Vai Phản Diện Cùng Ta Xây Dựng Sự Nghiệp

Chương 14: Cuộc làm ăn có lời




Editor: Triên

Beta: Fai

Ở bên kia, các tu sĩ trong thành cuối cùng cũng tới nơi.

Tạ Ngang thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng ông cũng dẫn tất cả mọi người tới nơi này an toàn.

Nhưng nhìn rừng cây thấp bé trước mắt, ông có hơi lúng túng. Đời này ông chưa từng giết yêu thú, cũng không biết tay chân có luống cuống hay không đây.

So với ông, những người khác còn bối rối hơn. Đặc biệt là tu sĩ Luyện Khí kỳ, bọn họ cảm thấy hôm nay mình chết chắc rồi.

Thậm chí là có Không ít người đã đỏ hoe vành mắt.

Giết yêu thú chứ nào phải giết gà, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?

Thành chủ cũng thật quá đáng, không ngờ y lại muốn bọn họ đi chịu chết.

Tô Thu Duyên vừa xuống kiệu đã thấy một đống mắt thỏ.



Bỗng nhiên, âm trạng Tô Thu Duyên lại phấn chấn lên: “Các ngươi theo ta vào.”

Có y đi đầu, lá gan những người khác cũng lớn hơn một chút, hăng hái đi theo Tô Thu Duyên vào trong rừng.

Cánh rừng này rất lớn, cây cối lại vô cùng ít, xem như khá trống trải. Trong hoàn cảnh như vậy, yêu thú không dễ dàng ẩn náu, và chính bọn họ cũng vậy.

Tô Thu Duyên nói: “Các ngươi tổng cộng có sáu mươi người, ta có thể cảm giác được hơi thở của yêu thú chỉ khoảng năm sáu con. Loại yêu thú này cấp bậc không cao, nếu đến chúng nó mà các ngươi còn không đối phó được thì rất mất mặt.”

Giọng điệu của y bình đạm, nhưng đủ khiến mặt mọi người đều đỏ lên.

Mười tu sĩ đối phó với một yêu thú mà còn để yêu thú chạy thoát, đúng là mất mặt thật.

“Trước tiên, ta sẽ dạy các ngươi cách để giết yêu thú.”

Vừa dứt lời, trong tiếng la hoảng hốt của mọi người, một con yêu thú với thân hình dài khoảng một mét, bề ngoài giống sói nhưng trên đầu lại có thêm một chiếc sừng nhọn hoắt đã hùng hổ xông đến.

Tô Thu Duyên không chạy trốn mà mũi chân điểm nhẹ một cái, một nhánh cây khô khẳng khiu đã bị nhấc bổng lên, nằm gọn trong bàn tay y. “Chỉ cần bước vào Luyện Khí, tu sĩ sẽ có linh lực. Mà những kỹ xảo trong cách vận dụng linh lực lại càng quang trọng hơn xa so với việc linh lực nhiều hay ít.” ”

Linh lực mỏng manh trong tay y trực tiếp truyền vào cành khô, roẹt một tiếng, lúc này cành khô vốn yếu ớt đã trở nên vô cùng cứng cỏi.

“Nếu là đi dã ngoại săn thú thì phải học được cách dùng vũ khí. Dù cho đó không phải vũ khí thì hãy biến nó thành vũ khí.”

Cành khô trong tay y chợt quát ngang phần eo của yêu thú kia đã bị đâm xuyên qua.

“Đây là sói tuyết, chỗ yếu nhất chính là phần eo. Chúng ta có thể căn cứ lớn nhỏ mà phán đoán tu vi của chúng nó. Nếu dài khoảng một mét là tu vi Luyện Khí kỳ, còn dài tới một mét rưỡi thì đó là Trúc Cơ.”

“Lông của bọn chúng vô cùng ấm, lột ra có thể chế thành áo khoác lông thú. Thịt bọn chúng rất rắn chắc, một con sói lớn cỡ như vậy, ít nhất phải từ hai mươi đến ba mươi cân thịt, mà móng vuốt của chúng thì…”

Lúc Tô Thu Duyên đang giảng giải, những con sói tuyết ở xung quanh cũng bắt đầu tập trung lại thành bầy.

Nhưng chúng e ngại linh áp*của Tô Thu Duyên nên không dám tới gần mà chỉ đi đi lại lại ở bên ngoài.

(*) Linh áp: sức nén tạo ra nhờ linh lực quanh người tu sĩ, tựa như áp xuất của không khí nhưng được thay bằng linh lực có sức công phá mạnh hơn.

Các tu sĩ đang cảm thấy sợ hãi, nhưng sự chú ý của bọn họ đã nhanh chóng bị thu hút bởi Tô Thu Duyên.

Bởi vì những kiến thức mà Tô Thu Duyên đang giảng dạy đều là những thứ bọn họ chưa từng được nghe, cả thân thủ lưu loát như của y, bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy.

Tô Thu Duyên nói rất nhỏ, nói từ tập tính rồi tới nhược điểm của sói tuyết, cuối cùng y trực tiếp ném thi thể của yêu thú đến trước mặt các tu sĩ.

“Cho các ngươi mười lăm phútĐúng mười lăm phút sau, ta sẽ thu hồi linh áp. Nếu còn thắc mắc gì thì hỏi ngay bây giờ đi..”

Những người khác nghe thế thì quay sang nhìn nhau, đây là lần đầu tiên có tu sĩ xuất thân chính thống đồng ý giảng dạy cho bọn hắn. Chỉ trong phút chốc, sự tò mò đã thay thế sự sợ hãi, một người trẻ tuổi cố gắng lấy can đảm hỏi ra một câu: “Thành chủ, động tác vừa rồi của ngài quá nhanh, ngài đã làm cách nào để truyền linh lực vào cành cây thế?”

Tô Thu Duyên nghe vậy mới chợt nhận ra, xem ra đến phương pháp vận dụng linh lực đơn giản nhất mà tu sĩ ở thành Thanh Châu cũng chưa từng được học.

Thế là Y dứt khoát chọn cách giải thích kỹ càng hơn.

“Cơ thể con người có linh mạch, linh lực lưu chuyển bên trong linh mạch, muốn phóng linh khí ra ngoài thì bắt buộc phải đưa linh lực tới lòng bàn tay.”

Lần theo lời giảng dạy của y, các tu sĩ vốn còn đang lo ra cũng bắt đầu nghiêm túc nghe.

Ngay cả vị quản gia vốn chỉ định đi theo để chăm sóc cho thành chủ như Tạ Ngang cũng bắt đầu phân tích học tập những kiến thức do Tô Thu Duyên truyền thụ.

Đừng thấy mặt ngoài ông là tu sĩ Trúc Cơ, thế nhưng công pháp mà bọn họ tu luyện vẫn chỉ là hàng thông thường trên Tiên Lục. Hơn nữa không có người chỉ đạo nên chỉ có thể dựa vào lời truyền miệng của các trưởng bối để mài mò Cũng bởi vậy mà bọn họ đã đi vào biết bao con đường sai trái, thậm chí là vài năm trước còn có không ít tu sĩ chết bởi tẩu hỏa nhập ma.

Vì vậy vào giờ phút này, đến các tu sĩ từng có suy nghĩ trách móc tiêu cực nhất cũng bắt đầu có bước thay đổi trong tư duy. Đều là người tu luyện, có ai lại muốn làm phế vật chứ?

Tuy rằng giọng nói của Tô Thu Duyên lạnh nhạt, biểucảm trước sau như một nhìn chẳng ra vui buồn nhưng y giảng bài lại cực kỳ dễ hiểu. Ngay cả tu sĩ Luyện Khí tầng một còn hiểu được.

Mười lăm phút trôi qua rất nhanh, nhưng mọi người vẫn nghe chưa đủ, một đống ánh mắt trông mong nhìn Tô Thu Duyên muốn nghe tiếp.

Tô Thu Duyên nói: “Nếu các ngươi có thể giết năm con sói tuyết đang bao vây chúng ta, ta đây sẽ cho các ngươi thêm mười lăm phút nữa.”

Sau ngày Thiên Đạo biến đổi, không ít đồ vật bị tông môn lớn lũng đoạn, lương thực cũng vậy, mà tri thức cũng thế.

Y vừa mới giảng giải rất nhiều thứ, và tất cả những thứ đó gần như chẳng thể học được ở bên ngoài. Nếu muốn học thì phải trả một cái giá không nhỏ..

Tô Thu Duyên biết rõ chuyện này, người ở thành Thanh Châu càng biết rõ chuyện này hơn.

Lúc trước bọn họ cũng từng nghĩ mọi cách để làm quen với các tu sĩ Thiên Nguyên Tông, vô số lần phải khom lưng uốn gối nhưng hầu hết đều bị khinh miệt nhục nhã.

Vì thế nên ngay khi nghe được lời Tô Thu Duyên nói thì tất cả mọi người, đặc biệt là các tu sĩ thế hệ trước đều phấn chấn hẳn lên.

Ngay cả người không muốn đi săn giết yêu thú nhất cũng lung lay.

Sự chỉ bảo của thành chủ đối với tu sĩ mà nói, thật sự rất trân quý.

Bọn họ không nỡ bỏ lỡ, vậy thì chỉ còn cách là theo lời thành chủ nói, đi săn giết sói tuyết.

Dường như ngay sau đó, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía đám sói tuyết kia.

Dù rằng Sợ hãi nhưng không kháng cự.

Tô Thu Duyên thấy thế thì vừa lòng gật đầu, nhún mũi chân, bay tới trên một thân cây gần nhất rồi ngồi xuống: “Tốt, bắt đầu đi.”

Ngay lúc đó, các yêu thú vốn bị linh lực của y áp chết đều đồng loạt phát diên, vọt lại chỗ các tu sĩ từ bốn phương tám hướng của cánh rừng.

Dù các tu sĩ đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng khi nhìn thấy yêu thú, bọn họ vẫn bị hoảng sợ.

Có thét chói tai, có chạy trốn, có cầm lấy nhánh cây muốn thử xem, có cả đỏ mắt xông lên.

Tô Thu Duyên lấy một viên ngọc giản ra, vừa nhìn sự việc ở bên dưới, vừa ghi chép vào ngọc giản. (ngọc giản không phải giấy nên sẽ không chép lên mà là truyền thông tin vào bên trong nha em)

Sáu mươi tu sĩ dường như đều luống cuống tay chân, không phối hợp, không có kế hoạch, thậm chí có người còn nhắm mắt đánh loạn xạ cả lên.

Nhưng ngay sau khi mấy tu sĩ Trúc Cơ kỳ giết chết được con sói tuyết đầu tiên, những người khác cũng dần được tiếp thêm tinh thần..

Những người chạy trốn đã trở lại, người thét chói tai cũng biết điều mà ngậm miệng, người chuẩn bị đục nước béo cò cũng thử thăm dò vận chuyển linh lực.

Cuối cùng thì Tô Thu Duyên cũng cảm nhận được niềm vui của các sư phụ năm đó.

Hơn nửa canh giờ sau, năm con yêu thú đều đã chết sạch.

Nhóm tu sĩ do Tạ Ngang dẫn đầu nhìn thi thể của chúng, gần như không tin được là bọn họ làm.

Một tu sĩ với cả người đều là máu ngơ ngác nói: “Lúc nãy hình như ta đã đâm một con sói tuyết.”

Hắn ta có chút không tin rằng bản thân mình thật sự đã làm được.

Người bên cạnh nhìn thấy hắn ta như vậy thì chán không muốn nói, lát sau vẫn không nhịn nỗi phải nói:: “Chính xác là ngươi đâm.”

Nhưng nơi ngươi đâm không phải eo sói, mà là cúc hoa của người ta.

Đúng là đã không đâm thì thôi, đâm một cái là dọa chết người.

Tu sĩ kia đang ngây ra, nghe vậy chậm rãi nhếch miệng cười: “Ta thật sự đã làm được.”

“Ta thật sự làm được! Ta đã đâm một con yêu thú!”

Vẻ mặt hắn ta chứa đầy sự hưng phấn, những người khác cũng vậy.

Mọi người đều rất phấn chấn, ngay cả tu sĩ nhát gan nhất cũng kích động đến đỏ cả mặt..

Trước kia bọn họ bị người của Thiên Nguyên Tông xem như phế vật, dần dà chính bọn họ cũng cảm thấy vậy. Sau này bọn họ không còn tu luyện nữa, mà ngược lại bắt đầu tìm kiếm sự ưu việt so với người thường.

Nhưng hiện giờ…

Trên người bọn họ bị thương, dính máu và đến chân vẫn còn run. Thế nhưng trong lòng bọn họ giống như có một ngọn lửa cháy lên.

Bọn họ không phải phế vật.

Bọn họ cũng có thể săn giết yêu thú.

Ttên mặt đất đầy rẫy những thi thể của yêu thú, giống như nói rằng bọn họ cũng có thể làm được những chuyện mà các tu sĩ khác làm được.

Bọn họ không phải phế vật.

Bọn họ thật sự không phải phế vật.

Từ trên cây, Tô Thu Duyên nhảy xuống.

Ánh mắt của mọi người hướng về phía y.

Hai canh giờ trước, trong ánh mắt mọi người nhìn y có uất ức, có sợ hãi, có oán giận, có bất mãn.

Nhưng lúc này đây, dường như ánh mắt mọi người đều đã thay đổi.

Bọn họ mừng rỡ, phấn chấn, rồi lại thấp thỏm đến tột cùng nhìn Tô Thu Duyên.

Tô Thu Duyên rất thưởng thức ánh mắt như vậy.

Đây là ánh mắt thức tỉnh của cá mặn.

Vì vậy, Tô Thu Duyên bắt đầu mở miệng nói trong ánh mắt chờ mong của mọi người: “Làm không tồi.”

Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều cười ngây ngô.

Tô Thu Duyên lại nói tiếp: “Đối với lần đầu tiên ra khỏi thành săn thú mà nói, không có người bị thương, không có người tử vong đã là tốt lắm rồi.”

Hiếm khi vẻ mặt y dịu dàng như vậy, mặc dù giọng điệu vẫn không thay đổi nhưng tất cả mọi người đều kích động.

Tô Thu Duyên nói: “Thế nhưng các ngươi vẫn còn rất nhiều thứ phải trau dồi thêm.”

Y đem ngọc giản trong tay ném cho Tạ Ngang.

“Đây là ngọc giản, ở bên trong đã ghi lại ưu điểm và khuyết điểm lúc các ngươi săn giết yêu thú. Khi trở về Tạ quản gia sẽ nói từng thứ một với từng người.”

“Trong lần săn tiếp theo, ta hy vọng các ngươi có thể cố gắng hết sức không tái phạm cùng một lỗi sai..”

Nghe đến đó, biểu cảm trên mặt của mọi người đều thay đổi.

Ban đầu Bọn họ còn nghĩ rằng thành chủ chỉ biết ở trên xem náo nhiệt, thật sự không ngờ tới thành chủ sẽ nghiêm túc ghi chép lại tình huống của mỗi người.

Chuyện này…

Các tu sĩ cảm động nhìn nhau, Tạ Ngang còn như sắp khóc đến nơi.

“Thành chủ, ngài……”

Bọn họ nhiều người như vậy, chỉ riêng việc gọi tên cũng đã rất khó khăn, thế mà thành chủ lại nhớ kỹ bọn họ, còn giúp bọn họ phân tích ưu khuyết điểm.

Các tu sĩ trẻ tuổi bỗng tháy mình tràn đầy nhiệt huyết, chỉ hận không thể đi giết ngay một con sói tuyết cho thành chủ xem!

Tô Thu Duyên có hơi không quen với bầu không khí sến súa buòn nôn thế này. Y thấy mọi người đều kích động nhìn mình, lỗ tai cũng bắt đàu nóng lên.

“Được rồi, các ngươi mau đi kiểm tra và thống kê những gì vừa thu hoạch đi.”

Nói xong, y lại nhảy lên cây.

Dù Trong mắt Tạ Ngang vẫn còn đọng nước nhưng ông vẫn lưu loát chỉ huy mọi người đi thu dọn thành quả của bọn họ.

Mười lăm phút sau, ông báo lại: “Lần săn thú này giết chết 6 con sói tuyết, tổng cộng 245 cân. Trong đó 2 con có thi thể tương đối hoàn chỉnh, thi thể 4 con khác bị hao tổn nghiêm trọng, nhưng yêu hạch đều bảo tồn rất tốt. Dựa theo giá thu mua của Liệt Dương Tông, nếu đem toàn bộ 6 đầu sói tuyết này nộp lên chắc hẳn có thể đổi lấy 25 cân lương thực.”

Mọi người nghe vậy đều há hốc mồm.

Đừng nghĩ 25 cân lương thực là ít ỏi, những năm gần đây, lương thực mới là quý nhất. (đầu năm nay = những năm gần đây)

Hiện giờ, mỗi người bọn họ đều tiêu hao ít nhất là 25 cân lương thực trong một tháng, tính tổng hết toàn bộ người trong thành, mỗi tháng tiêu gần mười ba ngàn cân lương thực.

Trong đó một cân gạo loại bình thường nhất, giá cũng gần 2 viên linh thạch.

Đây là linh thạch đấy. Tu sĩ Luyện Khí kỳ tu luyện một ngày chỉ sợ tiêu hao còn không hết một viên linh thạch.

Có thể thấy được lương thực quý giá cỡ nào.

Tất nhiên là Yêu thú cũng quý không kém, nhưng trên người nó từ lông, nanh vuốt, máu thịt và yêu hạch đều chỉ là nguyên vật liệu, Thiên Nguyên Tông chắc chắn sẽ không bỏ ra nhiều tiền để thu mua.

Vậy nên dù chỉ có 25 cân lương thực nhưng tất cả mọi người rất vui mừng.

Bàn tính nhỏ trong lòng Tạ Ngang cũng đang kêu leng keng.

Bọn họ tổng cộng có 60 người, bận việc hơn nửa canh giờ thu được 25 cân lương thực, đem đổi lấy linh thạch cũng được khoảng 50 viên.

Bọn họ làm việc ở mạch khoáng cả một ngày, nếu tính tổng lại hết thì cũng chỉ đào được khoảng chừng hai trăm viên linh thạch đổ lại. (từ “thêm lên” ở đây nghĩa là tính tổng lại, tổng cộng, bao gồm luôn tất cả,…)

Như vậ, xem ra việc săn giết yêu thú có hiệu suất cao hơn. Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên bọn họ săn giết yêu thú, vẫn chưa quen tay nên đều là mười người giết một con. Sau này nếu đã quen việc rồi, có thể năm người giết một con yêu thú, thậm chí một người giết một con yêu thú…

Tạ Ngang khẽ nuốt nước miếng.

Không trách được Dương Thành ở cách vách chỉ dựa vào việc cống nạp yêu thú là có thể nuôi được một thành trì lớn đầy người.

nếu đem so với đào quặng thì cuộc làm ăn này được lời nhiều hơn đấy chứ!