Ngay chính vào lúc Lưu Dũng mở mắt ra, anh ta nhận thức rõ bản thân mình chưa hề đi đến cái nơi gọi là địa ngục hay thiên đường kia. Đây là phòng bệnh, anh ta chắc là đã bị người của sở cảnh sát đưa đến đây. Anh ta chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, nhìn bức tường hoa trắng ở gần đó, anh ta muốn động đậy cơ thể một chút nhưng mà hai cánh tay đã bị còng vào cái lan can ở giường bên cạnh.
Anh ta từ từ bắt đầu nhớ lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Giang Thành, tên cảnh sát đáng sợ kia. Anh ta hoàn toàn không hề giống những sự hòa nhã, dễ gần như trong ấn tượng của mình, với hình tượng một cảnh sát vô cùng nghiêm túc, Giang Thành càng giống như một thám tử lừng danh chỉ có tồn tại ở trong phim. Bạn sẽ không biết tâm tình của anh ấy sẽ thay đổi như thế nào, nhưng bạn chỉ biết được một chuyện, đó chính là anh ấy có thể dễ dàng đưa ra quyết định về sự sống chết của bạn, vạch trần lời nói dối của bạn. Không biết vì sao, anh ta chỉ cảm thấy dường như bản thân mình chính là con mồi bị Giang Thành nhắm tới.
Anh ta chắc chắn kế hoạch của mình hoàn toàn không thể bị lộ ra bên ngoài, nhưng mà không biết tại sao, tên Giang Thành này chính là dùng trực giác mà khẳng định anh ta là tên hung thủ thật sự kia. Nhưng mà chỉ cần anh ta may mắn, có lẽ có thể trốn ở bệnh viện một thời gian.
Cánh cửa bị đẩy ra, lộ ra khuôn mặt ma quỷ kia. Giang Thành như âm hồn bất tán cứ luôn đi vào theo anh ta.
“Thằng nhóc anh khá là lợi hại đấy. Đây là muốn bị bức cho đến chết sao? Tôi thật sự muốn nói hết cho vợ con anh biết toàn bộ những hành vi của anh bây giờ, để bọn họ xem con người như anh sẽ có khuôn mặt như thế này, tôi không hiểu được anh ta đã cho anh bao nhiêu tiền, đáng để cho anh làm như thế.”
Lưu Dũng vô cùng hy vọng bản thân có thể đánh cược lên đôi tai của chính mình để có được những giây phút tịnh tâm, cái tên lải nha lải nhải này chính là người mà anh ta không nguyện ý gặp mặt nhất, anh ta nằm trêи giường bệnh không hề nói chuyện. Giang Thành từng bước đến gần giường bệnh của Lưu Dũng, Lưu Dũng thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng thở của người đối diện anh ta.
“Lợi hại. Có thể không nói chuyện, tôi cũng biết cơ thể của anh không ổn rồi, sợ rằng cũng chỉ còn thời gian hai ba tháng nữa thôi nhỉ, anh cho rằng như thế thì không có bất kỳ ai có khả năng bắt được anh, đúng không?”
“Quả đúng như sự tính toán của anh. Đúng vậy, tôi không thể không khâm phục anh.”
Lưu Dũng ngước đầu lên bắt đầu nói chuyện, nhìn vào Giang Thành kinh ngạc, quả nhiên dáng vẻ giống như trong trí nhớ của anh ta, người đàn ông này mỗi lần gặp mặt sẽ luôn khiến cho anh ta bị chấn động tâm lý, giống như cái tin tức lần này nói với anh ta vậy. Thông tin bản thân bị mắc bệnh nan y không thể nào bị người khác biết được nhưng mà tên Giang Thành này thật sự nằm ngoài dự liệu của anh ta.
“Làm sao anh lại cho rằng tình trạng cơ thể của anh là một bí mật chứ, sau khi anh đến, chúng tôi đã tiến hành điều tra toàn bộ về anh rồi, cho nên chúng tôi biết rất rõ tất cả tình hình của anh.”
“Cảnh sát Giang, tôi cầu xin anh một việc được không? Có được không, có được không?”
Lưu Dũng còn chưa nói xong, Giang Thành đã ngắt lời anh ta mà nói: “Tôi biết anh là muốn chúng tôi không nói cho vợ con anh biết đúng không? Bọn họ và chuyện này không hề liên quan đúng không?”
Lưu Dũng vừa định mở miệng nói gì đó nhưng lại chìm vào trầm mặc, những lời mà anh ta muốn nói chính là những lời mà Giang Thành vừa nói ra. Nhưng mà anh ta biết Giang Thành nói như vậy chính là chuyện này không thể nào làm được. Giang Thành nhất định sẽ tận lực dùng mọi cách để ép anh ta nói ra những chuyện mà anh ta không hề muốn thừa nhận, thực ra trong lòng hai người đều biết rõ đáp án bây giờ rốt cuộc là cái gì. Nhưng mà giữa hai người bọn họ vẫn phải tiếp tục giữ cái dáng vẻ trầm mặc này.
Giang Thành lại cười mà nói với anh ta: “Tôi rất hiểu tình cảm như thế này của anh. Anh có biết không? Bởi vì tôi cũng là bố của một đứa trẻ, tôi cũng đã từng có một đời vợ.”
Lưu Dũng muốn nhắm mắt lại, anh ta biết Giang Thành muốn chơi bài tình cảm với anh ta, mặc dù anh ta không biết Giang Thành có quá khứ như thế nào nhưng mà những lời Giang Thành nói ra như thế, bất luận là thật hay là giả thì nhất định có tính thuyết phục tương đối. Đúng vậy. Anh ta không ngờ rằng Giang Thành lại cứng rắn như vậy.
Giang Thành đột nhiên nhào đến trước mặt, hai tay nắm lấy mặt của Lưu Dũng: “Anh nghe kĩ cho tôi. Vợ của tôi, con của tôi đều là do tên súc sinh này hại chết. Bất kỳ ai ngăn cản, tất cả đều là đồng minh của gã ta. Anh cảm thấy con của anh và người nhà cùng chuyện này không có liên quan, là vô tội đúng không? Vậy con của tôi thì sao, người nhà của tôi thì sao?”
“Tôi sẽ nói cho anh biết đằng sau đã xảy ra chuyện gì, cứ cho là anh cái gì cũng không nói, chúng tôi như thế có thể kết tội anh, bây giờ về cơ bản bằng chứng đã vô cùng xác thực, cứ cho rằng anh không thể vào tù, rồi cứ cho là không có ai đến khiếu nại thì tất cả tài sản của anh đều sẽ bị chúng tôi nhắm vào.”
“Tôi sẽ đảm bảo rằng một đồng cũng không thể ở lại trêи người vợ và con của anh đấy, quên nói cho anh biết, cái tài khoản bí mật kia của anh cũng đã bị chúng tôi điều tra ra rồi, tất cả đều bị chúng tôi phát hiện rồi!”
Giang Thành bỏ tay ra, hai tay lui về phía sau một bước, rồi không nói lời nào. Trong phòng bệnh lại chìm vào không khí trầm mặc.
Đột nhiên y tá tiến vào nói: “Này anh làm gì vậy? Không được khiến cho bệnh nhân kϊƈɦ động, có lời gì thì đợi anh ta hồi phục lại một chút rồi tiếp tục nói được không? Anh bị làm sao vậy, anh là một cảnh sát mà?”
Y tá nhanh chóng đến kiểm tra một chút tình hình của Lưu Dũng, chỉ nhìn thấy nhịp tim của Lưu Dũng đập rất nhanh, nhịp tim của anh ta đã đập đến khoảng hai trăm rồi. Có thể thấy nó đập rất nhanh, trong lòng của Lưu Dũng đã vô cùng bồn chồn bất an, tiết ra một lượng lớn tuyến thượng thận ở trêи người. Anh ta đã thực sự bị Giang Thành dọa cho sợ rồi.
Giang Thành nhìn anh ta mà nói: “Máy móc không thể nói chuyện, bây giờ anh nghe rõ cho tôi. Tôi biết anh đã hoảng loạn rồi. Những chuyện này của anh tôi nhất định sẽ nói cho vợ con anh biết. Tôi khuyên anh tốt nhất là phối hợp với công việc của chúng tôi.”
“Đồng chí này mời anh ra ngoài, tôi không quan tâm anh ta đã làm ra việc gì, bây giờ anh ta là bệnh nhân của tôi.”
Y tá nhìn Giang Thành, chẳng những không vì tình hình nguy cấp của Lưu Dũng mà thay đổi phương thức nói chuyện mà ngược lại tiếp tục nói những lời xấu xa. Giang Thành giơ tay lên bất đắc dĩ mà rời khỏi phòng bệnh.
Kì thực trong khoảnh khắc mà Lưu Dũng tỉnh dậy, Giang Thành bị kinh động tỉnh giấc cũng bật dậy. Diệp Hồng ở bên ngoài không biết đi làm gì rồi, anh đi tới đi lui trong phòng, có cảm giác rằng mình đã ngủ rất lâu rồi. Nhưng chiếc đồng hồ treo ở trêи tường nhắc nhở rằng mới chỉ chưa đầy hai giờ đồng hồ trôi qua. Giang Thành cảm nhận được bản thân đang tràn đầy khí huyết. Lúc này anh ấy phát hiện ra rằng dường như ở trong phòng bệnh, Lưu Dũng cũng đã tỉnh táo.
Lại một mình đi vào. Sau một màn chào hỏi, tim của Lưu Dũng đập rất nhanh, rõ ràng là anh ta đang bị kϊƈɦ động. Việc này dẫn tới y tá đến phòng bệnh kiểm tra nên phát sinh luôn chuyện vừa nãy.
“Vừa ngủ được một lúc sao đã dậy rồi? Tôi đang nhìn anh đấy.” Đó là lúc mà Giang Thành bị đuổi ra chưa được bao lâu.
Diệp Hồng tay xách một cái túi đựng đầy đồ đạc bước tới. Cô ấy cầm một chai nước từ trong túi đưa cho Giang Thành rồi nói: “Đói rồi đúng không? Trong túi có mấy thứ ăn được này.”
Giang Thành vừa lắc đầu vừa nhìn bệnh nhân ở trong phòng, rồi anh tiếp lời rằng: “Tôi vừa mới bị đuổi từ bên trong đó ra. Cô y tá này thật hung dữ.”
Diệp Hồng lắc đầu nói: “May mà anh là cảnh sát đó. Người ta vừa mới thoát khỏi cảnh nguy hiểm anh đã xông xồng xộc vào như thế! Dọa chết người ta rồi, đến lúc đó xem anh hối hận như thế nào.”
“Dọa đến chết thì đương nhiên là không thể rồi. Tâm lý của anh ta tốt lắm. Người bình thường mà gặp phải tình huống như thế thì tinh thần sụp đổ lâu rồi. Anh ta lại có thể kiên cường cho tới ngày hôm nay!”
Giang Thành quan sát bệnh nhân đang lẩm bẩm tự mình nói chuyện ở bên trong phòng. Cùng lúc đó anh đón lấy chai nước từ tay của Diệp Hồng.
“Anh để anh ta nghỉ ngơi một lúc đi, tôi đợi một lát nữa sẽ hỏi bác sĩ đang điều trị cho anh ta, xem anh ta có thích hợp để nói chuyện hay không. Đằng nào anh ta cũng ở đây rồi, có muốn trốn cũng trốn không nổi. Tình hình sức khỏe của anh ta anh cũng biết rất rõ, hiện tại chúng ta có một khoảng thời gian.”
Giang Thành gật đầu xác nhận làm theo cách mà Diệp Hồng nói. Hiện tại hai người đang có một khoảng thời gian. Đột nhiên điện thoại của Diệp Hồng rung lên, cô ấy cầm điện thoại ra thì biết đó là cuộc gọi tới của Dương Lạc.
“Tôi vừa nhìn thấy cô đang ở trong cục mà, sẽ không nhanh đến mức chạy tới bệnh viện rồi chứ?”
“Tôi chạy hay không chạy tới bệnh viện thì có liên quan gì tới anh? Nói đi, có chuyện gì?”
“Giang Thành không phải đang ngủ à? Tôi nói cho cô nghe này, đã tìm ra kết quả rồi. Trong máu của anh ta chính xác có chất kϊƈɦ thích đó, không những vậy, mẫu máu trong cái ngày anh ta say rượu lái xe cũng có, mà nồng độ hôm uống rượu rồi lái xe đó không cao. Mặc dù người anh ta nồng nặc mùi rượu nhưng trêи thực tế nồng độ cồn so với cô uống một chai bia không hơn không kém.”
“Vậy thì tốt quá! Anh mau nói với đội trưởng Trương một tiếng, nhanh chóng nói với các đồng chí bên cảnh sát giao thông giao vụ án này qua cho chúng ta hoàn toàn phụ trách, như thế thì tôi yên tâm được rồi.”
Diệp Hồng bật loa điện thoại lên, Giang Thành nghe rất rõ từng câu từng chữ một.
“Tôi đi cho! Anh ấy thật sự đang tự biến mình thành người sắt rồi, nhanh như thế thế đã tỉnh lại rồi. Hừm! Tôi thật ngưỡng mộ anh, có bản lĩnh không cần ngủ như thế chắc khá lên rồi nhỉ.” Dương Lạc thực sự không ngờ tới Giang Thành rất nhanh đã tỉnh lại.
“Ồ! Đúng rồi! Cái mà Giang Thành nói tới... Cái tên thủ phạm đó! Có phải là chính anh đã bảo người của bệnh viện giúp anh thực hiện cái cuộc xét nghiệm không?”
Dương Lạc ở phía đầu dây bên kia gọi tới hỏi Giang Thành không có mấy ý tốt. Giang Thành giờ đây mới nhớ lại vào lúc anh đưa Lưu Dũng vào viện, quả thực người của bệnh viện đã rất nhanh chóng làm xét nghiệm, chung quy thì người của bệnh viện cũng nói rằng ở đây họ có sẵn các loại thuốc thử.
“À! Không sai! Tôi bảo họ làm đó! Cậu... Sao cậu lại biết?”
Về chuyện nhỏ nhặt này, Giang Thành hoàn toàn không bịa đặt giấu giếm hoặc nói cách khác rằng anh ấy căn bản không nghĩ rằng mình sẽ nói dối.
“Người ta đã gửi kết quả xét nghiệm về cục rồi. Đồ con nít à, định chơi trò trước một mặt sau lưng một mặt với tôi hả? Anh á, căn bản không có ủng hộ công việc trong cục của chúng tôi.”
Dương Lạc ở đầu dây bên kia cố tình nói như thế, kì thực nói rõ anh ta muốn Giang Thành đáp ứng mời anh ta ăn một bữa. Đương nhiên bản thân Giang Thành biết rõ Dương Lạc đang nghĩ gì nên chỉ có thể ăn nói mềm mỏng.
“Được thôi! Tôi biết cậu đang muốn làm gì! Đợi chuyện này kết thúc tôi mời cậu một bữa, được rồi nhá.”
Phía bên kia đầu dây, Dương Lạc lập tức cười nói: “Thế này còn được. Anh có biết là hiện tại tất cả người ở trong cục đang cười tôi, nói rằng anh cũng không tin tôi nổi. Danh dự của tôi mất đi chỉ vì một bữa ăn, quá rẻ rồi!”