Giang Thành nghiến răng, trong lòng thầm cầu nguyện cho người kiên quyết của chủ nghĩa duy vật, lần đầu tiên anh lựa chọn cầu trời phù hộ, phù hộ cho người bố đáng thương như mình. Đây là suy nghĩ cuối cùng của anh.
Khi Giang Thành mang tin vui vừa nhận được này, mọi sự nhớ nhung và xấu hổ trở về nhà, khi vừa mở cửa phòng, một cảnh tượng kỳ đã xuất hiện.
Cô bé ngồi thất thần trước bàn, nhìn chằm chằm vào tờ giấy trắng trước mặt, không biết bên trêи vẽ cái gì, lâu lâu cô bé lại lấy trong quần áo ra thứ gì đó giống như vậy, muốn đưa vào trong miệng, nhưng nó trống rỗng.
Cô bé mồ hôi nhễ nhại, Giang Thành và Diệp Hồng gọi cô bé mấy lần, nhưng cô bé cũng không quay đầu lại.
“Phỉ Nhiễm cháu làm sao vậy?” Phản ứng của Diệp Hồng nhanh hơn Giang Thành, lập tức ôm lấy cô bé từ phía sau, gọi tên của cô bé, hy vọng cô bé sẽ cảm thấy tình yêu, để cô bé không còn sợ nữa.
Cô bé giống như là đột nhiên bừng tỉnh sau cơn ác mộng, quay đầu ôm lấy Diệp Hồng, bắt đầu khóc nức nở, Giang Thành lúc này mới vội vàng chạy về phía trước bàn, cảnh tượng trước mắt khiến anh thất thần, trêи bàn bày những lưỡi dao sắc bén dính đầy máu.
Giang Thành nắm tay Phỉ Nhiễm lên, trêи người đầy những vết dao, Giang Thành không biết có chuyện gì, chỉ vào cô bé nói lớn: "Con sao vậy? Con làm sao vậy? Sao lại tự làm mình bị thương ? Rốt cuộc bị sao vậy? Bố đã làm gì sai sao?"
Giang Thành có chút sốt ruột, tin tốt, tin xấu, nỗi nhớ con gái bấy lâu nay lấp đầy tâm trí anh, anh không biết làm thế nào để giải thoát bản thân, nhưng anh cảm thấy cả người không tốt, như thể bầu trời sụp đổ vừa cảm thấy cả thế giới như đang sụp đổ.
Dù nói thế nào đi nữa, anh cũng chỉ cảm thấy có một cỗ lực cường đại truyền đến, cả người anh dường như bị lực lượng này phá hủy như một đống đổ nát. Nhưng điều chắc chắn duy nhất là, người bình tĩnh trong số họ là Diệp Hồng.
Diệp Hồng nhìn cô bé: "Để bố đi lấy băng sơ cứu được không? Có chuyện gì thì nói với cô Diệp nhé."
Diệp Hồng để Giang Thành ra ngoài, cô ta biết rằng quan tâm sẽ dẫn đến hỗn loạn. Lúc này việc chỉ trích hay quan tâm thái quá đều không tốt, ngược lại để anh ấy bình tĩnh lại, không quan tâm đến sự tồn tại của chuyện này, mới là cách sử lý tốt nhất. Với tình hình hiện tại. Diệp Hồng cẩn thận nắm tay Phỉ Nhiễm.
"Sao vậy? Có chuyện gì nói với cô được không? Có người bắt nạt cháu sao? Hay là cháu sợ cái gì?"
Diệp Hồng tiếp tục thận trọng hỏi.
“Bố nói, đứa trẻ không thông minh không đáng sống, con không nhớ được đồ vật, con quá ngu ngốc!” Phỉ Nhiễm cúi đầu trầm giọng nói.
Diệp Hồng nghĩ đến câu nói này liền muồn đánh chết anh, cô cũng không tin đây là Giang Thành nói ra, có thể nói người nói ra lời này là một người khác, vậy thì người tự xưng là bố của Phỉ Nhiễm có lẽ là thằng hề, thằng hề nói câu này là có ý gì?
Lẽ nào gã muốn huấn luyện Phỉ Nhiễm gọi như vậy? Nhưng dù nói như nào, điều quan trọng nhất bây giờ, là khiến Phỉ Nhiễm bình tĩnh lại.
Giang Thành mở cửa, mang theo băng gạc và thuốc điều trị vết thương, Diệp Hồng nhìn một cái, cầm lấy đồ của Giang Thành, để anh đi ra ngoài.
Trước khi Giang Thành đi ra ngoài anh không yên tâm khẽ hỏi: "Có cần đưa con bé đi giảm lạnh không?"
Diệp Hồng lắc đầu, vết thương thật ra tương đối nông, có thể thấy trong lòng cô bé vẫn còn rất kháng cự.
Diệp Hồng căn bản nói với cô bé với giọng điệu dỗ dành: "Phỉ Nhiễm cháu nói với cô, cháu cảm thấy người bên ngoài này là bố của cháu sao? Hôm nay đồng nghiệp của cô đã làm xét nghiệm quan hệ bố con, cháu là con gái của anh ấy."
"Thật sao, thật tốt quá, tốt quá, bố này thật tốt quá!"
Tận đấy lòng lộ ra một loại. Có thể nhìn ra ánh mắt hạnh phúc, cô bé vô cũng tiếp nhận kết quả này, còn rất vui vẻ. Diệp Hồng hài lòng gật đầu, xem ra phán đoán của cô là đúng, thằng hề hẳn đã gây ra sự biến dạng lớn đến tâm lý của đứa trẻ ở một mức độ nào đó.
Loại méo mó này mang đến trải nghiệm trực quan nhất. Đó là khiến Phỉ Nhiễm rơi vào tình trạng ám ảnh hay điên loạn này.
Trong thời kỳ trưởng thành của một đứa trẻ, làm ra loại chuyện như vậy thằng hề này quả là vô liêm sỉ. Diệp Hồng cũng dần hiểu ra, lý do tại sao thằng hề lại đưa Phỉ Nhiễm trở lại vào lúc này.
Chính là muốn Phỉ Nhiễm mất kiểm soát trong tình huống gã không tồn tại, gây rắc rối cho Diệp Hồng và Giang Thành, không chỉ có thể làm trì hoãn thời gian hành động của Giang Thành, mà còn gây ra cho anh rắc rối lớn và chấn động tâm hồn của anh, có thể nói đây là hành động vô cùng xấu xa.
Có thể khiến Giang Thành lâm vào vô vàn rắc rối, một bên là con gái, một bên là thằng hề, không ai biết phải lựa chọn thế nào, ngay cả Giang Thành cũng không biết.
Nhưng Diệp Hồng thở dài, hy vọng duy nhất là đứa bé này trông rất thông minh, có thể nhanh chóng thoát khỏi loại chuyện này, tuy rằng cô biết áp lực rất lớn, nhưng dù thế nào đi nữa, cũng coi như qua được một ải, những gì họ phải làm tiếp theo có lẽ đơn giản hơn nhiều.
Dưới sự an ủi của Diệp Hồng, Phỉ Nhiễm nằm xuống giường, nhắm mắt lại và bắt đầu nghỉ ngơi. Mặt khác cô gọi điện thoại cho Giang Thành: "Nhà còn phòng nào nữa không? E rằng tôi sẽ ở đây trong thời gian này, đưa cô bé đi học mỗi ngày, cô bé có lẽ bị thằng hề làm nhiễu loạn tâm trí, bây giờ tâm lý rất yếu đuối, tôi nghĩ rằng có tôi ở cùng cô bé sẽ rất quan trọng."
Diệp Hồng nghiêm túc nhìn Giang Thành nói.
Nếu như gặp phải tình huống xảy ra vào trước đêm nay. Diệp Hồng chỉ đơn giản nghĩ như vậy. Muốn cùng Giang Thành ở bên nhau mà đề ra điều kiện, nhưng hiện tại cô cảm thấy sứ mệnh trêи vai, cô đã nhận ra vấn đề này, cô bé trước mặt so với lúc nào, đều cần có người bầu bạn.
Đối với loại câu hỏi lớn này, Giang Thành chưa từng do dự mà lập tức gật đầu, tỏ sự đồng ý, anh quyết định tìm Trương Minh Sơn để nói chuyện, xin một người thuộc lực lượng cảnh sát để bảo vệ Phỉ Nhiễm 24/24.
Dù sao anh còn phải tiếp tục xử lý vụ án, không thể đặt hết tâm tư vào đây được. Ngay cả khi anh và Diệp Hồng có hai người, nếu Phỉ Nhiễm thực sự giám sát hành động của Phỉ Nhiễm hàng ngày, để ngăn cô bé tự sát, thì mục đích của thằng hề đã đạt được rồi, anh phải cử người khác bảo vệ cô bé, đây là anh không còn lựa chọn khác, anh phải tìm cách cân bằng giữa hai việc này.
Diệp Hồng giải thích một số thứ đơn giản với Giang Thành, Giang Thành lái xe đến sở cảnh sát để tìm người giúp đỡ, còn Diệp Hồng quay lại và bắt đầu dọn giường của Phỉ Nhiễm, cô quyết định không cần biết Giang Thành nghĩ gì về cô, nhất định phải làm tốt vai trò của một người mẹ.
Đây là khả năng duy nhất để giành lại đứa bé, khỏi móng vuốt của quỷ dữ, cô tin rằng chỉ khi làm được điều này, mới có thể dẫn dắt đứa bé này, đi đến chiến thắng mà họ đã mong đợi từ lâu.
Để giải quyết vụ án này, cũng phải để đứa trẻ được lớn lên vui vẻ, Giang Thành đã nhanh chóng lái xe đến sở cảnh sát đúng lúc gặp Dương Lạc đang chuẩn bị tan làm.
“Con gái trở về thấy thế nào, có vui không?” Giang Thành lắc đầu nói với Dương Lạc: “Tình cảnh hiện tại của Phỉ Nhiễm giống như không được bình thường, dùng lưỡi dao cứa vào tay mình, mỗi ngày không đi học cũng không biết làm gì, tôi cảm thấy rằng đứa trẻ này bị thằng hề làm ra như vậy."
Dương Lạc gật đầu và nói: "Đúng là làm những việc trong thời thơ ấu của đứa trẻ, rất có thể sẽ thay đổi quan điểm của đứa trẻ, anh và Diệp Hồng phải hết sức giúp cô bé vượt qua, hiện tại anh phải nắm vững cách làm."
Dương Lạc sau khi nghe xong cũng cảm thấy rất căng thẳng, Giang Thành nói đến tình huống này. Điều đó rất đáng sợ đối với một bé gái, nhiều trường hợp bé gái bị bắt làm con tin, bị bắt cóc, lâu nhất cũng chỉ là một tuần hoặc một, hai tháng chấn thương tâm lý, có khi hơn chục năm cũng không thể quên đi.
Con gái của Giang Thành đã bị người khác trực tiếp đánh cắp, thậm chí trí nhớ của cô bé cũng bị lung lay, như vậy có thể tưởng tượng được chuyện đó lớn và sâu sắc đến mức nào.
Dương Lộ cũng thở dài, nói với anh: "Nhưng tin tốt nhất bây giờ là đứa bé đã trở lại, dù nói như nào, cũng coi như là viên đá trong lòng đã được bỏ xuống, ngày khác tôi sẽ nhờ bác sĩ nhi khoa tâm thần khám cho cô bé, tôi nghĩ rằng vấn đề sẽ được giải quyết thôi, nó sẽ không quá rắc rối đâu."
Giang Thành ừm một tiếng, tách khỏi Dương Lạc, anh muốn tìm Trương Minh Sơn để xin bảo vệ. Anh ấy đã gọi trước cho Trương Minh Sơn.
Trương Minh Sơn đang chờ anh trong phòng làm việc, anh đẩy cửa văn phòng, Trương Minh Sơn đang ký văn kiện, ngẩng đầu hỏi Giang Thành: "Như thế nào, đứa nhỏ có khỏe không, không có gì nghiêm trọng chứ?"
Giang Thành gật đầu nói: "Ừm, Diệp Hồng hình như đã dỗ con bé ngủ rồi, tôi thậm chí không dám nghĩ tới khoảng thời gian đó con bé đã trải qua những gì!"
Giang Thành dường như trong chốc lát liền thấy nản lòng, ngồi phịch xuống ghế và mất đi sức lực như xưa.
Trương Minh Sơn ngay lập tức đỡ vai Giang Thành, ông biết sự đả kϊƈɦ này đối với tất cả mọi người đều là chữa bệnh, ngay cả những người mạnh mẽ như Giang Thành cũng phải được an ủi.
Ông thở phào nhẹ nhõm, dùng giọng điệu nhẹ nhàng hơn nói với anh: "Đừng lo lắng, dù sao đi nữa, đứa bé này người tốt ắt sẽ có thiên hướng, sợ rằng điều Thằng hề muốn là dùng đứa bé để khống chế cậu và Diệp Hồng, khiến cậu bị phân tâm, điều này nói lên điều gì? Điều này nói lên gã sợ cậu, chỉ có thể dùng thủ đoạn này, tuy rằng đứa nhỏ vô tội, nhưng cậu yên tâm tôi nhất định sẽ tìm cách đem nó trở về, nó là con của cậu cũng là con của tất cả chúng tôi."
Trương Minh Sơn ghì chặt lấy vai Giang Thành, sức mạnh ấm áp truyền vào cơ thể Giang Thành, mang đến một sự an ủi cho người cha tuyệt vọng này, vui quá hóa buồn, con người giữa sự chà xát của nỗi buồn và niềm vui lớn, tinh thần là thứ dễ suy sụp nhất.
Ngay cả Giang Thành cũng như vậy, anh đờ đẫn ngồi trêи ghế, đầu óc trống rỗng, không dám tưởng tượng, có thể sai lầm một chút, anh sẽ mất đi con gái, nghĩ mà sợ cảm giác mất đi rồi lại có được.
Khiến anh lâu nay không thể thoát khỏi.
Cuối cùng anh cũng hít một hơi nghiến chặt răng, anh vẫn còn con, anh không thể gục ngã được.