Vai Phản Diện Cùng Ta Xây Dựng Sự Nghiệp

Chương 15: Thành quả đi săn




Editor: Morii

Beta: Lục

Nhưng Tạ Ngang cũng hiểu rằng yêu thú không dễ giết như vậy.

Mặc dù lần này bọn họ có thể bắt được sáu con yêu thú, nhưng đó cũng là nhờ có thành chủ ở bên cạnh trông coi, nếu không mọi người chắc chắn sẽ hoảng loạn hơn nhiều.

Chỉ cần một chút rối loạn thôi thì có khi sẽ gây chết người.

Hơn nữa đến bây giờ, tất cả họ gần như đã hao sạch thể lực. Vì thế lần đi săn yêu thú này, dù hiệu suất có khả quan hơn khai thác mỏ nhưng lại nhiều hiểm nguy hơn, có thể nói là lấy tánh mạng ra để làm việc.

Không phải mọi người không hiểu rõ sự thật này. Chỉ có điều với người đã khai trai* mà nói, nếu bắt hắn quay lại ăn chay thì thật không dễ gì.

(*)Khai trai: tín đồ Phật giáo hoặc tín đồ của các tôn giáo khác bắt đầu ăn mặn, sau khi hết kỳ ăn chay. Nó cũng mang nghĩa là đã được trải nghiệm điều gì đó mới mẻ, khác lạ.

Hôm nay bọn họ được thỏa sức giết chết mấy con yêu thú, dù mệt nhưng trong lòng cảm thấy rất thoải mái, hơn nữa còn kiếm được thêm 25 cân lương thực. Chỉ cần kể cchuyện này ra là có thể trở thành đề tài để khoe khoang tán dóc hơn nửa tháng.

Thế nên khi Tô Thu Duyên yêu cầu sau này cứ ba ngày sẽ đi săn một lần, hầu như không có ai phản đối.

Dù có người không đồng ý thì họ chỉ nghĩ rằng nên bàn bạc lại khoảng nghỉ giữa các đợt đi săn mà thôi. Dẫu sao cũng sắp vào đông rồi, không thì cứ cách một ngày ra ngoài một lần?

Tô Thu Duyên nói: “Việc săn yêu thú không dễ như vậy, ba ngày một lần là đủ rồi. Hai ngày còn lại, các ngươi cứ tiếp tục đi khai thác mỏ, nếu bị thương thì có thể nghỉ ngơi.”

Tô Thu Duyên vốn không muốn làm Chu Bái Bì, nhưng hiện tại đang là tình huống đặc biệt. Vì để vượt qua được mùa đông thì làm thế nào cũng phải chuẩn bị cho thật tốt.

Trước đó Tạ Ngang có nhắc tới một tháng cần ba mươi nghìn linh thạch, mà thật ra đây cũng chỉ là nhu cầu tối thiểu thôi. Nếu như năm nay tuyết tan muộn hơn thì sao? Nếu như Thiên Nguyên Tông tăng mạnh giá lương thực thì thế nào?

Bị người ta kiểm soát thì không thể không lo xa.

Một khắc tiếp theo, lại đến thời gian Tô Thu Duyên giảng dạy.

Lần này những câu hỏi mà mọi người đặt ra cụ thể hơn trước đây rất nhiều.

“Thành chủ, tại sao khi linh lực chuyển động trong bàn tay lại bỗng bị mất khống chế?”

“Thành chủ, tốc độ của sói tuyết rất nhanh, lúc đó sao ngài có thể đoán được nó sẽ nhảy lên?”

“Thành chủ...”

“Thành chủ...”

Trong chốc lát, Tô Thu Duyên đã bị đống câu hỏi nhấn chìm.

Tu sĩ ở phía dưới từ hơn mười tuổi đến hơn năm mươi tuổi, người nào cũng như biến thành học sinh tiểu học gào khóc đòi ăn, mở miệng ra là cả trăm ngàn câu hỏi vì sao.

Mà bên kia, Tần Việt lại không có vận may tốt như thế, hắn mất hơn nửa canh giờ mới giết chết con sói tuyết cách đó không xa.

Hắn để trần nửa người trên, cánh tay, eo và lưng đều xuất hiện nhiều vết thương, nhưng hắn lại chẳng thèm để ý, chỉ đau lòng nhìn cái quần bị máu dính bẩn.

Mặc dù cái quần này vì ống quá ngắn nên lâu nay ít khi hắn mặc nó, nhưng với một thiếu niên chỉ có ba cái quần thì mỗi một cái đều là cực kỳ quý giá.

Nhưng cũng may là hắn đã nhanh trí cởi áo ra, nếu không thì chắc sẽ đau lòng hơn nữa.

Lúc này Ma tôn cũng hiếm khi không lên giọng châm chọc Tần Việt. Từ nhỏ hắn ta đã biết quần áo quan trọng như thế nào, nếu bị rách hay bẩn thì phải để tay trần ra ngoài.

Điều này thật sự rất mất mặt nên hắn ta cũng tán thành việc Tần Việt để trần nửa người trên để săn thú.

Nhưng Tần Việt không tiếc nuối quá lâu, mùi máu tanh trên thân sói tuyết rất có khả năng sẽ dẫn những yêu thú khác đến. Vì thế hắn xốc lại tinh thần, đi xử lý thi thể của sói tuyết trước.

Ma Tôn thấy vậy, nói: “Mặc dù máu thịt của yêu thú có chứa linh lực nhưng nó lại quá cuồng bạo, không thích hợp để tu sĩ uống. Đương nhiên với ngươi thì không có vấn đề gì, thậm chí ngươi còn có thể trực tiếp dùng yêu hạch của yêu thú.”

Tần Việt gật đầu, trong truyền thừa cũng có đề cập tới chuyện này, nhưng nếu hắn sử dụng trực tiếp máu thịt và yêu hạch của yêu thú, thời gian dài sẽ dễ ảnh hưởng đến thể lực và thuộc tính của linh lực, mà thuộc tính linh lực sẽ lại từ từ tác động đến tâm tính.

Nhưng hắn không còn cách nào khác, thành Thanh Châu không có linh thực, không có linh thú, càng không có đan dược, thế nên yêu thú đã là thứ tốt nhất để bổ sung linh lực cho cơ thể mà hắn có thể tìm được.

Về phần tác dụng phụ gì đó, hắn cũng chẳng them để ý.

Hắn vừa ăn thịt, vừa nhìn về phần da lông nhuốm máu đằng kia.

Thịt của yêu thú quá cứng quá chua, thành chủ gầy như vậy chắc chắn không thích ăn. Không biết thịt của loại linh thú chỉ có ở trung tâm Tiên Lục có tươi non ngon miệng hay không. Chờ khi tu vi của hắn cao hơn, hắn nhất định phải tìm được một ít cho thành chủ ăn.

Mà lông của con sói tuyết này không đủ để giữ ấm, kém hơn thú lông nhung rất nhiều.

Tay Thành chủ lạnh như thế, hắn phải tìm được thứ còn giữ ấm tốt hơn cả lông của thú nhung.

Trong đầu Tần Việt cứ mãi suy nghĩ về những chuyện vụn vặt đó, rất nhanh đã ăn xong rồi một tảng thịt sói lớn, linh lực vừa rồi bị hao hết cũng dần khôi phục lại.

Hắn đứng dậy, chuẩn bị đi săn thêm một con yêu thú nữa.

Hiếm khi mới được ra ngoài một chuyến, hắn không định lãng phí khoảng thời gian này.

Trong lúc Tần Việt vừa tìm được dấu vết của con mồi thứ hai thì Tô Thu Duyên đã hoàn thành xong nhiệm vụ dạy học của hôm nay nên bắt đầu dẫn các tu sĩ về phủ.

Nhưng trên đường về, y không khỏi nghĩ về quy định của những lần săn thú tập thể.

Tất cả những thứ săn được đương nhiên sẽ thuộc về phủ thành chủ, chúng dùng để đổi lấy lương thực giúp mọi người vượt qua mùa đông.

Nhưng nếu cứ tiếp tục như thế, một ngày nào đó các tu sĩ sẽ không còn tích cực nữa.

Dẫu sao những người không đi săn cũng được hưởng thành quả, thế thì những tu sĩ đó có còn bằng lòng ngày ngày giắt đầu nơi lưng quần không(*)?

(*) Ý rằng ngày ngày phải trải qua hiểm nguy cận kề cái chết.

Coi như bây giờ còn có phúc lợi là được nghe y giảng bài, nhưng sau này thì sao? Y không thể lần nào cũng theo bọn họ đi săn được, y là thành chủ chứ không phải là bảo mẫu.

Cho nên khi Tô Thu Duyên vừa trở lại phủ thành chủ, y lập tức bàn với Tạ Ngang về ý kiến của mình.

“Thành chủ, ý của ngài là sau này ở trong thành, ngoại trừ những nguyên vật liệu thiết yếu được phân phát thì những người khác có thể dùng điểm cống hiến để đổi thêm vật dụng?”

Tô Thu Duyên nói: “Chỉ là ý tưởng tạm thời, hiện tại trong thành không thừa thứ gì để tạo điều kiện đổi thưởng, nhưng dù là khai thác mỏ hay đi săn thì cũng cần phải có cơ chế khen thưởng mới phải.”

Từ “cơ chế” này Tạ Ngang đã nghe qua mấy lần, là một lão già ngày ngày ở cạnh thành chủ học tập kiến thức mới, năng lực tiếp nhận của ông rất mạnh mẽ. Vì thế khi nghe vậy, ông nói: “Thuộc hạ đã biết ý thành chủ, ngài đang muốn đảm bảo rằng dưới tình huống không có ai chết đói, thì không được để cho phần lương thực của người chỉ đào được ba linh thạch một ngày bằng của người đào được tám linh thạch một ngày, đúng không?”

Tô Thu Duyên nói: “Đúng, chỉ là bây giờ tình trạng trong thành vẫn còn chưa hoàn thiện, khi thi hành cơ chế khen thưởng này chắc chắn sẽ vấp phải nhiều trở ngại. Nhưng việc này cũng không gấp gáp, ngươi có thể tìm người để từ từ thương lượng nên làm thế nào.”

Thực tế thì hiện tại đã xuất hiện hình thức ban đầu của cơ chế khen thưởng, những tu sĩ đi săn thú để được học lớp của y thì đồng nghĩa với việc phải đổi điểm cống hiến của họ để vào.

Chẳng qua là sau này, cơ chế khen thưởng còn cần phải được áp dụng cho toàn thành Thanh Châu, không chỉ đi săn mà cho cả việc khai thác mỏ, thậm chí còn phải áp dụng cho tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong thành Thanh Châu.

Bây giờ toàn bộ người dân thành Thanh Châu đều đang gặp phải khó khăn là không có đủ lương thực để vượt qua mùa đông, bởi thế đương nhiên sẽ có sức dùng sức, có năng lực dùng năng lực. Nhưng đến khi bọn họ đã thỏa mãn được nhu cầu sinh tồn cơ bản thì sao?

Mà có lẽ cũng chẳng cần chờ lâu đến vậy, một khi có ai đó thấy lương thực cho mùa đông đã đủ rồi, người lười biếng sẽ liên tục xuất hiện.

Có người lười biếng thì ắt sẽ có người sinh lòng bất bình.

Vì vậy mặc dù cơ chế khen thưởng không cần gấp gáp, nhưng cũng không thể kéo dài, phải cân nhắc ngay từ bây giờ.

Từ nhiều năm làm cá mặn của Tô Thu Duyên, y đã tổng kết ra điều thứ nhất trong đạo sinh tồn của cá mặn là: một con cá mặn chính hiệu thì không phải ‘chuyện gì cũng không làm’ mà là phải ‘cố gắng để mình có thể không cần làm chuyện gì cả’.

Con cá mặn Tô Thu Duyên rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, nhưng tối nay những người khác lại không ngủ được.

Tần Việt hơn nửa đêm mới chạy từ bên ngoài về, may là linh tinh* hộ thể nên mới đi được trong màn đêm đầy chướng khí.

(*) Linh tinh: Viên đá Tần Việt nhặt được dưới mỏ quặng ở chương đầu, có thể chống chịu chướng khí.

Hắn lén chạy về phòng, giặt quần với chút nước trong thùng, sau đó giấu thịt yêu thú đã nướng chín vào tủ rồi mới yên lòng lên giường nằm.

Hôm nay hắn đã săn được tổng cộng hai con yêu thú, còn có hai con khác bị thương trốn mất, nhưng lượng thịt hiện có cũng đủ để hắn ăn no mấy ngày.

Nhưng nếu hắn muốn tu luyện thật tốt thì từng ấy thịt và yêu hạch vẫn chưa đủ.

Hắn phải tiếp tục ra khỏi thành để đi săn mới được.

Trong lòng nghĩ xong chuyện của mình rồi, hắn lại không kìm được mà nghĩ về thành chủ.

Xét từng tên tu sĩ trong thành thì phần lớn là phế vật, không biết bọn họ có gây thêm phiền phức cho thành chủ không.

Thân thể của thành chủ vốn đã không tốt, thế mà còn phải trông chừng những tên phế vật đó, thật sự quá vất vả.

Tần Việt không nhịn được ngồi dậy, bây giờ vẫn chưa phải là thời điểm để lười biếng, hắn phải tu luyện thật tốt.

Cùng lúc đó, trong nội thành, rất nhiều tu sĩ lại không chịu khó được như Tần Việt.

Sau khi bọn họ quay về, việc đầu tiên là tìm Tạ Ngang để nhận ngọc giản của mình, sau đó vừa ăn uống vừa xem ngọc giản.

Chỉ liếc qua một cái mà cơm trong miệng dường như cũng mất cả mùi vị.

Bởi vì những điều thành chủ ghi lại quả thật cực kỳ sắc sảo.

Sau khi nghiêm túc đọc, mỗi người bọn họ đều tự nhận thấy bản thân mình là một tên phế vật.

Trong chốc lát, tiếng thở dài của các tu sĩ trong nội thành thi nhau vang lên.

Nhưng sau khi thở dài thì bọn họ lại mừng vui.

Trước ngày hôm nay, có rất nhiều người trong nhóm bọn họ đã tỏ ý bất mãn với thành chủ, bởi sau khi thành chủ đến, ngài không chỉ không quan tâm bọn họ mà còn ràng buộc hành vi của bọn họ ở mọi nơi.

Ngược lại, những phàm nhân có thành chủ làm chỗ dựa, lập tức trở nên được tôn trọng.

Chẳng qua là bọn họ theo thói quen giấu hết bất mãn ở trong lòng, chẳng có ai dám nói ra ngoài.

Nhưng sau ngày hôm nay, dù là người cực đoan nhất cũng sẽ không suy nghĩ như thế nữa.

Thành chủ đồng ý giảng dạy cho bọn họ, bằng lòng trông chừng để bọn họ săn giết yêu thú, thậm chí còn sẵn lòng dạy bảo cho từng người bọn họ.

Nếu đây không phải là yêu thì phải như thế nào mới gọi là yêu?!

So với những người phàm kia thì rõ ràng là bọn họ được cưng chiều hơn chứ còn gì?!

Thành chủ đã từng gặp gỡ nói chuyện phàm nhân à?

Thế thì có so được với việc ngài ra ngoài thành đi săn với bọn họ không?

Số câu mà thành chủ từng nói với những người phàm đó có cộng hết lại thì sợ rằng cũng chẳng bằng số câu ngài nói với bọn họ trong ngày hôm nay.

Ôi.

Không ít tu sĩ đã ý thức được chỗ đứng của mình.

Thành chủ là tu sĩ, thích ai hay ưng ý ai đương nhiên cũng là tu sĩ.

Với phàm nhân, cũng chỉ là thương xót mà thôi.

Vì vậy chỉ vừa qua một đêm, phần lớn các tu sĩ trước đây cảm thấy bất bình thì giờ đã bằng lòng cả rồi, còn mơ hồ có thêm một loại cảm giác siêu phàm ưu việt.

Đến mức mà một bộ phận nhỏ vẫn chưa hết bất bình – những người ngày đáng thương vừa không được ra khỏi thành vào hôm nay mà giờ lại còn bị túm lấy nói nguyên một đêm về “Thành chủ như thế nào, thành chủ tốt bao nhiêu”.

Trang Thừa là một trong số những người đáng thương đó.

Vì lý do an toàn nên phải để lại ít nhất một nửa số người, thế nên Phó bộ trưởng là hắn ta phải ở lại.

Sau đó hắn ta bị cha mẹ mình khoe khoang thổi phồng cả đêm, tắt nến rồi mà vẫn không dập được cuộc trò chuyện của họ.

Làm như những người lúc trước than phiền thành chủ đại nhân thiên vị phàm nhân không phải là hai người họ vậy.

Điều duy nhất có thể an ủi Trang Thừa là mỗi lần đi săn sẽ thay phiên nhau, hai ngày nữa hắn ta sẽ có cơ hội theo thành chủ ra ngoài!

Hắn ta nhất định phải thể hiện thật tốt để được thành chủ nhớ tên!