọi người lần lượt hoàn thiện bản đăng ký sau đó dùng chú khiết tịnh mới có thể đi vào nha."

"Đừng ngâm quá lâu, ngâm lâu không tốt cho cơ thể. Nếu ai thấy không thoải mái có thể kêu cứu."

Bọn họ vừa dặn dò, vừa đăng ký cho mọi người.

Chớp mắt, một hàng mấy chục người đã vào hết bên trong.

Hai tu sĩ thở phào nhẹ nhõm, may mà hiện tại người của thành Thanh Châu không nhiều lắm. Nếu dân số vẫn tiếp tục tăng lên, suối nước nóng này e phải áp dụng cơ chế hẹn trước.

Suối nước nóng đông nghịt người, rừng trúc cũng chẳng kém cạnh. Đâu phải tất cả mọi người đều thích ngâm suối nước nóng vào buổi sáng. Một số sẽ thấy đi dạo rừng trúc vào buổi sáng rất vui vẻ thoải mái.

Vậy nên vào ngày nghỉ ngơi, Thanh Uyển cơ hồ đã không có bóng người.

Mãi đến khi mặt trời xuống núi, Thanh Uyển mới dần dần khôi phục nhân khí.

Nghiêm Thành ở suối nước nóng suốt một buổi chiều, tinh thần tràn đầy sảng khoái. Hắn ta nói với Kỷ Trường Lâm: "Ngày mai ta sẽ đi bắt Thải Tước."

Kỷ Trường Lâm ngâm mình trong hơi ấm của suối nước nóng sắp thiêm thiếp ngủ, cậu ghe được hai chữ Thải Tước cũng chỉ là ngáp một cái: "Cứ thoải mái đi, bắt được thì bắt, không bắt được thì thôi."

Nghiêm Thành dùng chìa khóa mở cửa: "Chẳng phải ngày nào ngươi cũng mong mỏi luyện ra Chân Nguyên Đan sao? Sao bây giờ đột nhiên mất hứng thú với Thải Tước rồi?"

Kỷ Trường Lâm vào nhà, ngồi phịch trên ghế: "Cũng không phải là không có hứng thú, tóm lại cứ thuận theo tự nhiên thôi."

Sau khi từ Khúc An trở về, quản gia Tạ đã tới tìm và nói cho cậu tình hình hiện tại của Khúc An.

Đến sau hôm bọn họ rời đi, người của Thiên Nguyên Tông mới phát hiện trạng thái dị thường của người giấy. Lúc bấy giờ bọn hắn mới dồn toàn lực lục soát cả trong và ngoài thành để tìm tung tích của cậu.

Nhưng đi qua một tháng vẫn chẳng thể tìm được gì cả, thậm chí một chút manh mối cũng không có. Việc này không thể giải quyết được nên chỉ đành để đấy.

"Ngươi cứ yên tâm ở lại Thanh Châu." Quản gia Tạ không phải chi an ủi mà còn đưa cho cậu nửa cuốn bí tịch: "Đây là thành chủ cho ngươi, ngươi rất có thiên phú trên lĩnh vực thần thức. Tuy rằng công pháp này chỉ là huyền giai, nhưng với tình trạng hiện giờ của ngươi thì nó là công pháp thích hợp nhất. Nửa đầu coi như là thành chủ tặng cho ngươi, nhưng nếu ngươi muốn nửa sau thì ngươi phải dùng điểm cống hiến của mình để đổi."

Có được thông tin từ lời nói của quản gia Tạ và nửa cuốn bí tịch, cậu xem như đã hoàn toàn an tâm.

Thành chủ có kỳ vọng rất cao với cậu, chắc chắn sẽ không vứt bỏ y nửa đường.

Chỉ cần cậu dốc lòng tu luyện là có thể ở lại thành Thanh Châu thật bình yên và lâu dài rồi.

Về phần tìm Thiên Nguyên Tông để báo thù?

Trước kia Kỷ Trường Lâm không dám nhưng bây giờ cậu đã có thêm chút tự tin.

Lần trước thành chủ hỏi cậu có muốn báo thù hay không, cậu chỉ biết ảo não xấu hổ cúi đầu.

Thế nhưng lần sau, cậu sẽ cho thành chủ một lời khẳng định, cũng là cho chính mình một lời khẳng định.

Đến ngày đó, thành chủ hẳn sẽ có cái nhìn khác về cậu.

-----------

Truyện được cập nhật nhanh và đầy đủ trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com