Vài Lần Hồn Mộng

Chương 27




Edit: Bùm Bùm

Beta: Tiểu Tuyết

Bên này Nhược Nhất còn đang kinh ngạc suy đoán. Bên kia Thương Tiêu đen mặt đi nhanh đến bên người nàng, một phen bắt lấy cổ tay nàng, lôi nàng trở về.

            Nhược Nhất bị kéo đến lảo đảo, nhất thời lửa giận xông lên: “Mới sáng sớm ngươi làm gì vậy!”

            “Nàng còn biết đảo mắt?” Thương Tiêu cười lạnh một tiếng, trong lời nói mang theo mười phần châm chọc, “Ta còn tưởng nàng nhìn đến rớt mất cả hồn rồi chứ!”

            Nhược Nhất bật thốt lên: “Ta rớt hồn thì can hệ gì đến ngươi.”

            Lời này dội vào Thương Tiêu làm sắc mặt hắn càng trầm xuống, hắn vừa muốn mở miệng, âm thanh trong trẻo phía sau kia hét lớn: “Buông tay buông tay! nắm cái gì mà nắm, ngươi muốn nắm là nắm sao!”

            Thương Tiêu xanh mặt nhìn về phía tên kiếm khách thiếu niên kia, Nhược Nhất cũng có chút mạc danh kỳ diệu nhìn chằm chằm gương mặt kia.

            Tiếp thu ánh mắt hai người, hắc y kiếm khách hắng hắng giọng, chỉnh chỉnh y bào, bày ra một bộ dạng tiêu sái bí hiểm, nghiêm mặt nói: “Nhan Nhược Nhất, ngươi còn nhớ Tiểu Hắc Ốc ven hồ Đại Minh không?”

            Nhược Nhất lúc vừa nghe lời này, khóe miệng giật giật, một hồi lâu mới phản ứng lại, Tiểu Hắc Ốc ven hồ Đại Minh, Đây… Đây chẳng phải là tên tiệm trang phục quái dị của nàng sao!

            Nhược Nhất ngơ ngác nửa ngày, ngay sau đó thân mình bắt đầu có chút run rẩy.

            Thương Tiêu nhíu mày, nắm tay nàng càng chặt hơn.

            “Số 44 đường Tây Quang, hộ 4 lầu 4 đơn vị 4.” Hắc y kiếm khách vừa nói, nụ cười trên khóe môi càng kéo càng sáng lạn, “Chìa khóa của ngươi còn trong tay lão tử, ngươi muốn chạy chỗ nào!”

            “Mạc…” Nhược Nhất hốc mắt cấp tốc đỏ lên, cũng không biết từ đâu đột nhiên sinh ra cỗ sức lực, tránh khỏi tay Thương Tiêu, không để ý tới biểu tình hoảng hốt của Thương Tiêu, nàng lảo đảo bước chân, cơ hồ là bổ nhào vào trong lồng ngực của hắc y kiếm khách.

            Kiếm khách kia thì cười đến cực tươi tắn đón lấy nàng vào lòng, mặc Nhược Nhất cả người run rẩy gắt gao chôn đầu trong ngực hắn.

            “Nhan Nhược Nhất, lão tử rốt cuộc cũng tìm được ngươi!” Hắn vươn tay một vòng ôm chặt lấy Nhược Nhất.

            Những chua sót ủy khuất trên đường đi đến nay, toàn bộ trong nháy mắt đều xông lên tận tim, kích động khi tha hương gặp cố tri cùng sự mừng rỡ khi trùng phùng khiến đầu Nhược Nhất đang gác trên vai hắn nhất thời khóc thất thanh, lờ mờ liên tiếp gọi tên hắn: “Mạc Mặc… Mạc Mặc, Mạc Mặc…”

            Người khác nghe vào chỉ cảm thấy nàng một mực nói “Mạc Mạc (sờ sờ =]])… Mạc Mạc… Mạc…”

            Sắc mặt xanh mét của Thương Tiêu hóa đen.

            Mà Mạc Mặc thật sự nâng tay sờ đầu nàng. Ép ép cái đầu đang chôn chặt trong ngực, sau đó làm mặt khiêu khích ném cho Thương Tiêu một cái liếc mắt xem thường, nói với Nhược Nhất bằng lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ mà mấy trăm năm cũng chưa từng dùng qua: “Nhược Nhất đừng khóc, ta đón được ngươi rồi.”

            Nhược Nhất khóc đến cả người run lên từng đợt, cách một hồi lâu mới hít thở thông, lẩm bẩm: “Ngươi giả vờ cái… cái X gì, nghe đến da đầu, da đầu ta cũng tê rần cả rồi.”

            Mạc Mặc toét miệng cười lớn nâng mặt nàng lên, véo lớp thịt hai bên gò má nàng, dùng sức mà kéo, mang theo một chút ý vị giận dữ nói: “Ngươi tiểu yêu tinh chuyên hành hạ chết người! Lão tử bay qua thiên sơn vạn thủy tới tìm ngươi a, thiên sơn vạn thủy a! Ngươi lại như vậy…”

            Còn chưa có nói xong, một đạo hàn quang mạnh mẽ xẹt qua giữa hai người, Mạc Mặc khoát tay chắn lại, hàn quang kia bị đánh tan.

            Nhược Nhất gạt hai dòng lệ, lập tức che chắn trước Mạc Mặc, một đôi mắt đỏ hồng nói: “Thương Tiêu dừng tay! Là người ta quen biết, ta quen biết nàng!”(*)

            Thương Tiêu trầm mặc, sát khí trên mặt càng tăng.

            Mạc Mặc cười hì hì chọc chọc đầu Nhược Nhất, cướp lời nói: “Ngốc, người ta còn ước gì ngươi không quen ta.” Nàng giương mắt đánh giá Thương Tiêu, “Vừa rồi lúc ngươi cùng ta động thủ ta còn đang đoán ngươi là ai, vừa nói tìm Nhan Nhược Nhất, liền tức giận như vậy. Thì ra ngươi chính là Thương Tiêu.”

            Thương Tiêu cũng không để ý nàng, chỉ nhìn chằm chằm Nhược Nhất hỏi: “Hắn là ai?”

            Mạc Mặc vừa nghe thấy ngữ khí này, nụ cười trên mặt cứng lại nửa giây, lông mày nhíu lại. Lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười, ôm lấy vai Nhược Nhất, trực tiếp che lại cái miệng đang muốn trả lời của nàng, nói một cách sâu xa: “Câu hỏi này của ngươi rất là hay…”

            Nhược Nhất vừa thấy ngữ khí thần thái của nàng, trong lòng biết không ổn, giãy dụa hai phát, chỉ sợ nàng nói ra lời nào đó dọa người.

            Mạc Mặc bất động thanh sắc ôm Nhược Nhất càng chặt.

            “Trước đây Nhược Nhất từng đề cập qua ngươi với ta, ta tưởng ngươi chỉ là một đoạn quá khứ trong cuộc đời của nàng, qua đi thì đã qua đi, sẽ không để ý nhiều. Bây giờ xem ra quan hệ giữa các ngươi hình như không đơn giản như ta nghĩ a!”

            Nhược Nhất càng nghe loại biểu đạt từ ngữ này càng cảm thấy không ổn, hai mắt đỏ hồng, quay đầu nhìn nàng, không biết nàng đến tột cùng muốn làm cái quỷ gì. Không biết Mạc Mặc làm sao mà che miệng Nhược Nhất rất chặt, một chút thanh âm cũng không để nàng phát ra.

            “Ngươi hỏi ta là ai…” Mạc Mặc nhếch nhếch môi, thân nàng hóa thành nam nhi cao hơn Nhược Nhất một cái đầu, vừa cúi đầu, khóe môi vừa vặn kề ngay trán Nhược Nhất. Tư thế này đã vượt qua giới hạn của ôn tình cùng dâm tà, rất khiêu người.

            Quả nhiên, tư thế khiêu người này khiến Thương Tiêu sinh ra một luồng ma khí.

            Nhược Nhất nóng vội muốn đẩy Mạc Mặc ra, kêu nàng đừng đùa nữa. Nhưng lại bị câu tiếp theo mà nàng giáng xuống làm cho mặt mày xanh xao, tan xương nát thịt.

            Nàng nói:

            “Nhan Nhược Nhất là thê tử chưa qua cửa [1] của ta, vậy ngươi nói ta là ai?”

            Chẳng lẽ vào lúc nàng còn chưa phát hiện, Mạc Mặc đã đem nàng trở thành đối tượng yêu đương rồi sao…

            Không khí lặng im nửa ngày, ngay cả thanh  âm dọn dẹp chiến trường của các đệ tử Anh Lương cũng mất đi.

            Mạc Mặc khiêu khích nhìn Thương Tiêu, các đệ tử Anh Lương cũng ló đầu thò tai đánh giá Thương Tiêu, Nhược Nhất cũng ngơ ngác nhìn phía Thương Tiêu.

            “Thì ra là thế.” Thương Tiêu cực kỳ bình tĩnh cười lạnh, “Nhan Nhược Nhất, đây là cái ‘tốt nhất ’ của nàng sao?

            Nhược Nhất nhớ tới những lời nói trước kia, rũ mắt trầm mặc.

            Tiếng cười càng lạnh: “Ta sẽ không giải ấn.” Thương Tiêu sắc mặt trắng bệch xoay người rời đi, “Đến lúc đó, nàng muốn kết cục gì, ta cùng nàng chịu là được.”

            Lời này Nhược Nhất nghe không hiểu, mà Thương Tiêu cũng không cần nàng hiểu.

            Trong lòng, hắn không khỏi cười khổ: cho dù đồng quy vu tận, cũng không sao chịu được nàng cùng người khác ở bên nhau… Thương Tiêu, ngươi của hiện giờ thật sự là ti tiện khiến người ta cảm thấy thảm hại. Hắn mạnh mẽ tự kiềm chế đau nhức kịch liệt nơi lồng ngực: có hôn ước thì sao, thích người khác thì sao, muốn từ bỏ hắn thì sao… Muốn hắn buông tay…

            Nhan Nhược Nhất, nàng có biết chuyện này ta sớm đã không còn làm chủ được.

            Bi ai nhất, có lẽ chính là tình cảm của mình mà ngay cả mình cũng không làm chủ được.

            Nhược Nhất nghĩ như vậy.

            Bóng dáng tịch liêu rời đi của Thương Tiêu tựa hồ so với cảnh tượng dòng chữ khắc trên bia mộ trong đầu nàng còn đau khổ hơn, làm sao cũng gột rửa không trôi.

            “Nhan Nhược Nhất!” Mạc Mặc đột nhiên cao giọng nói, “Người sớm đã đi không thấy bóng dáng mà còn thộn ra nhìn để làm chi! Nhưng mà, Thương Tiêu này đích thật là tuyệt sắc a, khó trách ngươi cứ ngày nhớ đêm mong như vậy.”

            Nhược Nhất quay đầu lại nhìn Mạc Mặc, không nói gì.

            “Sao?” Mạc Mặc nhíu mi, “Ngươi thật sự nhớ hắn a? Ngươi không phải vẫn còn ngốc đó chứ!”

            “Sao ngươi lại tìm đến đây?” Nhược Nhất dứt khoát chuyển đề tài, “Còn biến thành bộ dạng này.”

            Mạc Mặc là một người bộc trực, não nàng so với ruột còn thẳng hơn, Nhược Nhất vừa chuyển hướng, nàng liền theo con đường Nhược Nhất mà đi, ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng mới nói: “Thế nào, có phải bị bề ngoài xuất sắc của ta làm cho mù mắt cẩu hay không! Ngươi nhìn lại ngươi vừa rồi kích động đến vậy, chậc chậc, không ngờ cân lượng của tỷ… khụ, ca ca ta ở trong lòng ngươi cũng không nhẹ nha!”

            Nhược Nhất từ đầu đến chân nhìn lướt qua nàng một thân hắc y kiếm khách, bĩu môi: “Ngươi vừa nói, ta cũng cảm thấy ngươi ăn mặc thật giống như nam nhân, còn có chút phong thái mặt người dạ thú.”

            Mạc Mặc cũng không giận, nắm tay Nhan Nhược Nhất nói: “Tạm thời cho ngươi hưởng thụ một chút thắng lợi ngoài miệng, ta không nói nhảm với ngươi. Bây giờ nếu tìm được ngươi rồi chúng ta cũng mau trở về thôi. Chờ khi trở về rồi, tỷ… ca sẽ yêu thương ngươi một phen.”

            “Từ từ!” Nhược Nhất cao giọng gọi lại Mạc Mặc, “Bây giờ đi sao? Bây giờ đi?”

            “Ngươi đừng nói nhảm nữa? Ngươi cùng y phục, có. Ta cùng y phục, cũng có. Người cùng vật cũng đã đầy đủ, đương nhiên là bây giờ đi a. Lảm nhảm cái gì!”

            “Từ từ Mạc Mặc! Chúng ta… Chúng ta hay là tìm nơi bí mật một chút, bọn họ đều nhìn thấy kìa!”

            “Để bọn họ nhìn, dù sao sau này ai cũng không còn gặp ai rồi.” Dứt lời, trực tiếp ở trước cửa Anh Lương Sơn, trước mặt chúng đệ tử kết một ấn tay, bắt đầu niệm chú.

            Dù sao sau này ai cũng không gặp ai nữa … Nhược Nhất ngẩn ra, trong lòng có chút hoang mang mạc danh kỳ diệu.

            Hai bàn tay nắm nhau của hai người dần dần trở nên nóng rực.

            Phải đi sao? Nhược Nhất nghĩ một cách rối loạn: lại một lần nữa rời khỏi Thương Tiêu, rời khỏi Cửu Châu? Ngay cả một lời từ biệt cũng không có, lẳng lặng rời khỏi?

            Đúng vậy, bản thân đã nói như với Thương Tiêu rồi, trở về cũng là lẽ thường tình thôi.

            Về phần nói lời từ biệt… Bọn họ chưa từng trùng phùng qua, cần gì phải từ biệt.

            Hơn nữa lần này có thể lần nữa quay về Cửu Châu vốn chính là một chuyện ngoài dự liệu. Có thể lại nhìn thấy Thương Tiêu cũng đã đủ cho nàng cười trộm. Cho nên bây giờ về thôi!

            Chia cách không còn gặp nhau, mới là cách buông tay tốt nhất.

            Nhưng mà sao trong lòng lại cảm thấy không phục cùng khổ sở? Rõ ràng lần này nàng một sợi tóc cũng không mất, rõ ràng lần này là nàng chủ động vứt bỏ hắn. Rõ ràng lần này…

            Thì ra, chỉ cần biệt ly cũng khiến người ta cảm thấy đau khổ đến thế.

            Cảm giác mộng mị dần dần nồng đậm, Nhược Nhất chỉ nghe Mạc Mặc quát khẽ: “Tập trung!”

            Mạc Mặc kêu nàng tập trung, thế nhưng nàng lại nhớ tới đêm đó, bộ dáng tịch liêu khi tóc trên vai Thương Tiêu rơi đầy Tuyết Huyên cỏ. Cô tịch lạnh lùng đến tận cùng nhưng cũng tuyệt đẹp đến tận cùng. Giống một giấc mộng hư ảo, chỉ trong một chớp mắt liền vỡ vụn mất chỉ còn lại thanh tỉnh.

            Cảm giác quen thuộc mà lạ lẫm đánh úp lại. Nhược Nhất nghĩ:

            Thương Tiêu, lần này ta hy vọng ngươi từ nay về sau không còn ưu thương nữa.

            Ngươi đừng khổ sở, cũng đừng tịch mịch như vậy nữa…

            [1] Thê tử chưa qua cửa: Vợ chưa cưới. Câu này xem film Hồng Kông hay gặp, nhưng lại ko bik nên edit sang Việt thế nào cho hay, dùng “vợ chưa cưới” thì hiện đại quá.