Editor: Sei
Beta: Lục
Từ lâu Tô Thu Duyên đã biết rằng mình chẳng còn sống được mấy năm nữa và thật ra chuyện này cũng chẳng phải là bí mật gì ở Tiên Sơn.
Linh căn hệ băng trong thân thể của y đã thức tỉnh từ rất sớm, vì vậy năm hai mươi tuổi y đã ngồi lên bậc Kim Đan, đây là việc mà từ xưa đến nay ở Tiên Lục chưa từng có. Nếu xét trong trường hợp bình thường, dù là thiên tài muốn lên đến Kim Đan thì kiểu gì cũng phải ba bốn mươi năm mới đạt được.
Tiếc thay y chẳng sống được bao lâu.
Lần này các sư phụ của y đều xuống núi, ngoài mục đích là đi tìm vị Ma Tôn kia ra thì còn là vì tìm cách giúp y kéo dài tuổi thọ.
Bởi vì dựa trên các bói toán của đại sư phụ, cơ hội cứu sống y có liên quan đến đến vị Ma tôn kia.
Nhưng ai mà biết hắn đang ở nơi nào?
Ngay cả trong mơ, Tô Thu Duyên cũng chẳng thể hình dung được diện mạo của người đó.
Y lại không nhịn được trở người trên giường. Hàn khí đang từ từ bào mòn lấy cơ thể y từng giây từng phút, đó không chỉ là cảm giác lạnh lẽo, mà còn là sự đau đớn. Nhưng cũng may là y đã quen với những điều này rồi.
Chỉ cần được nằm xuống là y đã cảm thấy thoải mái rồi.
Tiếc là đã đến lúc phải rời giường.
Tô Thu Duyên thở dài một cái thật mạnh rồi mới chậm rì rì ngồi dậy ở trên giường. Đợi y ăn Tích Cốc Đan xong thì bên ngoài cũng truyền vào giọng nói của Tạ Ngang.
Tuy rằng tuổi của Tạ Ngang lớn hơn so với Tô Thu Duyên, tu vi lại còn thấp hơn của y nhưng trong công việc thì ông lại nhiệt tình hơn Tô Thu Duyên rất nhiều.
Còn chưa đến hừng đông ông đã hứng khởi thức dậy, chuẩn bị đem những vật sưu tập được ngày hôm qua đến cho thành chủ xem thử.
Nếu thứ này có thể khiến cho thành chủ cười thì tốt quá rồi.
Đã lâu như vậy rồi mà ông chưa được thấy lại nụ cười của thành chủ. Thân quản gia như ông thật là quá sơ sót.
Vậy nên từ sáng sớm, ông đã kính cẩn dâng lên thành chủ một sớ ngọc giản.
Trong đây có ghi lại số lượng linh thạch khai thác được mấy ngày gần đây.
So với bình quân của những ngày trước là mỗi người chỉ đào được ba viên linh thạch mà nói thì mấy ngày nay, bằng tinh thần quyết chiến quyết thắng của mọi người đã đẩy số lượng tăng nhanh chóng lên thành năm viên.
Gần như gấp đôi rồi còn gì!
Chưa kể đến việc hội nghị giao lưu kinh nghiệm mới kết thúc chưa được bao lâu, cho nên mọi người vẫn còn thiếu hiểu biết đối với các kỹ thuật mới. Chỉ cần chờ đến lúc mọi người đều đã nắm bắt được hết các mánh khóe thì lên sáu bảy viên cũng chẳng phải là chuyện khó khăn gì.
Tô Thu Duyên xem xong thứ ở trên tay, nét mặt cũng dịu xuống không ít.
Mấy ngày gần đây, mọi cảnh ác mộng trong cơn mê ngủ của y đều là cảnh có người chạy đến xin cơm ăn. Vậy nên trước mắt, điều y mong mỏi nhất là có đủ lương thực.
Mà muốn có đủ lương thực, vậy cần phải dùng đủ số linh thạch để đổi lấy.
Y buông ngọc giản trong tay ra, nhìn sang Tạ Ngang rồi nói: “Ngươi cho gọi người phụ trách của bốn bộ phận tới. Chúng ta có thể chuẩn bị tiến hành khai thác mạch khoáng mới rồi.”
Nghe được ba chữ “mạch khoáng mới”, Tạ Ngang ngơ ngác một hồi.
Tìm được mạch khoáng mới rồi?!
Mới đây thôi mà thành chủ đã tìm được mạch khoáng mới rồi sao?!
Sắc hồng vốn đã xuất hiện sẵn trên cần cổ Tạ Ngang bỗng di chuyển lên hẳn trên mặt. Ông cảm thấy như mình như trẻ ra mười tuổi!
Tuy nhiên việc tìm được mạch khoáng mới này không thể để lộ ra ngoài, ông vội nói: “Thành chủ, người của Thiên Nguyên tông hẳn là sẽ tới thành Thanh Châu vào tháng sau. Việc liên quan đến mạch khoáng mới, e là không thể để cho bọn họ biết.”
Sở dĩ Thiên Nguyên Tông có thể từ bỏ thành Thanh Châu không chút luyến tiếc chính là bởi vì mạch khoáng của thành Thanh Châu đã đến hồi cạn kiệt. Vì vậy nên tặng cho người khác một tiểu thành sắp phải vứt đi thì bọn họ cũng không đau lòng chút nào.
Nhưng một khi bọn họ đã biết nơi này còn có một mạch khoáng chưa bị khai quật thì…
Vả lại không chỉ có mỗi Thiên Nguyên Tông, Ta Ngang lại nói tiếp: “Không biết mạch khoáng kia ở nơi nào ạ? Chúng ta cách giáp ranh Dương Thành có hơn ba trăm dặm, mà Dương Thành thì lại có Liệt Dương Tông đứng sau chống lưng cho, thêm nữa tu vi thành chủ của bọn họ có vẻ đã là Kim Đan hậu kỳ. Nếu để bọn họ biết việc này thì…”
Thật ra Tô Thu Duyên không sợ Thiên Nguyên Tông. Nhưng mà hiện giờ các sư phụ của y đều không có ở đây, mà y thì chỉ là một tu sĩ Kim Đan. Nếu Thiên Nguyên Tông có ác ý gì thì y cũng chẳng có cách nào để đối phó.
Hơn nữa cũng còn có Dương Thành cộng với chỗ dựa cho nó là Liệt Dương Tông. Quả thật là khó đối phó.
Cho nên Tạ Ngang nói rất đúng. Xem ra chuyện có mạch khoáng mới vẫn nên hành động ngấm ngầm mới được.
“Nếu đã vậy thì hãy cho tìm một vài người kín tiếng đi khai thác mạch khoáng mới. Bây giờ chỉ còn cách hai tháng là đến tháng 11. Trong hai tháng này, dựa theo hiệu suất đào linh thạch hiện tại thì xem như vừa đủ để đổi đồ cho mùa đông.”
Có điều đây cũng không phải là biện pháp lâu dài. Tô Thu Duyên thầm thở dài trong lòng.
Y phải tính toán đường đi khác cho Thanh Châu mới được.
Thế nhưng điều quan trọng bây giờ là xử lý cho xong việc mạch khoáng mới.
Một cái mạch khoáng mới, cộng thêm hai cái quặng mỏ mới nữa, y nên giải xong quyết vấn đề quan trọng nhất cái đã.
Bốn quản sự vừa nghe thấy thành chủ cho gọi bọn họ thì đều bắt đầu tự kiểm điểm xem gần đây có phạm sai lầm gì không.
Khi bọn họ đã liệt sẵn một danh sách dài ngoằng trong đầu và chỉ chờ bị thành chủ phê bình thì bọn họ lại được nghe câu nói mà ngay cả trong mơ bọn họ cũng chẳng dám mường tượng ra.
Mạch khoáng mới?!
Thành chủ tìm được mạch khoáng mới rồi?!
Cảm xúc của bốn người dường như y hệt biểu cảm của Tạ Ngang mười lăm phút trước.
Nhưng so với Tạ Ngang, người đã được biết tin tức từ lúc nãy thì phản ứng của bốn người bọn họ còn dữ dội hơn nhiều.
Trong tuyết đưa than (*), tuyệt xứ phùng sinh (**) là gì, chính là thế này đây!
(*) Trong tuyết đưa than: giúp đỡ người trong lúc hoạn nạn
(**) Tuyệt xứ phùng sinh: nơi tuyệt địa gặp đường sống / ở bờ vực của cái chết gặp được cứu tinh
Quản sự Lý là người phụ trách việc cho người khai thác linh thạch. Mỗi tối hắn đều lăn lộn trên giường, chẳng thể yên giấc nổi.
Chỉ cần nghĩ tới chuyện rất có thể mùa đông không có gì để ăn là trong lòng hắn lại bị băng thiên tuyết địa (*) tấn công.
(*) Băng thiên tuyết địa: trời băng đất tuyết / trong tình huống này chỉ “trong lòng đều tràn ngập lạnh lẽo”.
Vậy nên chẳng màng quặng mỏ cũ nguy hiểm bao nhiêu, hắn đều cố gắng cho người xuống khai thác.
Nhưng bây giờ thì tốt quá rồi.
Quản sự Lý cảm thấy gánh nặng đè trĩu trên đôi vai bấy lâu đột nhiên nhẹ tênh.
Có mạch khoáng mới rồi, gã chẳng cần phải lo lắng gì nữa.
Chỉ cần siết thời gian lại, nâng cao hiệu suất một chút thì mùa đông này chắc chắn sẽ trôi qua thuận lợi thôi.
Mặt khác, khuôn mặt của ba vị quản sự còn lại cũng như trút được gánh nặng.
Tô Thu Duyên thấy vậy bèn nói tiếp: “Có điều việc khai thác mạch khoáng mới nay cần phải kín miệng một chút, đừng làm loạn cho mọi người biết.”
Nói đến chủ đề này, bốn vị quản sự nghiêm túc trở lại ngay.
Đúng là việc này không thể để lộ ra ngoài thật. Mạch khoáng vốn nằm ở ngoài thành, nếu để cho Thiên Nguyên Tông hoặc người của tòa thành khác biết thì e là sẽ chẳng có chuyện tốt đẹp gì xảy ra.
Năm ấy, sở dĩ thành Thanh Châu có thể độc chiếm Thanh quặng là bởi vì có thế lực cầm cỡ quái vật khổng lồ như Thiên Nguyên tông duy trì phía sau.
Nhưng bây giờ Thanh Châu chỉ có một vị thành chủ. Nếu cho những người khác biết thì việc đòi chia phần là việc không thể tránh khỏi.
Dù sao thì với những thành trì nhỏ nơi hẻo lánh mà nói, cuộc sống vào mùa đông đều rất khó khăn, trong khi loại mạch khoáng này lại tồn tại ở vùng hoang vu xa vắng nằm cách xa khỏi thành. Nếu muốn độc chiếm được nó, ngoài việc giấu giếm thì xem ra chẳng còn cách nào khác.
Quản sự Lý suy nghĩ rồi nói: “Thuộc hạ sẽ cử một nhóm người sang phụ trách khai thác mạch khoáng mới.”
Gã đã suy tính cả rồi. Việc này không thể để tu sĩ đảm nhiệm, bởi tu sĩ có tính linh động cao hơn phàm nhân rất nhiều.
Phàm nhân thì không có khả năng chạy ra ngoài đến vài trăm dặm để báo tin, nhưng tu sĩ thì có. Một khi đã đến Trúc Cơ kỳ thì thậm chí có thể ngự kiếm phi hành*. Tuy trong thành chẳng có bao nhiêu tu sĩ đạt đến Trúc Cơ kỳ nhưng cũng không thể nới lỏng cảnh giác.
Hơn nữa dù là phàm nhân, cũng phải chọn những người thành thật không nói nhiều mới được.
Gã suy nghĩ ra được hướng đi, bèn trình bày ngay cho Tô Thu Duyên nghe thử.
Tô Thu Duyên nói: “Được, vậy ngươi cứ phụ trách việc tuyển người. Có điều, cần thêm một người vào danh sách.”
Quản sự Lý hiểu ý của Tô Thu Duyên ngay, thành chủ muốn tiến cử người thân tín đây mà.
Quản sự Lý: “Mời thành chủ nói.”
“Tần Việt, thêm Tần Việt vào.” Tô Thu Duyên nói.
Mạch khoáng này vốn dĩ nhờ có sự hỗ trợ của Tần Việt mới tìm được. Nhớ lại vẻ nghiêm túc muốn hỗ trợ vào lúc ấy của hắn, không biết ma xui quỷ khiến thế nào khiến cho Tô Thu Duyên nghĩ tới việc thêm hắn vào danh sách.
Đương nhiên là quản sự Lý biết Tần Việt, hắn là thiếu niên đã được thành chủ cứu. Hôm thành chủ đến kiểm tra công việc, gã còn xếp cho thằng nhóc đó đứng ở mấy hàng đầu dễ thấy.
Nghe nói mấy ngày trước, thành chủ còn đứng nói riêng mấy lời với Tần Việt.
Thằng nhóc này muốn trèo cao đây mà!
Dòng suy nghĩ của quản sự Lý xoay chuyển liên tục, trả lời lại cũng nhanh chóng: “Thành chủ thật là tuệ nhãn thức châu (*). Bình thường Tần Việt làm việc rất nghiêm túc, mấy ngày nay còn nỗ lực khai thác linh thạch hơn cả lúc trước. Ngày hôm qua một mình hắn đào được 8 viên linh thạch. Có hắn qua mạch khoáng mới thì việc khai thác càng thuận lợi hơn.”
(*) Tuệ nhãn thức châu: ý chỉ người tinh tường, có con mắt nhìn người tốt.
Nghe vậy, sắc mặt Tô Thu Duyên dịu đi hẳn. Y nói: “Vậy là tốt rồi.”
Rất nhanh sau đó, Tần Việt cũng biết tin này, còn là do chính quản sụ Lý tự mình đến nói cho hắn.
“Thành chủ gọi riêng tên của ngươi để phân công đến khai thác mạch khoáng mới. Xem ra thành chủ rất tin tưởng ngươi đó. Ráng mà làm cho tốt, người trẻ như ngươi rất có tương lai.”
Đây là lần đầu tiên Tần Việt thấy quản sự Lý cười nói với vẻ mong mỏi vào tương lai như thế.
Nhưng hắn nào có để ý đến. Điều hắn thực sự để tâm chính là nội dung của câu nói mà quản sự Lý vừa thốt ra.
“Thành chủ nhắc đến tên của ta?” Hắn vừa cố đè nén sự kích động trong lòng vừa hỏi lại.
Quản sự Lý gật đầu nói: “Thành chủ có nói những người khác đều sẽ do ta tuyển chọn, nhưng nhất định phải thêm tên của ngươi vào. Thế chẳng phải là đã nhìn trúng ngươi hay sao?”
Nhìn trúng hắn?
Thành chủ nhìn trúng hắn?
Tự dưng Tần Việt hào hứng hẳn lên. Một luồng khí nóng dâng cao trong lòng, ngay cả đầu ngón tay cũng nóng lên.
Hắn không biết phải miêu tả cảm xúc này như thế nào. Hắn chỉ cảm thấy trong cuộc đời này chưa có chuyện gì khiến hắn vui vẻ như vậy.
Tuy đã cố gắng để che giấu, nhưng sâu trong đôi mắt hắn đều ánh lên hào quang. Quản sự Lý không thể ngăn mình cười. Người trẻ mà, dễ kích động như vậy đấy.
Không phải là ta chỉ đang nói mấy cái tốt đẹp ta tự suy diễn thôi sao? Thế mà ngươi lại dễ tin người như vậy.
Gã nói: “Trước tiên là không thể để lộ chuyện này. Đừng phụ lòng tin của thành chủ.”
Tần Việt gật đầu.
Tất nhiên là hắn sẽ không phụ lòng tin của thành chủ rồi.
Hôm sau, người ở khu vực khai thác mỏ đã phát hiện quản sự Lý lại bắt đầu làm chuyện quỷ quái.
Bởi vì gã muốn sắp xếp cho một nhóm người đi qua thám thính mấy quặng mỏ cũ khá nguy hiểm.
Lần này bộ An Ninh lại không ngăn cản, nguyên nhân là vì bên trong các quặng mỏ cũ còn sót lại khá nhiều linh thạch. Vậy nên để có đủ linh thạch trước khi mùa đông đến thì không còn cách nào khác ngoài cho người đi khai thác.
Không ngoài dự đoán, những người bị chọn ngoại trừ Tần Việt ra thì đều sợ hãi và bối rối.
Tuy quản sự Lý có nói rằng đội cứu viện sẽ đến hỗ trợ cho bọn họ khi cần. Nhưng lỡ có xảy ra bất trắc gì mà không đợi được đội cứu hộ tới thì thôi, cái mạng này coi như bỏ.
Lưu Thải rất lo cho Tần Việt, nhưng nàng cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể dặn hắn phải thật cẩn thận.
Tần Việt gật đầu.
Thật ra đối với hắn mà nói thì việc đến mạch khoáng mới còn tốt hơn ở chỗ này nhiều.
Suy cho cùng thì Thanh quặng cũng đã đến hồi cạn kiệt, vậy nên tất nhiên là linh lực ở đây sẽ không nồng đậm như của mạch khoáng mới.
Bây giờ hắn muốn cứu thành chủ thì hắn chỉ còn nước phải liều mạng tăng tu vi mà thôi.
Đến mạch khoáng mới rồi thì tốc độ tu luyện cũng tự khắc được cải thiện.
Thế là ba mươi người âm thầm lên đường đến mạch khoáng mới.
“Sau này các ngươi sẽ khai thác linh thạch ở chỗ này. Giữ kín mấy cái miệng một chút cho ta. Nếu có người hỏi, các ngươi phải nói là đang đào quặng mỏ cũ, có biết chưa?”
Quản sự Lý không nói rằng đây là mạch khoáng mới. Gã chỉ ở bên cạnh trông coi và đốc thúc mọi người tranh thủ thời gian khởi công.
Quặng mỏ này thật ra đã được bốn vị quản sự họ âm thầm đào trước rồi. Trông có vẻ như chỉ cần đập vài cuốc lên, nhưng đủ đã hành cho cơ thể già yếu của bọn họ cử động không nổi.
Nếu không phải tại gã sĩ diện thì ngay bây giờ hắn dọn ra một chiếc ghế dựa để ngồi xuống.
Dù cho gã đã nói vậy nhưng ba mươi con người thật thà đang đứng đằng trước vẫn chưa hiểu ra vấn đề.
Không phải đã nói là không có quặng mỏ mới sao? Sao giờ lại nói là có rồi?
Mà nếu có thì sao lại không thể nói ra chứ?
Trong phút chốc, niềm hưng phấn bị che lấp bởi sự ngờ vực to lớn. Trong đầu bọn họ xuất hiện rất nhiều dấu chấm hỏi.
Tại khoảnh khắc mọi người còn không biết nên làm gì, Tần Việt đã đứng ra.
“Chúng ta có tất cả 30 người, vừa đủ để chia làm 3 tổ. Hãy nhìn qua trước bản vẽ của mạch khoáng. Hôm nay tranh thủ khai thác được một ít linh thạch.
Vừa dứt lời thì mọi người đều hoàn hồn lại. Dù bọn họ không biết là chuyện gì đã xảy ra nhưng chỉ cần có linh thạch để đào thì bọn họ đều nhiệt tình.
Vì phải có linh thạch mới qua được mùa đông mà.
Trong lúc người của thành Thanh Châu đang bận rộn thì đám sứ giả của Thiên Nguyên tông cũng đang mang theo một lượng lớn hàng hóa khởi hành từ tông môn.
Đích đến lần này của bọn họ là những thành trì do Thiên Nguyên tông cai quản, nhưng mà…
Một tu sĩ nhìn ngọc giản* trong tay rồi nghi ngờ nói: “Thành Thanh Châu không phải thuộc sự quản lý của tông môn sao? Sao lại có giao dịch nội thành được?”
Ngọc giản: Khối ngọc dùng để lưu trữ thông tin của giới tu tiên, thường là công
Tu sĩ Kim Đan ở bên cạnh nghe điều ấy thì ngẩng đầu nói: “Đừng hỏi nhiều như vậy. Đi đi.”
Nhưng hắn có nghe nói thành chủ hiện tại của Thanh Châu có quan hệ mập mờ với Tiên Sơn.
Cái chỗ Tiên Sơn đó, thế mà lại bí ẩn lắm.
Nhưng dù gì thì mạch khoáng của thành Thanh Châu cũng đã cạn kiệt. Bây giờ bọn hắn đến thì chắc là cũng không có ai đem đủ linh thạch ra đổi lấy hàng hóa đâu.