Nghe thấy lời Lục Hạo nói, Dương Lạc ngồi một bên tức giận vỗ Giang Thành một cái nói: "Được rồi, anh để mấy người họ ăn xong rồi hẳn đi, khoảng thời gian này mọi người cũng đã đủ mệt mỏi rồi."
Giang Thành nhìn đồng hồ đeo tay, chỉ đành gật gật đầu nói: "Cũng được, ăn nhanh lên đi, ăn xong thì đi thu thập bằng chứng, nhớ kĩ những thứ mà Diệp Phàm đã nói, cả bản ghi âm và tài khoản ID của anh ta, đó đều là những vật chứng vô cùng giá trị."
Lục Hạo gật đầu, ngồi bên cạnh Giang Thành cùng anh ăn hết bữa trưa.
Thế nhưng còn chưa ăn được mấy miếng, điện thoại của Giang Thành lại reo lên, lấy điện thoại ra xem, là Diệp Hồng gọi tới, trong lòng Giang Thành bỗng nhiên có một loại dự cảm không tốt, anh nhíu chặt đầu mày, nhận cuộc gọi.
"Alô, có việc gì thế?"
"Đội trưởng, anh nhanh chóng đến bệnh viện một chuyến đi, tình trạng của Phỉ Nhiễm có chút không ổn định."
Sau khi nghe thấy những lời này, trong lòng Giang Thành phút chốc hoảng loạn, anh ngẩng đầu lên nhìn Dương Lạc, lạnh lùng nói với anh ta: "Đi, đến bệnh viện."
Giang Thành nói xong cũng không cho Dương Lạc chút thời gian phản ứng, tự mình dẫn đầu chạy ra khỏi nhà ăn.
Hai người là đồng đội hợp tác với nhau đã nhiều năm, chỉ với một ánh mắt của Giang Thành, là Dương Lạc đã biết phải làm cái gì, ngay cả hỏi cũng không cần hỏi, trực tiếp đứng dậy chạy theo sau Giang Thành ra khỏi nhà ăn.
Hai người lái xe lao nhanh trêи đường, không bao lâu sau đã chạy tới bệnh viện, thấy Diệp Hồng đang lo lắng đi tới đi lui trước cửa phòng bệnh.
Giang Thành xông tới kéo lấy tay của Diệp Hồng hỏi: "Sao thế? Phỉ Nhiễm bị làm sao?"
Diệp Hồng cố giãy cổ tay ra khỏi cái nắm của Giang Thành, nhìn anh nói: "Tôi cũng không rõ nữa, lúc đó dường như chẳng xảy ra chuyện gì hết, thế nhưng cô bé lại dường như là đã nhìn thấy cái gì đáng sợ lắm vậy, bỗng nhiên không thể khống chế được tâm trạng."
Giang Thành muốn vọt vào trong phòng bệnh xem rõ tình hình, thế nhưng lại bị hai người Dương Lạc và Diệp Hồng ngăn cản.
"Anh bĩnh tĩnh một chút đã, anh chẳng biết gì hết, đi vào trong đó để làm gì? Chỉ càng tăng thêm áp lực cho bác sĩ thôi."
Dương Lạc kéo Giang Thành lại, ấn anh ngồi xuống ghế tựa tức giận nói.
Lòng ngực Giang Thành phập phồng dữ dội, mười năm rồi, cảm giác mất đi người thân lại lần nữa ập đến trêи người anh, hôm nay anh còn cười nói với Dương Lạc rằng muốn chăm sóc cho con gái thật tốt, thế nhưng lại xảy ra chuyện thế này.
Trong lòng Giang Thành chất đầy cảm giác bất lực không tài nào đếm xuể, bắt đầu không ngừng dâng trào nỗi oán trách.
Hai tay anh ôm lấy đầu, làm cho tóc tai rối tung lên, mang vẻ chán chường ngồi im trêи ghế, Diệp Hồng ở bên cạnh cũng cảm thấy có chút không đành lòng.
Cô ta chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Giang Thành, nhẹ nhàng kéo anh vào lòng mình. Hai tay không ngừng vỗ vỗ sau lưng anh.
Lúc này, Giang Thành hệt như một đứa nhỏ bị thương, Diệp Hồng có thể cảm nhận được sự bất lực trong lòng anh.
Khoảng chừng mười phút sau, trong phòng bệnh cũng từ từ yên tĩnh lại.
Giang Thành ngẩng đầu lên, nhìn vào Diệp Hồng rồi cười với cô một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "Cám ơn cô."
Sau khi Diệp Hồng nghe thấy lời này, cô ta hít vào một hơi thật sâu nói: "Không sao, tôi hiểu mà."
Cửa phòng bệnh được mở ra, một bác sĩ mặc áo blouse trắng bước tới, trêи trán tấm lấm mồ hôi.
Giang Thành nhanh chóng đứng dậy đi tới trước mặt bác sĩ hỏi: "Bác sĩ, con gái của tôi thế nào rồi?"
Bác sĩ thở dài một hơi nói: "Hiện tại đã ổn định rồi, chúng tôi cũng chuẩn bị sẵn thuốc an thần, thế nhưng tình huống sau này sẽ như thế nào, vẫn cần phải tiếp tục theo dõi, còn nữa, đừng dẫn cô bé ra ngoài nữa, tránh gặp phải chuyện kϊƈɦ thích."
Giang Thành vội gật đầu, sau khi bác sĩ dặn dò thêm vài câu thì cũng rời đi.
Mấy người Giang Thành vội vàng xông vào trong phòng bệnh, nhìn thấy Phỉ Nhiễm đã ngủ say, Giang Thành ngồi bên cạnh giường bệnh, hai tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Phỉ Nhiễm.
Dương Lạc và Diệp Hồng cùng bước đến vỗ nhẹ lên vai anh, sau đó Dương Lạc nhìn về phía Diệp Hồng và nói: "Cô bây giờ ở lại đây với anh ấy, tôi đến phòng làm việc của bác sĩ một lát."
Diệp Hồng khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn Dương Lạc, rồi gật đầu nói: "Được."
Dương Lạc đi đến cửa, quay đầu lại nhìn Giang Thành, thở nhẹ một hơi rồi rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi đến phòng làm việc của bác sĩ, Dương Lạc gặp được bác sĩ điều trị chính của Phỉ Nhiễm.
"Chào bác sĩ, tôi là chú của Phỉ Nhiễm, tôi muốn hỏi thăm một chút về tình trạng sức khỏe của cô bé."
Bác sĩ điều trị chính nhìn Dương Lạc rồi bảo: "Cô bé trước đó cũng là bệnh nhân ở trong bệnh viện của chúng tôi, lúc ấy chỉ là vừa mới phát bệnh, tôi cũng không còn cách nào khác chỉ đành tiếp nhận, dù sao thì cũng không thể mặc kệ mà."
Dương Lạc cười khẽ một tiếng nói: "Tôi không có ý đó, chỉ đơn giản là muốn tìm hiểu thêm một chút về tình trạng sức khỏe của cô bé thôi."
Anh ta biết anh bác sĩ này đã hiểu sai ý rồi, thế nên mới vội giải thích lại một lần.
"Thế à, vậy được, tôi chỉ mới vừa tiếp nhận, thế nên tình hình cụ thể vẫn phải chờ kết quả của các mục kiểm tra và báo cáo kết quả xét nghiệm thì mới có thể xác định."
Dương Lạc gật đầu: "Cũng được, vậy lát nữa tôi lại đến tìm anh sau, đúng rồi, anh tên gì thế."
"Tôi họ Trương, gọi tôi bác sĩ Trương là được rồi."
"Vậy được thôi, bác sĩ Trương, anh cứ làm việc đi nhé."
Rời khỏi phòng làm việc, Dương Lạc lại đến phòng bệnh lần nữa, nhìn thấy Giang Thành vẫn cúi đầu ngồi bên cạnh Phỉ Nhiễm như trước.
Diệp Hồng nhẹ nhàng bước tới nói: "Anh ấy vẫn luôn không nhúc nhích."
Dương Lạc không nói lời nào, anh hi vọng suy đoán của mình là sai, thế nhưng bây giờ trạng thái của Giang Thành hoàn toàn không ổn, anh cũng không thể nói, tránh làm cho tâm trạng của anh ấy quá kϊƈɦ động."
Phụ nữ thường là người tỉ mỉ nhất, nhìn thấy vẻ mặt xoắn xuýt kia của Dương Lạc, Diệp Hồng đã cảm nhận được một vài thứ không bình thường.
"Anh phải chăng đã phát hiện ra điều gì?"
Dương Lạc lặng lẽ lắc đầu đáp: "Tạm thời vẫn chưa thể xác định, còn phải chờ kết quả kiểm tra của bệnh viện nữa."
Ba người ở trong phòng bệnh chờ hơn nửa tiếng đồng hồ mới có kết quả kiểm tra, Dương Lạc lập tức đi đến phòng làm việc của bác sĩ.
"Bác sĩ Trương, thật là ngại quá, lại làm phiền anh rồi."
Bác sĩ Trương mỉm cười đáp lời: "Không đâu, cảm giác dường như người làm chú là anh còn quan tâm hơn cả bố nữa nha."
Dương Lạc bĩu môi nói: "Cũng đành như thế thôi, bố của cô bé gần đây gặp phải một vài chuyện, thế nên tâm trạng cũng có chút không ổn."
Bác sĩ Trương nghe nói thế cũng không nói gì thêm, lấy báo cáo kết quả kiểm tra giao cho Dương Lạc rồi nói: "Từ báo cáo kết quả kiểm tra cho thấy không hề tra ra được bất kỳ nguyên nhân gì, chúng tôi cần phải tiến hành nghiên cứu thêm một bước nữa."
Dương Lạc yên lặng gật đầu, cầm lấy tờ báo cáo xem thật kĩ càng.
Bác sĩ Trương thấy thế vô cùng ngạc nhiên: "Anh có thể xem hiểu sao?"
"Đã quên giới thiệu, tôi là pháp y, vẫn có thể đọc được các báo cáo kết quả cơ bản."
"Thì ra là vậy à, nếu anh có thể nhìn ra vấn đề gì xin lập tức nói với tôi."
Dương Lạc cầm lấy báo cáo xem hơn mười mấy phút cũng không nhìn ra được bất kỳ vấn đề gì, đành phải đưa lại báo cáo cho bác sĩ hỏi: "Bây giờ cũng không tra ra được bất kỳ nguyên nhân gây bệnh nào, theo như kinh nghiệm của bác sĩ Trương thì là do cái gì gây ra?"
Bác sĩ Trương suy nghĩ một hồi lại nói: "Loại bệnh tình như hiện nay trước mắt cũng khó nói, có điều dựa theo báo cáo kiểm tra mà nói thì rất có khả năng là do vài nguyên nhân sau."
Dương Lạc ngẩng đầu nhìn bác sĩ Trương hỏi: "Là nguyên nhân gì?"
"Loại thứ nhất chính là khi bé con còn nhỏ đã gặp phải một vài cảnh tưởng kϊƈɦ thích, để lại ám ảnh từ khi còn bé, theo tuổi tác dần lớn lên, loại ám ảnh này chẳng những không bị xóa đi, trái lại còn trở thành nỗi sợ lớn nhất trong lòng, khi gặp phải kϊƈɦ thích từ bên ngoài sẽ lại lần nữa khơi dậy nỗi sợ hãi sâu trong lòng bé."
"Vậy còn gì nữa không?"
"Còn có thuốc, rất có khả năng là thuốc kϊƈɦ thích thần kinh, giống như chơi ma túy vậy, một khi ngừng thuốc, các mô thần kinh sẽ không thể cung cấp đủ cho nhu cầu của cơ thể thì sẽ xuất hiện loại tình trạng này, nhưng mà đến cùng là loại thuốc nào thì trước mắt vẫn chưa thể kiểm tra ra được từ trong máu của người bệnh, cần phải tiến hành kiểm tra thêm một bước nữa, đây là hai giả thiết mà tôi có thể nghĩ đến."
"Vậy bây giờ chúng tôi có thể làm được những gì?"
Bác sĩ Trương suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Trước cố hết sức không dẫn bé ra ngoài, có thời gian thì ở bên cạnh làm bạn với bé, cho bé vẽ tranh hoặc viết chữ các loại, cố gắng để bé vẽ ra suy nghĩ trong lòng, nói không chừng chúng ta có thể phát hiện ra điều gì đó từ những việc này."
Dương Lạc gật gật đầu, nói chuyện với bác sĩ Trương một lúc rồi lại trở về phòng bệnh, Giang Thành vẫn y như trước, không hề nhúc nhích.
Diệp Hồng thấy Dương Lạc trở vào, bước đến hỏi: "Thế nào rồi? Kiểm tra ra sao?"
Dương Lạc lắc đầu nói: "Không kiểm tra được gì cả, thế nhưng tôi cảm thấy lần phát bệnh này của Phỉ Nhiễm không hề đơn giản."
Kế đó quay đầu nhìn Diệp Hồng, nói lại cho cô phương án sơ bộ mà bác sĩ Trương nói.
Diệp Hồng cũng gật đầu.
Dương lại chậm rãi đi đến bên cạnh Giang Thành, kéo anh lên rồi nói: "Được rồi, tôi đã hỏi bác sĩ rồi, nói là trước mắt không tra được nguyên nhân phát bệnh nhưng rất có khả năng là do chấn thương tâm lý lúc nhỏ, rất có thể là chuyện mười năm trước, tôi đã bảo Diệp Hồng ở bên cạnh cô bé nhiều hơn, anh cũng nên tỉnh táo lại đi thôi."
Giang Thành hiểu được những lời Dương Lạc nói, vụ án thảm khốc mười năm trước là ác mộng trong lòng anh, đồng thời cũng trở thành ác mộng trong lòng con gái.
Một động tác của thằng hề đã ảnh hưởng đến cả hai thế hệ nhà anh.
Giang Thành xoay người đứng dậy, sau khi hít sâu một hơi thật dài, anh cười khổ nói: "Tôi hiểu."
Rồi xoay người nhìn Diệp Hồng nói: "Khoảng thời gian này cực khổ cho cô rồi, bây giờ tôi phải về cục, cuộc thẩm vấn Diệp Phàm sáng nay có chút thu hoạch, phải trở về sắp xếp lại một chút."
Khi Diệp Hồng nghe thấy thế, trêи mặt có chút ngạc nhiên hỏi: "Anh thế mà lại thu phục được Diệp Phàm? Người mà cả lão già họ Trương cũng không thể xử lý được, anh vậy mà xử lý xong rồi?"
Dương Lạc cười ha ha nói: "Chuyện này còn phải dựa vào anh đây, thế nào? Anh đây có phải là là rất tài giỏi hay không? Có muốn lấy thân báo đáp không nè?"
Câu nói đột ngột xuất hiện làm giảm bầu không khí ngột ngạt trong phòng bệnh, giúp cho tâm trạng của mọi người không còn nặng trĩu như trước nữa.
Diệp Hồng trợn trắng mắt nhìn Dương Lạc: "Anh mơ đẹp ghê."
Nháy mắt ba người cười ra tiếng, Giang Thành dặn dò Diệp Hồng vài câu, sau đó cùng Dương Lạc quay về cục."
Nhìn thấy hai người Lục Hạo và Lưu Tĩnh vừa mới quay về.
"Thế nào? Mấy thứ Diệp Phàm nói đến đều tìm được rồi chứ?"
Lục Hạo buồn bực gật đầu nói: "Đều đã tìm thấy rồi, anh không biết cái tên Diệp Phàm này cẩn thận thế nào đâu, nếu như không phải lúc sáng anh có nhắc đến thì mấy thứ đồ đó phỏng chừng đừng mong có người tìm thấy."
"Nói chuyện chính."
"Chuyện quan trọng là đồ đã được tìm thấy nhưng mà hình như cũng chẳng có tác dụng gì."