Vai Nữ Chính Quá Khó Khăn

Chương 2: Cấp trên của tôi là Một tên trộm




*****Ba tháng trước tại bệnh viện tâm thần*****

Trân Huỳnh được giao nhiệm vụ giả làm bệnh nhân tâm thần vào cùng phòng với một tên tội phạm để kiểm tra xem người đó bị tâm thần thật hay đang giả bộ. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ Trân Huỳnh đến phòng của viện trưởng để bàn về tình trạng của tên tội phạm này. Khi đi vào phòng cô ko thấy viện trưởng đâu thay vào đó là một chàng trai lạ mặt.

Sau đây là màn suy luận đầy tính điện ảnh của Trân Huỳnh về chàng trai lạ mặt đó.

Trang phục: giống những tên lưu manh trong phim Mất dấu.

Khuôn mặt: đẹp trai mà vô tình, toát lên vẻ nguy hiểm của Joker.

Hành động: tìm thứ gì đó ko phải là của mình như Ji Kook tìm chiếc điện thoại - chứng cứ có thể tố cáo nghị viên Yoon trong phim Chạy đâu cho thoát.

Kết luận: anh ấy là trộm.

Sau khi đưa ra kết luận Trân Huỳnh lên tiếng hỏi:

_ Anh đang làm gì vậy?

Ko ai khác anh ấy là Trần Nguyên, viện trưởng của bệnh viện này là cô của anh, hôm nay cô anh có việc bận nên nhờ anh sang bệnh viện lấy chút tài liệu. Nghe thấy tiếng của Trân Huỳnh, anh ngạc nhiên quay lại, thấy Trân Huỳnh mặc đồ của bệnh viện Trần Nguyên đoán cô ấy bị tâm thần. Anh hỏi " cô tâm thần đến đây làm gì?", Trân Huỳnh trả lời:

_ Tôi ko phải bệnh nhân tâm thần, tôi là cảnh sát, nếu anh có ý định trộm cắp tài sản tôi sẽ bắt giữ anh.

_ Biết rồi, cô tâm thần cứ về phòng uống thuốc trước đi.

_ Nè anh trộm, đã nói tôi ko phải bệnh nhân tâm thần rồi mà.

_ Tôi cũng có phải là trộm đâu, sao cô cứ nói tôi là trộm.

Cả hai cố gắng giải thích cho nhau hiểu nhưng từ một cuộc đối thoại tự nhiên lại thành đấu khẩu. Hai người cãi nhau dữ dội, cuối cùng Trân Huỳnh khẳng định Trần Nguyên là trộm và dùng chức cảnh sát của đàn áp anh. Trong suốt sự nghiệp hai mươi mấy năm làm người của Trần Nguyên đây là lần đầu tiên anh bị người khác xem như tội phạm mà đè đầu bẻ tay như thế. Đúng vậy người làm chuyện này là Trân Huỳnh, Trần Nguyên cảnh cáo nếu ko thả tay anh ra thì Trân Huỳnh sẽ tiêu đời nhưng cô nhất quyết ko buông. Sau đó Trần Nguyên dùng tay đang bị bẻ của mình nắm lấy cổ tay đang giữ chật tay anh và đứng dậy quay Trân Huỳnh 180° làm cô loạn choạng đứng ko vững. Xem ra Trần Nguyên còn chút tình người, lúc Trân Huỳnh sắp ngã Trần Nguyên dùng một tay choàng vào vai đỡ cô lại.Trong khoảng khắc này Trân Huỳnh cảm thấy tim mình đập rất nhanh rồi Trần Nguyên mỉm cười một nụ cười tỏa nắng làm tim cô rụng rời ( mọi người có thấy lãng mạng ko?). Làm gì có chuyện lãng mạn một cách lãng xẹt như vậy được! Như đã nói Trần Nguyên dùng một tay để đỡ cô tay còn lại thì lấy một quyển sách trên bàn, cười theo kiểu nham hiểm rồi dùng quyển sách đập thẳng vào mặt cô và buông tay ra khiến cô ngã xuống, một cú ngã đau đớn và nhục nhã. Sau đó Trần Nguyên đi ra ngoài anh vừa đi vừa nói:

_ Đây là cái giá cho hành động đè đầu bẻ tay tôi, cô nhớ đó.

Trân Huỳnh nghe xong tức lắm, cô đứng dậy la lên " nè anh ăn trộm " rồi chạy tới cào vào mặt Trần Nguyên và cao chạy xa bay. Vết cào làm khuôn mặt vốn đẹp hoàn hảo của anh xuất hiện 3 đường đỏ đỏ, song song cách đều nhau.

******** Hiện Tại ********

Trần Nguyên bước ra từ phòng của mình vừa nhìn thấy Trân Huỳnh anh tự nhiên nói " cô tâm thần" còn Trân Huỳnh lại gọi " anh ăn trộm". Bỏ mặc sự hoang mang của các thành viên trong tổ Trần Nguyên hâm dọa Trân Huỳnh:" lần nay cô chết chắc" rồi ra lệnh cho Trân Huỳnh vào phòng của mình.

Trần Nguyên đập bàn nói:"cô đang giỡn đó à, làm gì có người nào tên Huỳnh họ cũng Huỳnh chứ?". Thì ra là anh ấy hỏi Trân Huỳnh họ gì, tên gì cô ấy đều trả lời là Huỳnh nên tức giận đập bàn. Đúng là có người tên như vậy mà, chính là cô ấy Trân Huỳnh full name is Huỳnh Trân Huỳnh. Sau khi xem chứng minh thư của Trân Huỳnh thì Trần Nguyên đã tin có người tên Huỳnh họ Huỳnh. Trân Huỳnh tự biết thân biết phận là cấp dưới của người ta nên xin lỗi Trần Nguyên mặc dù trong lòng chẳng muốn chút nào. Nhưng có một vấn đề cô luôn thắc mắc cần phải hỏi rõ ràng, cô hỏi Trần Nguyên:

_ Anh ko phải là ăn trộm thật hả?

Trần Nguyên trợn mắt nhìn cô, thấy biểu cảm đáng sợ này cô lặp tức chạy ra ngoài.