Vai Phản Diện Cùng Ta Xây Dựng Sự Nghiệp

Chương 47: Giao lưu nấu ăn




Editor: Mika

Beta: Lục

Cuộc so tài trong thành Thanh Châu đang âm thầm nổ ra, nhưng mà vấn đề về bữa ăn của mọi người mới là thứ khiến Tô Thu Diên quan tâm nhất dạo gần đây.

Thịt đã được phân phát cho các hộ gia đình nhưng y phát hiện ra ngoại trừ xào hoặc rán thì mọi người không có cách chế biến nào khác.

Càng đáng buồn đó là chính Tô Thu Diên cũng không biết cách nấu.

Tần Việt nói: "Thực ra chuyện này không khó giải quyết, chẳng phải bảo đầu bếp trong phủ mở lớp dạy cho mọi người là được sao?"

Lúc trước hắn từng đến nhà bếp quan sát cách xào nấu của Giang Cầm nên hắn biết đại khái cách chế biến thịt. Đầu tiên là kỹ thuật thái, do thịt của sói tuyết khá dai nên nếu muốn thái lát thì nhất định phải thái theo thớ của miếng thịt, thái như vậy thịt sẽ không bị nát hoặc dai. Nếu như muốn thái thành sợi hoặc băm nhỏ thì phải sử dụng phương pháp thái khác.

Chỉ mới là kỹ thuật thái thôi mà đã có nhiều điều cần chú ý như vậy, càng đừng nói tới các công đoạn xử lý ướp thịt khác.

"Hiện tại, các loại gia vị trong nhà mọi người không đa dạng lắm, nhưng may mà thịt tuyết lang sau khi trải qua sơ chế đã tươi ngon sẵn rồi, cho nên dù mọi người chỉ biết một vài cách nấu đơn giản thì thức ăn nấu ra vẫn khá ngon."

Tô Thu Diên nói: "Hình như nửa tháng nay mọi người đều đã làm việc không nghỉ rồi, chúng ta nên sắp xếp một ngày cho họ nghỉ ngơi, thuận tiện tổ chức ngày hội giao lưu tài nấu ăn, ai cũng được chào đón cả. Ngươi nói với nhà bếp nhớ giữ lại một ít thịt để sử dụng vào ngày giao lưu. Đầu bếp ở phủ Thành chủ sẽ dạy cách nấu ăn, những người khác học tập và làm theo hướng dẫn, đợi khi học xong vừa hay cùng nhau ăn bữa cơm."

Thỉnh thoảng cho mọi người tụ tập lại để giao lưu cũng là rất quan trọng.

Tần Việt cười nói: "Vậy thành chủ có đi không?"

Tô Thu Diên chớp chớp mắt: "Ta ư?"

Tần Việt đáp: "Đúng vậy, cũng đã lâu rồi thành chủ chưa ra khỏi phủ, chi bằng ngài cũng đi tham gia giao lưu hội gì đó đi?"

Tô Thu Diên nghe vậy có hơi chần chờ. Gần đây y không còn cảm thấy buồn ngủ như lúc trước nhưng vẫn cực kỳ lười, nếu mà tham gia ngày hội giao lưu...

Nhưng nhìn vẻ mặt chờ mong của Tần Việt, tự nhiên y không thể nói ra lời từ chối.

"Nếu thành chủ cũng tham gia vậy thì chúng ta lập một đội cùng nhau nấu cơm, có được không?" Tần Việt lại nói.

Tô Thu Diên nghe hắn nói vậy mới đồng ý.

"Chỉ là không biết mấy món ta làm có ngon hay không."

Tần Việt đáp: "Chỉ cần là thành chủ làm, chắc chắn đều ngon hết."

Vì thế qua mấy ngày, hoạt động giao lưu chính thức bắt đầu.

Lưu Thải đã sớm đem thớt, dao phay, các loại gia vị, nồi chén gáo bồn,... của nhà mình giao cho tu sĩ phụ trách tổ chức, tất cả được nàng bọc lại đặt ở túi trữ vật để người của ban tổ chức trực tiếp mang đến khu vực tổ chức hoạt động giao lưu. Cho nên hôm nay lúc ra khỏi nhà, nàng cũng chỉ dắt theo Tiểu Thạch Đầu.

Tiểu Thạch Đầu hiếu kỳ hỏi: "Mẹ, chúng ta đang đi đến ngoại thành à?"

Lâu lắm rồi nhóc không có đi ngoại thành.

Lưu Thải nói: "Hôm nay chúng ta cần đi học nấu ăn với đầu bếp phủ Thành chủ. Lát nữa con cũng phải chú ý học theo đấy, để sau này ta không ở nhà thì con vẫn biết tự nấu cơm ăn."

Con nhà nghèo phải biết đỡ đần cho gia đình từ khi còn nhỏ. Tuy rằng Tiểu Thạch Đầu còn chưa đến năm tuổi, nhưng nếu nhóc đứng lên ghế thì vẫn có thể tự mình nấu cơm.

Tiểu Thạch Đầu gật đầu, nhóc vừa nhớ tới hương vị của thịt đã thèm đến mức nước miếng chảy ròng ròng.

Sau khi đến nơi, mấy món đồ của nàng đã được bày sẵn ở trên bệ bếp.

"Hôm nay đông người thật đấy." Lưu Thải nói.

Mạnh Đa đứng bên cạnh thì thầm: "Hôm nay thành chủ cũng tới nữa đấy, không biết ngài sẽ đến nhà bếp nào."

Hội giao lưu tại nghề nấu nướng ngày hôm nay có hơn một nửa người trong thành báo danh tham gia, một nhà bếp đương nhiên không đủ chỗ cho nên mọi người đã gom thêm mấy cái nhà bếp.

Lưu Thải nghe vậy bèn kinh ngạc hỏi lại: "Thành chủ cũng tới?"

Mạnh Đa gật đầu rồi nói với vẻ đầy chờ mong: "Hy vọng thành chủ sẽ tới chỗ chúng ta."

Có thể do nguyện vọng của ông ta quá mức mãnh liệt đã thật sự dẫn Tô Thu Diên tới nhà bếp này.

Ngày thường, mọi người trong thành rất hiếm khi được thấy thành chủ, hôm nay được dịp gặp thành chủ nên ai nấy đều vừa vui mừng vừa kích động.

Trang Thừa cảm thấy rất may mắn vì bị mẹ kéo đến đây, bằng không thì sao hắn ta lại gặp được Thành chủ cơ chứ.

Hắn ta lập tức bước đến nói: "Diện kiến thành chủ!"

Có hắn ta đi đầu, những người khác cũng nháo nhào nói theo: "Diện kiến thành chủ!"

Tô Thu Diên nói: "Không cần đa lễ."

Lưu Thải cảm thấy lâu ngày không gặp,, hình như thành chủ lại càng đẹp hơn trước. Ngài đứng ở nơi đó với thần thái sáng láng, tinh thần phấn chấn, khiến cho mọi người chẳng thể rời mắt.

Trong khi nàng đang trộm nhìn Tô Thu Diên, y lại đang chú ý tới Tiểu Thạch Đầu bên cạnh nàng.

"Nhóc là Tiểu Thạch Đầu à?" Tô Thu Diên nhìn Tiểu Thạch Đầu, ánh mắt những người khác cũng hướng về Tiểu Thạch Đầu.

Tiểu Thạch Đầu đỏ ửng mặt vì hồi hộp.

Tô Thu Diên thấy thế cũng biết mình đã nói lỡ lời, e là từ câu nói vừa rồi của y sẽ khiến đứa nhỏ này bị khá nhiều người chú ý.

Nhưng nếu đã lỡ kêu rồi thì thôi, do bản tính cá mặn nên y mặc kệ luôn, dứt khoát kêu thêm tên của mấy đứa trẻ khác, dặn dò tụi nhỏ chú ý an toàn.

----------

Truyện được cập nhật nhanh và đầy đủ trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com