Giang Thành lật người đàn ông kia lại, lột mũ và khẩu trang của anh ta ra, cuối cùng cũng nhìn rõ được bộ mặt của đối phương.
Không chỉ mình Giang Thành mà tất cả những người có mặt ở đó đều vô cùng bất ngờ.
Không ngờ người đàn ông thần bí đã bị khống chế lại là Chu Bằng Tuệ đã mất tích bao lâu nay.
“Sao lại là em, em sống ở đây làm gì?” Tim Giang Thành đập nhanh nhưng trong đầu anh lại trống rỗng.
Dương Lạc đứng bên cạnh cũng ngây người, nhất thời anh ta không biết phải nói gì. Nhìn thấu tâm trạng Giang Thành đang vô cùng kϊƈɦ động nên Dương Lạc vội vàng tiến lên kéo Giang Thành sang một bên.
Chu Bằng Tuệ không nói lời nào, cậu ta từ từ đứng lên rồi đứng trước mặt Giang Thành đầy cao ngạo.
Diệp Hồng đứng bên cạnh không hiểu có chuyện gì xảy ra vì dù sao cô cũng chưa từng gặp Chu Bằng Tuệ bao giờ.
Diệp Hồng vội vàng tới đằng sau Dương Lạc kéo áo anh ta: “Có chuyện gì vậy, hai người quen biết người này sao?”
Dương Lạc thở dài, anh ta cũng không biết vì sao Chu Bằng Tuệ lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa lại xuất hiện với cách thức như vậy.
“Đây là Chu Bằng Tuệ, em họ của Giang Thành.”
Dương Lạc nói xong, Diệp Hồng hình như cũng hiểu được tình hình hiện tại.
Vậy có nghĩa là kẻ thần bí mà Giang Thành tìm kiếm hàng ngày chính là em họ của mình, Chu Bằng Tuệ.
Giang Thành đứng ở bên cạnh một lúc cho bình tĩnh để sắp xếp tất cả những manh mối và suy nghĩ trong đầu.
Giang Thành tức giận nắm chặt lấy cổ áo của Chu Bằng Tuệ: “Nói cho tôi biết rốt cuộc chuyện này là thế nào? Vì sao lâu như vậy rồi mà cậu không liên lạc với tôi? Vì sao cậu lại xuất hiện ở đây?”
Giang Thành gần như dùng hết sức lực của mình để hét về phía Chu Bằng Tuệ.
Dương Lạc thấy tâm trạng Giang Thành không ổn định lắm nên kéo anh ra: “Giang Thành, cậu bình tĩnh một chút. Chúng ta đưa Chu Bằng Tuệ về cục cảnh sát đã rồi từ từ thẩm vấn sau.”
Trong đầu Giang Thành lúc này hoàn toàn trống rỗng, anh chỉ có thể để kệ Dương Lạc điều khiển tình hình hiện tại.
Lục Hạo thấy vậy nên áp giải Chu Bằng Tuệ về đại đội cảnh sát hình sự trước.
Dương Lạc và Diệp Hồng hiểu rõ, hiện giờ Giang Thành không thích hợp để thẩm vấn Chu Bằng Tuệ.
“Giang Thành, ý của tôi là nên để Chu Bằng Tuệ ở trong cục cảnh sát một lát cho cậu ta bình tĩnh lại đã, Lục Hạo sẽ tới thẩm vấn cậu ta trước.”
Lúc này Giang Thành gần như đã sụp đổ nên chỉ trả lời lại đơn giản một câu: “Được.”
Sau đó, Dương Lạc và Diệp Hồng đưa Giang Thành trở lại căn phòng 333 trêи tầng ba một lần nữa.
Dù sao hiện giờ cũng vẫn chưa tìm thấy tung tích của Vương Viên Viên, hơn nữa cái tủ bát trong bếp cũng vô cùng kỳ lạ.
Dương Lạc đi vào căn phòng đó trước rồi đi thẳng ngay đến chỗ cái tủ bát.
Nếu đúng như những gì Giang Thành nói, anh tận mắt nhìn thấy Chu Bằng Tuệ đi vào bên trong gian phòng này thì cậu ta làm sao có thể đi ra từ một căn phòng khác.
Vấn đề rất có thể ở chính chiếc tủ bát này, Dương Lạc suy nghĩ một lát rồi lật tấm vải cũ bên trong chiếc tủ ra.
Quả nhiên giống như mọi người đã dự đoán, một cái lỗ lớn trêи tường xuất hiện trước mặt mọi người.
Mà cái lỗ đó lại vừa đủ cho một người lọt qua.
“Diệp Hồng, cô đi sang căn phòng bên cạnh xem có gì bất thường không?” Dương Lạc nói với Diệp Hồng.
Diệp Hồng gật đầu rồi đi tới trước cửa căn phòng bên cạnh, nhưng vừa nãy do tình hình khẩn cấp nên Chu Bằng Tuệ đã khóa cửa lại.
Điều này khiến Diệp Hồng vô cùng tò mò, nếu một người đang chạt trốn thì làm sao còn đủ thời gian để khóa cửa. Điều này chứng minh bên trong căn phòng này vẫn còn một bí mật không thể nói cho người khác biết.
“Dương Lạc, căn phòng bên cạnh bị khóa rồi. Tôi không vào được, phải phá cửa ra mới được.”
Diệp Hồng cau mày nói, Dương Lạc lại lắc đầu: “Tôi nghĩ không cần đâu.”
Lúc này, Giang Thành đang đứng ở đằng sau tự nhiên đẩy Dương Lạc ra rồi chui vào lỗ hổng trong tủ bát.
“Giang Thành, cậu cẩn thận một chút, đừng vội vàng quá.” Dương Lạc vội vàng hét lên, rồi cũng chui theo Giang Thành qua cái lỗ đó.
Cảnh tượng đằng sau cái lỗ đó khiến mọi người đều chấn kinh.
Diệp Hồng thấy hai người bọn họ đi qua rồi nhưng lại không có chút động tĩnh gì nên cũng sốt ruột vội vàng chui sang.
Lúc này Giang Thành mới hiểu vì sao Chu Bằng Tuệ đi vào từ một căn phòng nhưng lại đi ra từ một căn phòng khác.
Hóa ra cái lỗ đằng sau chiếc tủ bát nối hai căn phòng này với nhau.
Cảnh tượng trong căn phòng kia khiến cả ba người đều kinh ngạc.
Có lẽ căn phòng này rộng khoảng hơn 30m2 nhưng lại bị chia ra làm hai căn phòng nhỏ.
Nơi mà mấy người Giang Thành đi vào vô cùng ngăn nắp và sạch sẽ, xung quanh treo đầy những bộ quần áo đẹp, đều là quần áo của con gái.
Những bức ảnh cũng dán đầy trêи tường, Giang Thành đi vào nhìn qua, phát hiện ra những bức ảnh này đều là chụp cùng một người.
“Đây chính là ảnh của Vương Viên Viên đã mất tích sao?” Dương Lạc kinh ngạc: “Không lẽ cô bạn gái đào mỏ kia của Chu Bằng Tuệ chính là Vương Viên Viên?”
Tất cả những thông tin và manh mối xuất hiện ồ ạt trong đầu Giang Thành, cuối cùng anh cũng có thể liên kết được mọi thứ với nhau.
Nhưng chỉ dựa vào tưởng tượng và phán đoán, không thể xác định được rốt cuộc đã có những chuyện gì xảy ra với Chu Bằng Tuệ và Vương Viên Viên?
“Quần áo trong căn phòng này đều là của Vương Viên Viên sao? Khoảng thời gian Vương Viên Viên mất tích này đều là ở cùng với Chu Bằng Tuệ sao?”
Diệp Hồng xem xét cẩn thận, những bộ đồ này đều là đồ mới, thậm chí trêи nhiều bộ quần áo còn có cả nhãn chưa xé.
Giang Thành càng suy nghĩ càng cảm thấy có nhiều chuyện đáng nghi, xem ra người duy nhất có thể giải thích tất cả chuyện này chỉ có một mình Chu Bằng Tuệ.
“Bên trong căn phòng nhỏ đó là gì?” Dương Lạc tò mò chỉ về phía căn phòng nhỏ ở trong cùng.
Cánh cửa của căn phòng được đóng chặt, khiến mấy người Giang Thành càng tò mò hơn.
Ba người cẩn thận tiến gần về phía căn phòng kia, nhưng càng tiến gần về phía đó, mùi hương bên trong càng lúc càng trở nên kỳ lạ.
“Hai người có ngửi thấy bên trong này có một mùi rất lạ không?” Diệp Hồng cẩn thận hỏi: “Hay là do mũi tôi quá mẫn cảm?”
Giang Thành quay đầu lại vội vàng nói: “Tôi tưởng rằng chỉ có một mình tôi ngửi thấy mùi này.”
“Diệp Hồng cô thử nói xem mùi ở trong này vì sao lại kỳ lạ?” Giang Thành hỏi tiếp ngay.
“Tôi cũng không nói rõ được. Hình như là mùi chất làm mát không khí, hình như lại giống như mùi nước hoa, nhưng mùi này lại không nồng lắm.”
Dương Lạc đứng ở bên cạnh lại im lặng không nói tiếng nào, anh ta nhìn chăm chú về phía căn phòng nhỏ kia.
“Dương Lạc, anh thấy thế nào?” Giang Thành thấy Dương Lạc ngẩn người nên hỏi cho rõ ràng.
Từng giọt mồ hôi lớn lấm tấm rơi từ trán Dương Lạc xuống, sắc mặt anh ta có vẻ không tốt lắm.
“Anh sao vậy, có phải cảm thấy không thoải mái ở đâu không?” Diệp Hồng quan tâm, sờ trán của Dương Lạc.
“Diệp Hồng, cô nói không sai, ở đây đúng là có mùi nước hoa hoặc mùi máy làm mát không khí nhưng ở đây vẫn còn một mùi khác nữa.”
Dương Lạc cẩn trọng tiến gần về phía căn phòng kia thêm hai bước nữa rồi ngửi thử. Giang Thành và Diệp Hồng không hiểu anh ta làm vậy là để làm gì.
“Liệu có phải là do Chu Bằng Tuệ quá sạch sẽ nên mới dùng những đồ đó, hoặc là loại nước hoa Vương Viên Viên thường dùng khi ở đây?”
Giang Thành nói ra suy đoán của mình nhưng Dương Lạc lại lắc đầu.
Đúng lúc đó Diệp Hồng lại phát hiện ra: “Mặc dù ở đây có rất nhiều quần áo con gái của Vương Viên Viên nhưng các anh có thấy những tấm ảnh này đều không phải là ảnh tự sướиɠ của cô ta mà là do Chu Bằng Huy chụp không?”
Nghe những phân tích của Diệp Hồng, Giang Thành không khỏi thấy sống lưng mình lạnh toát, anh quan sát lại một lần nữa những bức ảnh đó, đúng là góc chụp của cậu ta.
Nếu nói khó nghe một chút thì đều là những tấm ảnh chụp trộm.
“Hơn nữa những bộ đồ này vẫn còn chưa xé mác.” Dương Lạc nói xong rồi lấy một số bộ đồ ra làm ví dụ.
“Hai người nhìn trong ảnh xem, phong cách ăn mặc của Vương Viên Viên là phong cách mạnh mẽ nhưng những bộ quần áo ở đây phần lớn đều là kiểu ngây thơ trong sáng.”
Nghe Dương Lạc nói vậy, Diệp Hồng lập tức gật đầu: “Đúng vậy, phân tích của Dương Lạc rất đúng, đây rõ ràng là hai phong cách hoàn toàn khác nhau.”
Lúc này, Giang Thành chau mày nói: “Ý của anh là rất có khả năng Vương Viên Viên không hề ở đây mà là Chu Bằng Tuệ tự thiết kế nên căn phòng này.”
“Đúng vậy.” Dương Lạc gật đầu: “Quần áo ở đây đều không phải là phong cách ăn mặc của Vương Viên Viên mà là phong cách mà cậu ta muốn Vương Viên Viên mặc?”
“Lại còn mùi hương thoang thoảng trong căn phòng này nữa.” Dương Lạc nói xong, ánh mắt lại nhìn chăm chú về phía căn phòng kia.
“Nếu tự nhiên ngửi được mùi này thì đúng là sẽ nghĩ đây là mùi nước hoa hoặc mùi máy làm mát không khí nhưng hình như hai mùi hương này đang che giấu một mùi hương kinh khủng hơn.”
Nghe Dương Lạc nói vậy, Giang Thành và Diệp Hồng cùng ngửi kỹ mùi hương bên trong không khí, hình như ngoài mùi thơm ra còn có cả mùi thối.
Giang Thành đột nhiên hiểu ra, cả người anh căng cứng, anh vội vàng rút khẩu súng ra.
“Nếu muốn biết đáp án chúng ta chỉ còn cách mở cửa căn phòng này ra.” Giang Thành nói xong rồi nhanh chóng xoay ổ khóa, nhưng căn phòng đã bị khóa trái.
Nhưng cũng may đây là một cánh cửa gỗ, Giang Thành và Dương Lạc định xô mở cánh cửa ra.
Dương Lạc và Diệp Hồng đều có cùng suy nghĩ với Giang Thành, hai người xô mạnh vào cánh cửa mấy lần, cánh cửa đổ rầm ra đất.
Cùng lúc đó, một mùi hôi thối bốc lên xộc thẳng vào mũi mấy người bọn họ.
“Mẹ kiếp, đúng là mùi này.” Giang Thành không kìm được, anh chau mày, che mũi và văng một câu chửi tục.
Mùi này khiến đồng tử Dương Lạc nở ra: “Đây là mùi xác chết đang phân hủy.”
Nghe Dương Lạc nói vậy, Giang Thành và Diệp Hồng cùng nấc lên một tiếng trong lòng, trước mặt mấy người là một tấm vải trông như rèm cửa.
Giang Thành cẩn thận đi tới vén tấm vải đó ra, cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Ngay đằng sau đó là một chiếc bồn tắm trắng sạch nhưng lại có một xác chết đang nằm trong đó, toàn thân bốc ra mùi hôi thối.
Dương Lạc nhanh chóng đi tới, mặc dù thi thể này đã bắt đầu phân hủy đến mức bốc mùi hôi thối nhưng vẫn có thể nhìn ra đây chính là Vương Viên Viên đã mất tích.
“Diệp Hồng, nhanh chóng gọi cảnh sát tới đây để thu thập chứng cứ. Ba người chúng ta không đủ.” Giang Thành rất lý trí.
Dương Lạc lúc này lại bắt đầu quan sát thi thể của Vương Viên Viên đang nằm trong bồn tắm.
“Căn cứ theo mức độ phân hủy, có thể Vương Viên Viên đã chết cách đây một tuần trước.” Câu nói này của Dương Lạc làm Giang Thành rất bất ngờ.
Căn cứ theo những gì Dương Lạc nói thì thời điểm tử vong của Vương Viên Viên còn sớm hơn so với Trần Dương Dương.”
Nhưng kết quả điều tra nguyên nhân tử vong của Trần Dương Dương của các đồng nghiệp thì trước khi Trần Dương Dương vài ngày, cô ta còn gọi điện thoại cho Vương Viên Viên.