"Cô, cô đến rồi, bố cháu không đi cùng cô sao?"
Diệp Hồng lúng túng lắc đầu: "Bố cháu chưa giải quyết xong, làm xong sẽ qua."
Phỉ Nhiễm cúi đầu thất vọng khi nghe thấy vậy: "Cháu bị ốm, bố không đến ở cùng cháu, ngày nào bố cũng chỉ biết bận." Mặc dù Phỉ Nhiễm ngoài miệng nói như vậy.
Nhưng trong lòng Phỉ Nhiễm biết Giang Thành là cảnh sát, cho nên ngoài miệng than thở, nhưng trong lòng lại không phàn nàn.
“Cô Diệp Hồng, cô mang gì mà ngon thế.” Phỉ Nhiễm cất bức tranh trêи tay đi, nhìn Diệp Hồng đầy mong đợi.
"Ôi, con mắt của cháu thật là tinh tường, hôm nay cô sẽ làm hoa quả cho cháu, được không?" Diệp Hồng vừa nói vừa lấy hoa quả và sữa chua trong túi ra.
“Được ạ, cháu chưa từng ăn hoa quả.” Phỉ Nhiễm trông rất vui vẻ.
Phòng bệnh của Phỉ Nhiễm là một khu VIP, giống như một ngôi nhà vậy, về cơ bản mọi trang thiết bị đều đầy đủ, còn có cả bếp.
Diệp Hồng cười đem trái cây cùng sữa chua đi vào phòng bếp nhỏ đơn giản, rửa sạch trái cây rồi lấy dao cắt thành từng miếng nhỏ.
Phỉ Nhiễm cũng hào hứng đứng sang một bên nhìn Diệp Hồng đang bận rộn, trêи mặt hiện rõ niềm hạnh phúc.
“Cô Diệp Hồng, con dao của cô thật tuyệt vời, cô cắt những loại trái cây này đều cùng một kϊƈɦ cỡ.” Phỉ Nhiễm không khỏi khen ngợi.
"Đúng vậy, vốn dĩ cô không biết nấu ăn, nhưng mà để sau này chăm sóc bố cháu..." Diệp Hồng vừa nói vừa nhận ra mình đã nói sai, vội vàng ngậm miệng lại.
Phỉ Nhiễm có vẻ khá tinh tường, bắt đầu chế giễu Diệp Hồng: "Ồ, hóa ra cô thường nấu ăn cho bố cháu, cháu còn chưa được nếm thử món ăn của cô nữa nè?"
Diệp Hồng đỏ mặt sau khi nghe Phỉ Nhiễm chế giễu, do không cầm chắc nên con dao trêи tay rơi xuống bồn rửa bên cạnh.
Sự va chạm của hai kim loại giữa con dao và bồn rửa mặt tạo ra một tiếng động lớn, Phỉ Nhiễm đang chơi vui vẻ đột nhiên nghe thấy âm thanh này, sắc mặt lập tức thay đổi sắc mặt.
Đột nhiên cô bé quỳ trêи mặt đất, lấy hai tay bịt chặt lỗ tai gào thét.
Diệp Hồng sợ hãi và trở nên choáng ngợp, tiếng hét của Phỉ Nhiễm không thể ngừng lại, như thể cô bé đã bị kϊƈɦ thích.
“Phỉ Nhiễm cháu sao vậy, có chuyện gì, đừng làm cô sợ.” Diệp Hồng vội ôm lấy Phỉ Nhiễm.
Nhưng Phỉ Nhiễm đột nhiên mất kiểm soát, cô bé chống cự Diệp Hồng, tiếng thét chói tai vẫn không dừng lại.
Diệp Hồng đột nhiên sợ hãi, nhìn mặt Phỉ Nhiễm đỏ bừng, hai mắt đỏ ngầu, hai tay bịt chặt lỗ tai, không ngừng gào thét điên cuồng.
Không còn cách nào, Diệp Hồng vội vàng bấm chuông khẩn cấp gọi cho bác sĩ và y tá.
Sau khi bác sĩ và y tá đến, họ đã nhìn thấy tình hình của Phỉ Nhiễm. Lập tức tay chân cũng luống cuống, dù có an ủi thế nào đi nữa, Phỉ Nhiễm dường như không thể bình tĩnh lại được.
"Nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ không hiệu quả. Mau chuẩn bị một loại thuốc an thần nhẹ đi. Tiêm cho Phỉ Nhiễm."
Theo giọng của bác sĩ trực, Diệp Hồng vội vàng nói: "Việc tiêm thuốc an thần thường xuyên cho Phỉ Nhiễm như vậy có thực sự ổn không? Nó sẽ gây hại quá nhiều cho Phỉ Nhiễm."
Bác sĩ trực chỉ lắc đầu: "Không, bây giờ tình hình của Phỉ Nhiễm gần như mất trí. Nếu tiếp tục, nó sẽ làm tổn thương não của cô bé."
Thấy y tá vội vàng mang thuốc an thần đến, một số nhân viên y tế khác đã ép Phỉ Nhiễm nằm trêи giường rồi từ từ tiêm vào.
Sau mười phút, Phỉ Nhiễm cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nằm ở trêи giường nửa mê man, nửa mở mắt, hoàn toàn bất tỉnh.
Thấy sắc mặt của vị bác sĩ trực rất tệ, Diệp Hồng vội vàng nói: "Cô bé đột nhiên xảy ra chuyện gì vậy? Vừa rồi đột nhiên ngã quỵ."
“Có phải cô vừa làm cái gì đó kϊƈɦ thích thần kinh não của cô bé không?” Bác sĩ trực vội vàng hỏi.
"Không phải, lúc trước tôi chỉ muốn làm hoa quả cho cô bé, hai chúng tôi đang nói chuyện vui vẻ, nhưng cô bé đột nhiên trở nên điên cuồng. Tôi không biết chuyện quái quỷ gì đang xảy ra nữa?"
Diệp Hồng cẩn thận miêu tả cảnh tượng vừa rồi, thật sự khiến Diệp Hồng kinh hãi.
Bác sĩ trực lắc đầu: "Tình hình hiện tại của Phỉ Nhiễm là như thế này, cô bé sẽ rơi vào trạng thái điên loạn bất cứ lúc nào, vì virus CVH2-6 lưu lại trong cơ thể Phỉ Nhiễm quá lâu và đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến não bộ thần kinh của cô bé."
Lời nói của bác sĩ trực khiến Diệp Hồng có chút yếu ớt, Phỉ Nhiễm tội nghiệp mới nhỏ như này, sao có thể trở nên như thế?
Sau khi nhân viên y tế rời đi, Diệp Hồng ngồi trêи giường nhìn Phỉ Nhiễm, bởi vì trở nên bối rối nên phải tiêm thuốc an thần, trong lòng cô ấy cảm thấy có chút áy náy.
Đột nhiên dường như Diệp Hồng đã nghĩ ra điều gì đó, tại sao Phỉ Nhiễm lại phát điên vì bị kϊƈɦ thích gì vậy?
Diệp Hồng vội vàng vào bếp và nhìn thấy con dao gọt hoa quả nằm trong bồn rửa mặt.
“Có phải vì con dao gọt hoa quả rơi trong bồn nên hành động này khiến Phỉ Nhiễm sợ hãi không?” Diệp Hồng lẩm bẩm một mình.
Cô ấy suy nghĩ một lúc, có thể là do chuyện này, giờ thần kinh của Phỉ Nhiễm mỏng manh như lời bác sĩ chăm sóc, cô bé có thể nhìn thấy một con dao ở đâu?
Lúc này Diệp Hồng rất hối hận, cô ấy không nên đưa ra ý định làm hoa quả, nếu không cô ấy đã không khiến Phỉ Nhiễm trở nên như bây giờ chỉ vì một con dao gọt hoa quả.
Nhưng sau một suy nghĩ khác, Phỉ Nhiễm có thực sự dễ bị tổn thương như vậy không? Một con dao có thể khiến cô bé sợ hãi như thế này không.
Diệp Hồng nghĩ lần đầu tiên cô ấy bắt đầu gọt trái cây bằng dao gọt hoa quả, Phỉ Nhiễm thậm chí còn khen ngợi kỹ năng dao tốt của cô ấy. Làm sao có thể đột nhiên bị dao gọt hoa quả làm cho sợ hãi?
Có lẽ nào việc con dao gọt hoa quả bị rơi đột ngột đã kϊƈɦ thích Phỉ Nhiễm?
Nghĩ đến đây, Diệp Hồng có chút không rõ, trong sâu thẳm trí nhớ của Phỉ Nhiễm có khϊế͙p͙ sợ con dao hay không?
Nếu chỉ sử dụng bình thường thì có thể không khiến Phỉ Nhiễm bị kϊƈɦ thích đến vậy, nhưng con dao gọt hoa quả đột ngột rơi xuống và phát ra âm thanh, có thể khiến Phỉ Nhiễm sợ hãi.
Nghĩ đến đây, Diệp Hồng càng tự trách mình hơn, nhưng cũng bắt đầu nghi ngờ rằng trong trí nhớ của Phỉ Nhiễm, con dao có thường xuyên xuất hiện không?
Cả buổi chiều trôi qua, tác dụng của thuốc cũng dần dần mất tác dụng, Phỉ Nhiễm từ từ mở mắt ra, dường như không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
"Cô Diệp Hồng, sao cháu lại ngủ quên? Không phải chúng ta làm hoa quả sao?" Phỉ Nhiễm ngơ ngác hỏi.
Diệp Hồng không biết trả lời như thế nào, nhẹ giọng nói: "Vừa rồi cháu đột nhiên buồn ngủ nên đi vào, cô làm hoa quả xong rồi, cháu dậy nếm thử xem."
Diệp Hồng không muốn Phỉ Nhiễm biết chuyện vừa rồi nên đã nói dối.
“Được rồi.” Phỉ Nhiễm khó khăn ngồi dậy, chỉ cảm thấy mình rất yếu ớt, có lẽ là do tác dụng của thuốc an thần nên cơ bắp của Phỉ Nhiễm hơi mềm.
Phỉ Nhiễm ăn một miếng trái cây mà Diệp Hồng mang đến, trêи mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
“Cô Diệp Hồng, cô giỏi quá, trái cây này thật sự rất ngon, sau này cô có muốn thường xuyên làm cho cháu không?” Phỉ Nhiễm kϊƈɦ động nói.
Diệp Hồng ngơ ngác nhìn Phỉ Nhiễm nói: "Đương nhiên không có vấn đề gì."
Nhìn thấy Phỉ Nhiễm đang ăn rất vui vẻ, Diệp Hồng nhíu mày, cô ấy muốn biết, bộ dạng vừa rồi của Phỉ Nhiễm là vì nguyên nhân gì?
Vì vậy, Diệp Hồng từ từ đứng dậy và đi vào bếp lấy con dao, rồi giấu sau lưng mình.
"Phỉ Nhiễm, cô muốn hỏi cháu một câu."
“Hỏi đi cô.” Phỉ Nhiễm cười đáp.
"À, cô muốn hỏi xem cháu có sợ gì không, chẳng hạn như một con dao."
Phỉ Nhiễm cau mày, cô bé cho rằng câu hỏi của Diệp Hồng thật kỳ lạ: "Tại sao cháu lại sợ dao?"
Diệp Hồng nghe xong trong lòng lộp bộp một chút, sau lưng lấy ra con dao gọt hoa quả: "Ví dụ như con dao gọt hoa quả như thế này, khi nhìn thấy cháu có sợ hãi không?"
Phỉ Nhiễm lắc đầu nguầy nguậy: "Cô à, cô bị sao vậy, có chuyện gì xảy ra vậy?"
Điều này khiến Diệp Hồng rất khó hiểu, nếu Phỉ Nhiễm không sợ dao gọt hoa quả thì tại sao cảnh vừa rồi lại kϊƈɦ thích Phỉ Nhiễm?
Nếu một con dao đơn giản xuất hiện trước mặt Phỉ Nhiễm, Phỉ Nhiễm không sợ hãi, thì đó có khả năng là âm thanh lớn do va chạm của con dao.
Vì thực sự tò mò và không thể quan tâm nhiều đến thế, Diệp Hồng đã giả vờ vô tình làm rơi con dao gọt hoa quả xuống đất.
Bởi vì sàn của khu VIP được trải thảm, con dao gọt hoa quả đã phát ra tiếng động lớn khi rơi xuống sàn, nhưng đó chỉ là một tiếng động bị bóp nghẹt.
Diệp Hồng vội vàng ngước mắt lên để xem phản ứng của Phỉ Nhiễm, nhưng Phỉ Nhiễm không đột ngột ôm đầu la hét như vừa rồi mà nhìn Diệp Hồng đầy lo lắng.
"Cô Diệp Hồng, cô không sao chứ, cô có bị dao làm bị thương không."
Điều này khiến Diệp Hồng không khỏi ngạc nhiên, Phỉ Nhiễm không những không sợ hãi như trước mà còn bình tĩnh quan tâm đến bản thân cô ấy hơn. Chẳng lẽ suy đoán trước đó của cô ấy đã sai.
Nhưng nếu những con dao bình thường xuất hiện trước mặt mà không sợ hãi, vậy thì chắc chắn phải là va chạm cực lớn.
Diệp Hồng cau mày suy nghĩ về điều đó và bắt đầu nghi ngờ cảnh Phỉ Nhiễm ngất xỉu vừa rồi.
Diệp Hồng chợt nghĩ lúc nãy khi con dao gọt hoa quả rơi xuống bồn phát ra âm thanh lanh lảnh, lúc Diệp Hồng thả con dao xuống đất, bởi vì có thảm nên phát ra âm thanh lạch cạch.
Có thể là không quá mãnh liệt vì âm thanh của hai vật khác nhau?
Hay nó phải là một âm thanh sắc nét? Diệp Hồng càng nghĩ càng thấy ám ảnh, nhấc một góc tấm thảm trêи sàn lên.
Diệp Hồng muốn thử, nếu con dao rơi xuống nền gạch phát ra tiếng giòn tan, Phỉ Nhiễm có mất kiểm soát như vừa rồi không.
Nhưng vào lúc này, cửa đột nhiên có gõ vang, Diệp Hồng tỉnh táo lại, lúc này mới nhận ra vừa rồi chính mình có chút áy náy.
Diệp Hồng vội vàng đi mở cửa, Giang Thành ở cửa đột nhiên nhìn thấy Diệp Hồng trêи tay cầm một con dao gọt hoa quả, vẻ mặt có chút kinh ngạc.
“Cô, cô cầm dao gọt hoa quả làm gì vậy?” Giang Thành nhắc nhở, liếc mắt nhìn Phỉ Nhiễm trêи giường bệnh, nhìn thấy cô bé ngồi ở chỗ đó bình yên vô sự ăn hoa quả.