“Những người nào có thể tự do ra vào phòng bếp của các người?” Phạm Minh bỗng nhiên hỏi.
Bởi vì trước đó Phạm Minh đã quan sát một vòng quán cơm, tuy phía sau của phòng bếp có một cái sân nhỏ nhưng cửa phòng bếp đã bị khóa, có thể bỏ được cánh tay đó vào phòng bếp chắc chắn là người có thể tự do ra vào quán cơm Hòa Bình.
“Chắc chắn là chồng cũ của tôi!” Bà chủ kêu lên: "Chỉ có thể là ông ta, hơn nữa ông ta có chìa khóa quán cơm của tôi.
”
Giang Thành nghe vậy thì ngạc nhiên, hiện tại xem ra người đáng nghi nhất chính là người mặc đồ đen đó.
“Làm sao để có thể liên lạc được với chồng cũ của bà?” Giang Thành hỏi.
“Tôi không có phương thức liên lạc với ông ta, nhưng ông ta ngày nào cũng đến tiệm chúng tôi ăn cơm, tôi chắc chắn không nói dối.
” Bà chủ đưa ba ngón tay lên thề.
“Được rồi! Ngày mai chúng tôi lại đến, lúc đó các người làm như không có chuyện gì xảy ra, phối hợp hết mức có thể với chúng tôi.
” Giang Thành nghiêm túc nói.
Chờ bà chủ và gã đầu bếp đồng ý thì Giang Thành và những người khác mới quay lại khách sạn.
Sau khi tắm rửa xong, Dương Lạc đến phòng của Giang Thành.
“Giang Thành, anh có cho rằng vụ án này là do chồng cũ của bà chủ làm không?”
Giang Thành nghe vậy lắc đâu: "Tôi không biết.
Mai phải bắt được ông ta thẩm vấn mới biết được, vì vậy nên hôm nay mới không thể xuống tay với gã đầu bếp và bà chủ quán cơm Hòa Bình.
”
Dương Lạc gật đầu: "Ngày mai nhất định phải hỏi cho rõ ràng, tại sao lại ra tay độc ác với Lan Lan như vậy.
”
“Thôi được rồi! Cậu về nghỉ ngơi đi, tôi muốn gọi điện cho Diệp Hồng hỏi xem tình hình của Phỉ Nhiễm.
”
Giang Thành nói xong liền để Dương Lạc đứng lên và đi ra ngoài, sau đó bấm gọi video.
Không biết muộn thế này rồi Phỉ Nhiễm đã ngủ chưa, gọi điện lúc này có làm phiền bọn họ hay không?
Đang miên man suy nghĩ thì điện thoại được kết nối, nhưng không giống như mong đợi của Giang Thành là giọng của Diệp Hồng truyền đến, ngược lại là âm thanh ồn ào truyền đến.
“Diệp Hồng có chuyện gì xảy ra vậy?” Giang Thành vội vàng hỏi.
Diệp Hồng ở đầu dây bên kia căn bản không có thời gian để ý đến Giang Thành, vội vội vàng vàng tắt điện thoại.
Giang Thành sốt ruột gọi lại cho Diệp Hồng nhưng điện thoại đã tắt máy rồi.
“Chết tiệt! Rốt cuộc chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”
Dương Lạc ở phòng bên cạnh nghe thấy tiếng quát của Giang Thành liền vội vàng chạy sang: "Giang Thành có chuyện gì vậy?”
“Phỉ Nhiễm và Diệp Hồng xảy ra chuyện rồi, bây giờ tôi bắt buộc phải trở về, cậu nhanh giúp tôi đặt vé máy bay, càng sớm càng tốt.
”
“Cái gì?” Dương Lạc nghe vậy liền hoảng sợ: "Nhưng mai chúng ta phải đi bắt gã mặc đồ đen đó!”
“Tôi giao lại cho cậu và Phạm Minh, bây giờ tôi bắt buộc phải về ngay.
”
Giang Thành nói xong thì đi thu dọn hành lý, Dương Lạc không dám chậm trễ vội vàng đi đặt vé máy bay cho Giang Thành về thành phố Trung Châu ngay trong đêm.
Vừa xuống máy bay, Giang Thành vội vàng chạy đến bệnh viện, đến phòng bệnh mở cửa xông vào, chỉ thấy toàn thân Phỉ Nhiễm cắm đầy ống dịch truyền còn Diệp Hồng ở một bên ngủ say.
Rõ ràng lúc anh đi Phỉ Nhiễm vẫn còn rất tốt, làm sao bây giờ trên người lại cắm đầy ống thế này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Diệp Hồng nghe thấy tiếng động mở cửa liền tỉnh giấc, quay đầu thấy Giang Thành tay cầm hành lý với đôi mắt đỏ hoe.
“Giang Thành sao anh lại quay lại rồi?” Diệp Hồng từ kinh ngạc đến hoảng sợ.
“Đây rốt cuộc là có chuyện gì? Phỉ Nhiễm bị làm sao vậy?” Giang Thành gần như phát điên lôi kéo Diệp Hồng hỏi.
“Tôi, tôi xin lỗi vì không chăm sóc tốt cho Phỉ Nhiễm, xin lỗi anh.
” Diệp Hồng tự trách khiến Giang Thành nghi ngờ.
“Có phải cô đã làm gì Phỉ Nhiễm không? Cô nói đi!”
Diệp Hồng bị anh làm cho hoảng sở, nhất thời cũng không nói được gì.
“Cút, cô cút đi cho tôi, đừng để tôi nhìn thấy cô nữa, cút khỏi đây!” Giang Thành nghĩ đến cái gì đó, có thể là do Diệp Hồng làm Phỉ Nhiễm nhớ lại quá khứ.
Diệp Hồng tủi thân, vừa khóc vừa chạy ra ngoài.
Nhưng mà đúng như suy đoán của Giang Thành, chính vì Diệp Hồng lần trước làm rơi dao gọt hoa quả ở bể bơi liền nhớ mãi không quên.
Diệp Hồng cho rằng Phỉ Nhiễm hoàn toàn không sợ dao, cũng không sợ tiếng dao rơi xuống đất, vậy rốt cuộc là Phỉ Nhiễm đang sợ cái gì?
Cho đến một ngày, khi Diệp Hồng đi ngang qua chợ nhìn thấy một gian hàng bán đồ chơi, ở đó có một món đồ chơi rất thú vị, bên trong có hai viên bi bằng kim loại.
Khi ấn vào tay cầm thì hai viên bi đó chuyển động va vào nhau tạo ra âm thanh lanh lảnh nghe rất vui tai.
Diệp Hồng ma xui quỷ khiến mua lại món đồ chơi đó, mang về phòng bệnh.
“Phỉ Nhiễm cháu xem cô mua cho cháu đồ chơi thú vị gì này?” Nói rồi đặt đồ chơi vào tay Phỉ Nhiễm.
Nhưng sắc mặt của Phỉ Nhiễm không được tốt lắm, con bé có vẻ sợ món đồ chơi đó: "Cháu không muốn cái này, cháu không thích, cô ơi, cô mang nó đi đi.
”
Diệp Hông thấy vậy rất tò mò, nói với Phỉ Nhiễm: "Cái này chơi rất vui, cô làm mẫu cho cháu xem nhé.
”
“Không cần!” Phỉ Nhiễm hét lên, nhưng âm thanh của món đồ chơi vang lên trước khi Phỉ Nhiễm nói, hai viên bi va vào nhau tạo thành âm thanh lanh lảnh.
Đối với Diệp Hồng thì âm thanh này rất vui tai nhưng đối với Phỉ Nhiễm thì ngược lại.
Chỉ thấy Phỉ Nhiễm như phát điên, lấy tay bịt chặt hai tai lại như bị âm thanh này dọa sợ, cô bé gục xuống và hét to.
Diệp Hồng cũng bị dọa sợ, vội vàng lại an ủi Phỉ Nhiễm, cảm xúc của Phỉ Nhiễm rất lâu mới dịu lại.
Cô ấy bắt đầu nghi ngờ, chỉ là âm thanh của 2 viên bi kim loại va vào nhau, tại sao Phỉ Nhiễm lại sợ như vậy?
Hơn nữa, Diệp Hồng còn phát hiện lần này Phỉ Nhiễm suy sụp không phải do bệnh tật mà là do sợ tiếng va chạm.
Lẽ nào trong quá khứ của Phỉ Nhiễm đã nảy sinh nỗi sợ hãi với âm thanh này.
Nghĩ đến đây, Diệp Hồng vội vàng hỏi: "Phỉ Nhiễm, cháu nói cho cô biết cháu sợ cái gì?”
Phỉ Nhiễm bị hỏi liền sững sờ: "Cháu cũng không biết, hình như trước đây vẫn luôn nghe được âm thanh này, mỗi lần nghe thấy đều rất sợ.
”
Cô ấy nghe Phỉ Nhiễm nói xong liền căng thẳng, chẳng lẽ việc này có liên quan gì đến môi trường sống trước kia của cô bé sao?
Diệp Hồng chợt hiểu ra rằng lúc trước ở bể bơi, Phỉ Nhiễm là nghe thấy âm thanh do dao gọt hoa quả bị rơi phát ra mới sợ hãi như vậy, chứ không phải là do cái dao gọt hoa quả.
“Phỉ Nhiễm, cháu cố gắng nhớ lại xem, trước kia cháu nghe thấy âm thanh này ở đâu?” Diệp Hông hưng phấn hỏi.
“Cháu không biết, cháu không nhớ ra, cô ơi cô mang cái đó đi đi!” Phỉ Nhiễm chống cự lại.
Nhưng mà Diệp Hồng phát hiện, mặc dù âm thanh va chạm của kim loại làm Phỉ Nhiễm sợ nhưng nó cũng làm cô bé nhớ lại rất nhiều chuyện.
Ví dụ như vừa nãy cô bé nói trước đây luôn sợ hãi khi nghe thấy âm thanh va chạm của kim loại.
“Phỉ Nhiễm, cháu cố gắng nhớ lại xem, đây rất có thể là manh mối quan trọng để có thể tìm ra Thằng Hề, đừng dễ dàng từ bỏ như vậy, được không?” Diệp Hồng hỏi
Phỉ Nhiễm vừa nghe vừa nghĩ đến việc bố đang cố gắng tìm kiếm Thằng Hề, mà bản thân lại không giúp được gì.
Thấy cô bé do dự, Diệp Hồng lặng lẽ ra phía sau cô bé cầm món đồ chơi lên và lắc lắc tạo ra âm thanh va chạm của kim loại.
Phỉ Nhiễm liền bị dọa cho sợ hãi, cuộn người run rẩy trên giường bệnh.
Diệp Hồng thấy thời cơ đã đến liền nhẹ giọng hỏi: "Phỉ Nhiễm, cháu nói cho cô biết có phải trước kia cháu thường xuyên nghe thấy âm thanh như thế này không?”
Phỉ Nhiễm toàn thân sợ hãi đến mức run rẩy, khổ sở gật đầu: "Đúng vậy! Lúc trước cháu luôn nghe thấy âm thanh này, cháu rất sợ.
”
Diệp Hồng thấy vậy liền hỏi: "Cháu nghe thấy ở đâu? Trường học? Trong nhà? Hay một nơi quen thuộc nào đó?”
Phỉ Nhiễm đau khổ nhắm mắt lại: "Mỗi lần đi ngủ cháu đều nghe thấy, cháu sợ hãi trốn vào trong chăn.
”
Diệp Hồng nghe xong sợ hãi, xem ra cô bé đã ở nơi hết sức bình thường, vậy rốt cuộc là nơi nào thường xuyên phát ra âm thanh như vậy?
Diệp Hồng mải suy nghĩ không để ý tình trạng của Phỉ Nhiễm, cô bé vừa bị kích thích bởi âm thanh va chạm của kim loại vừa phải nhớ lại quá khứ.
Đột nhiên cô bé bị co giật rồi ngất đi trên giường, không may bị ngã lăn xuống đất.
Âm thanh đầu va chạm với đất vang lên khiến Diệp Hồng phản ứng lại: “Phỉ Nhiễm!”
“Phỉ Nhiễm, cháu làm sao vậy? Đừng làm cô sợ, cô không cố ý kích thích cháu như thế đâu! Phỉ Nhiễm!” Diệp Hồng hét to.
Nhưng cô bé không hề hét to mất kiểm soát như lần trước, lần này không phát ra tiếng, đến hơi thở cũng rất yếu.
Diệp Hồng nhận ra tình hình không tốt liền vội vàng bế cô bé lên chạy tới phòng cấp cứu.
Qua một hồi cấp cứu, cuối cùng Phỉ Nhiễm cũng được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, kết quả Diệp Hồng nhìn thấy khắp người cô bé cắm đầy ống.
Sau đó, đột nhiên Giang Thành quay lại, đuổi Diệp Hồng ra khỏi bệnh viện.
Diệp Hồng đang ngẩn người thì bị tiếng chuông điện thoại kéo về thực tại.
“Alo! Diệp Hồng, tôi là Dương Lạc, Phỉ Nhiễm đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Giọng của Dương Lạc rất căng thẳng và lo lắng, vừa nghe thấy Phỉ Nhiễm xảy ra chuyện anh ấy cũng muốn theo về, nhưng vụ án của người mặc đồ đen không thể bỏ mặc được.
“Tất cả là lỗi của tôi, tôi phải làm sao đây, Phỉ Nhiễm liệu có xảy ra chuyện gì không?” Diệp Hồng gục xuống khóc làm Dương Lạc ở đầu dây bên kia giật mình.
Diệp Hồng đem mọi chuyện từ đầu đến cuối kể lại cho Dương Lạc, làm anh cảm thấy ngạc nhiên.
“Tại sao cô lại làm vậy? Chuyện lần trước Giang Thành không dễ gì mới tha thứ cho cô, cô tại sao còn làm như vậy?”
Đối diện với lời trách cứ của Dương Lạc, Diệp Hồng đau lòng nói: "Tôi chỉ muốn giúp Giang Thành tìm ra Thằng Hề!”
“Nhưng cô không thể vì tìm ra Thằng Hề mà làm tổn hại đến Phỉ Nhiễm.
”
Diệp Hồng cảm thấy suy sụp, không biết phải nói gì nữa mông lung ngắt điện thoại.
Lúc này trong phòng bệnh, Giang Thành nhìn toàn thân Phỉ Nhiễm cắm đầy ống, nước mắt từng giọt rơi xuống, hối hận vô cùng.
Nếu như anh không tin tưởng Diệp Hồng thì Phỉ Nhiễm cũng sẽ không bị Diệp Hồng làm hại thành bộ dạng như thế này.
Đúng lúc này Phạm Minh gọi điện cho Giang Thành hỏi thăm tình hình.
Lúc này đã là nửa đêm, thấy Giang Thành vội vàng về thành phố Trung Châu, Phạm Minh lo lắng sẽ ảnh hưởng đến tiến độ của vụ án ở thành phố S.
Giang thành nghĩ đến tình hình bên Thành Phố S cũng hơi không yên tâm, nhưng tình trạng của Phỉ Nhiễm bên này cũng không tốt lắm!
Trước mắt cũng không có người nào đáng tin để anh nhờ cậy.
“Có rồi, Lục Hạo!” Giang Thành nghĩ mặc dù Lục Hạo là cấp dưới của Diệp Hồng, nhưng luôn đi theo bên người anh, hơn nữa Lục Hạo lại là fan trung thành của anh, nếu như giao Phỉ Nhiễm cho cậu ta chăm sóc thì anh cũng yên tâm.
.