Vai Hề Cấm Kỵ

Chương 201: Thủ Đoạn Khác Thường






Nhưng khi Giang Thành hỏi hết lần này đến lần khác, Vương Vũ không hề mở miệng, giống như trong lòng anh ta có gì đó khó nói vậy.

“Cứ vậy mãi thì không được đâu.

” Diệp Hồng đứng bên cạnh nói nhỏ với Giang Thành.

Giang Thành gật đầu, trong lòng anh cũng hiểu, nếu Vương Vũ cứ tiếp tục trì hoãn thời gian như vậy thì vụ án của Thằng Hề cũng sẽ bị trì hoãn theo.

Nhưng mà Vương Vũ mãi chẳng chịu khai, nhưng tội danh giết người đã treo trên đầu anh ta rồi, phải làm sao bây giờ?
Giang Thành nghĩ vậy thì lập tức cảm thấy đau đầu, trong lòng Vương Vũ rốt cuộc có điều gì khó nói đây?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà làm Vương Vũ đánh mất lý trí, lái xe tông chết vợ mình không thương tiếc.

Hiện tại biểu cảm của Vương Vũ dường như rất đau khổ, xúc động mãnh liệt và bóng tối bao phủ khắp người anh ta.

Trong lòng Giang Thành cũng hiểu, Vương Vũ chắc chắn không phải đau khổ vì vợ mình đã chết, vậy rốt cuộc Vương Vũ có bí mật gì đây?
Giang Thành nghĩ vậy thì từ từ mở miệng: “Anh sẽ không vô duyên vô cớ giết vợ, tôi biết nhất định trong lòng anh đang có bí mật.


Vương Vũ nghe thấy vậy thì cười khẩy một tiếng đầy khinh thường: “Anh không cần giả vờ thấu hiểu trước mặt tôi.


“Tôi biết tôi đã giết người, tôi đã chẳng còn hy vọng gì nữa, nên anh không cần phải ở đây tốn thời gian với tôi đâu.



Giang Thành nghe vậy thì nghiến răng căm hận, xem ra lần này Vương Vũ chắc chắn sẽ không mở miệng, thật ra vụ án này cứ trực tiếp phán tử hình Vương Vũ cũng không thành vấn đề.

Nhưng giờ Giang Thành đã biết vụ án này có liên quan đến Thằng Hề, bây giờ anh đang tìm xưởng sản xuất loại vôi bột kia.

Mà nhà Vương Vũ vừa hay lại mở xưởng kinh doanh sản xuất vôi bột.

Giang Thành cảm thấy trước tiên cần phải kiểm tra xưởng kinh doanh sản xuất vôi bột của Vương Vũ đã.

Giang Thành nghĩ vậy thì cũng chẳng còn muốn ngồi đó nói nhảm với Vương Vũ nữa, chờ đến khi mang đủ bằng chứng xác thực đặt trước mặt Vương Vũ, Giang Thành tin chắc anh ta không khai cũng phải khai.

Vì thế, Giang Thành lập tức gọi điện thoại cho Lục Hạo: “Sao rồi? Cơ sở kinh doanh xưởng sản xuất vôi bột của nhà Vương Vũ và Bạch Băng có manh mối gì không?”
Lục Hạo ở đầu dây bên kia im lặng hồi lâu mới lên tiếng: “Có lẽ thông tin bị sai rồi, người chủ hiện tại của xưởng sản xuất vôi bột này là một người Pháp tên Thạch Đầu.


Giang Thành nghe nói thế thì cảm thấy kì lạ, xưởng sản xuất vôi bột đó không phải Vương Vũ và Bạch Băng cùng kinh doanh ư? Người Pháp tên Thạch Đầu kia là ai?
Dựa theo điều tra của Lục Hạo và hỏi thăm xung quanh thì nhiều năm về trước, xưởng sản xuất vôi bột này đúng là của Vương Vũ và Bạch Băng cùng nhau kinh doanh, người Pháp và những người làm việc hiện tại cũng nói đúng là của hai người họ.

Nhưng về sau không biết vì lí do gì, vào thời điểm xưởng sản xuất vôi bột đang ăn nên làm ra, hai người họ lại quyết định chuyển nhượng nó.

Nói là chuyển nhượng, còn không bằng nói có người ra giá mua lại xưởng sản xuất vôi bột.

Nghe thấy thông tin Lục Hạo cung cấp qua điện thoại, Giang Thành ngạc nhiên không thôi, không chừng có thể tìm được manh mối về vụ Vương Vũ giết người trong nhà xưởng này.

Giang Thành nghĩ vậy vội vàng cúp điện thoại, thở hổn hển đi vào phòng thẩm vấn.

“Theo sự điều tra của cảnh sát chúng tôi thì xưởng sản xuất vôi bột của hai người các anh kinh doanh đã bị chuyển nhượng cho người khác, tại sao vậy?”
Dựa vào phân tích về mặt kinh tế của Giang Thành, vào năm Bạch Băng và Vương Vũ chuyển nhượng nhà xưởng sản xuất vôi bột, thu nhập của hai người họ rất là cao.

Vậy thì tại sao hai người bọn họ không tiếp tục kinh doanh, ngược lại còn vào lúc ăn nên làm ra nhất bán nhà xưởng, rốt cuộc trong đó có uẩn khúc gì?
Vương Vũ nghe thấy lời chất vấn của Giang Thành thì nở nụ cười khổ: “Chuyện tôi tự nguyện chuyển nhượng xưởng sản xuất vôi bột hình như không liên quan đến cảnh sát nhỉ?”
“Sao mấy người nhiều chuyện thế? Cần định tội thì định mau đi, dù gì tôi cũng đâu còn sống được mấy ngày, đúng chứ?”
Diệp Hồng đứng bên cạnh càng nhìn càng sốt ruột, hiện tại Vương Vũ rõ ràng là điếc không sợ súng, chắc chắn anh ta sẽ không khai gì cả.

Diệp Hồng đành kéo Giang Thành ra khỏi phòng thẩm vấn: “Giờ em có ý này, nếu muốn bắt Vương Vũ khai ra, chỉ còn cách dùng thủ đoạn khác thường.


“Thủ đoạn khác thường?” Giang Thành nghe vậy cảm thấy rất khó hiểu: “Em nói suy nghĩ của em đi, em định làm thế nào để bắt Vương Vũ chịu mở miệng?”
Lúc này, Diệp Hồng lấy ra một tấm ảnh, trong ảnh là một bé trai đang cười rất tươi.

“Chúng ta sẽ điều tra con trai của Vương Vũ và Bạch Băng, bây giờ Vương Vũ xảy ra chuyện như vậy, trong nhà chỉ còn mỗi bé trai này thôi.


Giang Thành nghe Diệp Hồng nói xong thì liếc mắt nhìn cô vô cùng khó hiểu: “Ý em là lợi dụng con của Vương Vũ để ép anh ta mở miệng?”
Diệp Hồng thật sự gật đầu: “Dù sao thì hổ dữ cũng không ăn thịt con, anh ta kiểu gì cũng sẽ lo lắng cho con mình, chúng ta sẽ lợi dụng điểm này để làm Vương Vũ lung lay.



Giang Thành nghe xong thì cảm thấy rất có lý, cho dù không lợi dụng con trai của Vương Vũ thì anh cũng có thể cho hai bố con họ gặp mặt nhau một lần.

“Vậy giờ ai chăm sóc thằng bé?” Giang Thành hỏi một cách lo lắng.

“Hôm qua em đi hỏi thì thằng bé hiện đang ở trong trường, vì trong nhà xảy ra chuyện nên mấy ngày nay thằng bé đều ở nhờ nhà giáo viên.


Giang Thành nghe Diệp Hồng nói xong thì gật đầu rồi nhìn qua đồng hồ: “Giờ hẳn là giờ thằng bé tan học, anh sẽ đến trường đón thằng bé.

” Giang Thành dứt lời lập tức lái xe đến trước cổng trường.

Lúc anh đến vừa hay là lúc tan học, Giang Thành nhìn thấy các giáo viên đang đưa học trò đến cổng trường rồi giao những đứa trẻ cho cha mẹ của chúng.

Giang Thành đứng trước cổng trường chờ đợi, anh định chờ sau khi các phụ huynh đón con họ đi rồi mới vào trường tìm con trai của Vương Vũ.

Đúng lúc này, bóng dáng một đứa trẻ hấp dẫn tầm mắt Giang Thành.

Thằng bé một mình leo lên cầu trượt, tuột xuống rồi lại leo lên, chơi vô cùng vui vẻ.

Lúc này đây, Giang Thành phát hiện bé trai ấy có vẻ như không chỉ chơi cầu trượt thôi, ánh mắt thằng bé thường xuyên nhìn về phía cổng trường, dường như đang chờ ai đó đến.

Giang Thành lấy ảnh chụp ra, sau khi đối chiếu một lượt, anh xác định bé trai kia chính là con trai của Vương Vũ.

Đang lúc Giang Thành chuẩn bị xuống xe, một cô giáo bước đến cạnh thằng bé: “Vương Lỗi à, hôm nay cô phải ở lại sửa bài tập cho các bạn khác, con ở đây chơi một mình xong thì đến phòng học tìm cô nhé?”
Cậu bé không nhìn cô giáo, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn về phía cổng trường.

Lúc này, bọn trẻ trước cổng trường đã được bố mẹ đón về hết, cậu bé Vương Lỗi vẫn tràn ngập hy vọng nhìn về phía cổng.

Giang Thành hiểu, Vương Lỗi đang hy vọng bố mẹ thằng bé có thể đến đón thằng bé về nhà, nhưng bây giờ mẹ Vương Lỗi là Bạch Băng đã chết, người bố Vương Vũ thì vẫn còn đang ở trong phòng cảnh sát hình sự.

Giang Thành mở cửa xe, từ từ bước vào trong trường rồi đi đến bên cạnh Vương Lỗi, cả quá trình thằng bé không nói một lời nào, ngoài ra cũng không hoạt bát, hiếu động như những đứa trẻ cùng trang lứa.

“Bạn nhỏ à, cháu là Vương Lỗi đúng không?” Giang Thành hỏi bằng giọng nhẹ nhàng.

Vương Lỗi không hiểu gì, ngẩng đầu nhìn Giang Thành một cái rồi cũng chẳng nói gì, tiếp tục cúi đầu nghịch tấm thẻ trong tay mình.

Giang Thành từ từ ngồi xổm xuống, đưa tay xoa đầu Vương Lỗi: “Cháu đang chờ bố mẹ đến đón đúng không?”
Vương Lỗi nghe thấy nhắc đến bố mẹ mình thì mở to mắt nhìn Giang Thành: “Chú biết bố mẹ cháu ạ?”
Giang Thành không còn cách nào khác, chỉ có thể mỉm cười đáp: “Ừ, chú biết, còn biết rất rõ nữa.


“Vậy chú có thể gọi cho bố mẹ cháu giúp cháu được không? Mấy ngày rồi bố mẹ không đón cháu về nhà, bây giờ ngày nào cháu cũng theo cô giáo về nhà của cô hết, cháu muốn về nhà, cháu nhớ bố mẹ.


Vương Lỗi bẩm sinh trầm tính đột nhiên nói nhiều như vậy, Giang Thành không biết phải làm sao.


“Cháu dẫn chú đi gặp cô giáo của cháu được không? Chú phải thông báo với cô giáo cháu một tiếng rồi mới đưa cháu đi được, chú dẫn cháu đi gặp bố cháu.


Vương Lỗi nghe vậy thì phấn chấn hẳn lên, cả người phấn khởi, bàn chân nhỏ chạy băng băng, dẫn Giang Thành đến phòng học.

Giang Thành gặp được vị giáo viên tốt bụng của Vương Lỗi: “Cô giáo này, phiền cô theo tôi ra đây một lúc, tôi có chuyện muốn nói với cô.


Lúc này, Giang Thành và cô giáo đứng ở lối đi nhỏ trên hành lang, còn bạn nhỏ Vương Lỗi thì mang biểu cảm chờ mong, ở trong phòng dõi mắt nhìn Giang Thành.

Giống như Vương Lỗi hiểu được, chờ Giang Thành nói chuyện với cô giáo xong, thằng bé có thể nhìn thấy bố mẹ của mình.

“Xin hỏi, anh là người thân của bé Vương Lỗi ạ?” Cô giáo nghi ngờ nhìn Giang Thành rồi hỏi.

Giang Thành lắc đầu rồi lấy giấy chứng nhận từ trong ngực ra: “Tôi là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, chắc cô cũng nghe nói bố mẹ Vương Lỗi xảy ra chuyện rồi, giờ tôi phải đưa thằng bé đến gặp bố của mình.


Cô giáo lập tức đờ cả người, đúng là cô có nghe hiệu trưởng nói bố mẹ Vương Lỗi gần đây xảy ra chuyện gì đó nên mới nhờ cô chăm sóc Vương Lỗi vài ngày.

Nhưng hiệu trưởng cũng không nói cho cô biết nhà của Vương Lỗi xảy ra chuyện gì, vậy nên hiện tại, khi cô thấy đội trưởng Giang Thành của đội cảnh sát hình sự đến thì có hơi bối rối.

“Tôi có thể biết bố em Vương Lỗi đã xảy ra chuyện gì không?” Cô giáo hỏi một cách căng thẳng.

Giang Thành do dự một lúc, cuối cùng vẫn nói chuyện Vương Vũ giết chết vợ mình là Bạch Băng cho cô giáo nghe: “Chuyện này chỉ mình cô biết là được rồi, đừng kể cho mọi người biết, tôi sợ ảnh hưởng đến tương lai sau này của thằng bé.


Cô giáo nghe vậy thì trịnh trọng gật đầu: “Tôi rất thích thằng bé Vương Lỗi, vậy anh cứ dẫn thằng bé đi trước đi, nếu sau này còn cần tôi chăm sóc thì cứ nói, tôi có thể chăm sóc thằng bé vài ngày.


Cô giáo nói xong thì trở vào trong phòng học, dắt tay Vương Lỗi đến giao cho Giang Thành.

Giang Thành lái xe đến đội cảnh sát hình sự, khỏi phải nói lúc này đây trong lòng Vương Lỗi vui biết chừng nào, ở trong xe ồn ào một lúc.

Nhưng khi Vương Lỗi thấy xe dừng lại trước cửa đội cảnh sát hình sự, thằng bé lại dừng lại, không đi vào.

.