Vai Hề Cấm Kỵ

Chương 114: Vương Hạo xảy ra chuyện




Dương Lạc bắt đầu phân tích, Giang Thành liên tục gật đầu: "Thật ra những lời anh vừa nói tôi đều đã nghĩ tới, chẳng qua là không có chứng cứ."

Mà Giang Thành sợ mình sẽ bị những suy đoán này làm chệch hướng điều tra, dù sao ở trong mắt một số người chỉ là trò chơi.

"Dù có phải phân tích của chúng ta sai hay không, bây giờ quan trọng nhất là phải nghĩ cách tìm ra người đàn ông đeo khẩu trang ở trạm đồ ngọt."

Giang Thành ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng cũng rất hoang mang, bây giờ phải đi đâu tìm ra người đeo khẩu trang đó chứ?

Không thể nhìn rõ được khuôn mặt của kẻ kia trong video.

Vào lúc đám người đang bế tắc thì điện thoại của Giang Thành vang lên, nhìn thoáng qua lại là ông chủ quán bar tên Vương Hạo gọi tới.

"Đội trưởng Giang Thành, anh mau cứu tôi." Vừa kết nối đã truyền đến giọng nói lo lắng của Vương Hạo.

"Làm sao vậy, anh cứ từ từ nói, đừng gấp gáp."

"Đêm qua suýt chút nữa tôi bị người giết." Lúc Vương Hạo Nói ra câu nói này, thì cả giọng nói đều đang run rẩy, cái này làm Giang Thành có chút khó tin.

"Anh nói cái gì, đến cùng là chuyện gì, bây giờ anh mau đến đến đội cảnh sát hình sự."

Vương Hạo ở đầu điện thoại kia kiên định đáp lại hai câu, không đến 10 phút, Vương Hạo hoảng sợ lảo đảo chạy vào cục cảnh sát.

Giang Thành rót cho Vương Hạo một cốc nước rồi ra hiệu cho anh ta bình tĩnh chút.

"Vương Hạo anh cứ bình tĩnh nói, đừng gấp gáp." Giang Thành nặng nề vỗ vỗ bả vai Vương Hạo để cho anh ta có cảm giác an toàn.

"Là như vậy đêm qua trêи đường lúc tôi đi đến quán rượu đã xảy ra một chuyện vô cùng chuyện kinh khủng."

Vẻ mặt Vương Hạo vô cùng hoảng sợ miêu tả chuyện xảy ra vào đêm qua.

Đêm qua lúc gần 8:00, trêи đường Vương Hạo lái xe đến quán rượu giống thường ngày.

Vừa tới ngõ nhỏ hẹp trong quán bar, Vương Hạo tắt máy đóng cửa xe đang chuẩn bị vào quán bar.

Thế nhưng vào lúc này không biết từ chỗ nào có một người lao ra, không thấy rõ mặt thì đã tấn công Vương Hạo từ sau lưng.

Vương Hạo vừa giãy dụa vừa kêu to đã làm cho hai tên vệ sĩ của quán bar chú ý.

Vệ sĩ thấy thế vội vàng vọt ra, mà người áo đen thấy tình hình gây bất lợi cho anh ta bèn hốt hoảng trốn.

"Tôi mang camera giám sát của quán bar đến cho các anh xem để chứng minh, tôi thật không có nói láo." Vương Hạo vội vàng lấy chiếc USB từ trong túi ra.

Giang Thành nhìn thoáng qua Lục Hạo sau lưng, Lục Hạo vội vàng kết nối vào máy tính mở ra video mà Vương Hạo cung cấp.

Quả nhiên như Vương Hạo nói, đêm qua đúng là suýt chút nữa anh ta đã gặp chuyện không may, nếu không phải vệ sĩ kịp thời xuất hiện thì còn không biết Vương Hạo sẽ phải trải qua cái gì?

Sau khi xem đi xem lại video mấy lần thì Giang Thành phát hiện có chỗ nào đó không đúng lắm?

"Dương Lạc cậu có phát hiện hay trêи thân của người thần bí này cũng không mang theo công cụ gì, dường như anh ta cũng không muốn làm hại Vương Hạo, mà là muốn đưa anh ta đến một nơi nào đó."

Nghe Giang Thành nói vậy, Dương Lạc nghiêm túc gật đầu: "So với hành hung thì đây giống bắt cóc hơn."

"Đêm qua lúc anh ta ra tay với tôi thì anh ta còn bịt miệng tôi lại, tôi rất khó thở."

Vương Hạo càng nói vẻ mặt càng sợ hãi: "Mà sau khi tôi trở lại quán bar thì cảm thấy chóng mặt hoa mắt hết sức khó chịu, anh xem có phải anh ta đánh thuốc mê tôi hay không."

Vương Hạo cung cấp một chút tin tức, làm cho người ở chỗ này đều nhíu mày.



Nhưng Vương Hạo nói không thể nào, căn cứ vào hành vi của anh ta, đúng thật như càng giống bắt cóc Vương Hạo.

"Như vậy người này có phải là hung thủ làm hại Trần Dương Dương hay không?" Diệp Hồng ở một bên nhỏ giọng nói suy nghĩ của mình.

Thế nhưng Giang Thành không đáp lại cô ta làm bầu không khí trở nên lúng túng, Dương Lạc cũng phát hiện ra có chỗ nào đó không đúng.

"Chẳng lẽ các anh không cảm thấy người này làm việc có chút xúc động sao?" Ngay sau đó Dương Lạc vội vàng phá giải sự ngại ngùng của Diệp Hồng.

"Nếu như nói người này chính là hung thủ sát hại Trần Dương Dương, tôi cảm thấy có chút không thể."

Giang Thành gật đầu, ra hiệu Dương Lạc nói tiếp.

"Từ hiện trường tử vong của Trần Dương Dương mà nói, phát hiện hung thủ là một người cực kỳ cẩn thận, trước khi giết người sẽ chuẩn bị sẵn đồ đạc, không lưu lại vân tay nào."

Dương Lạc tỷ mỉ phân tích, như vậy thì cảm giác người bắt cóc Vương Hạo và hung thủ sát hại Trần Dương Dương không có quá liên quan.

"Vậy có khả năng là do Vương Hạo chọc đến ai đó cho nên người ta mới muốn bắt cóc hù dọa anh."

"Không thể nào." Vương Hạo nghe thấy lời của Giang Thành thì lắc đầu: "Danh tiếng của tôi ở bên ngoài rất tôt, không có đắc tội với ai."

Trả lời như vậy làm cho Giang Thành có chút nửa tin nửa ngờ, dù sao không có ai thừa nhận là mình đắc tội với ai.

Nhưng mà Trần Dương Dương vừa mới chết không lâu, Vương Hạo hơi có chút quan hệ lại bị bắt cóc, về tình về lý mà nói thì rất có thể đều thuộc một vụ án.

"Như vậy đi, anh đến bệnh viện xét nghiệm máu, đêm qua là vật gì làm cho anh choáng váng?"

Vương Hạo nghe vậy thì gật đầu: "Đội trưởng Giang Thành anh có thể phái hai cảnh sát đi theo tôi hay không, tôi sợ hãi."

Vẻ mặt sợ hãi của Vương Hạo làm Giang Thành lắc đầu bó tay: "Không phải anh có vệ sĩ sao?"

"Vệ sĩ nào có thể đem lại cảm giác an toàn như cảnh sát chứ” Vương Hạo khổ sở cầu xin.

"Được rồi được rồi, tôi đi với anh đến bệnh viện." Dương Lạc chê Vương Hạo phiền nên đồng ý yêu cầu của anh ta.

Dương Lạc với hai tên vệ sĩ cùng đi, Vương Hạo tiến hành xét nghiệm máu ở bệnh viện, bây giờ đang chờ kết quả của bệnh viện, xem xem có phải trong máu có thuốc mê hay không.

Mà lúc này Giang Thành ở lại cục cảnh xem tư liệu mà Vương Hạo cung cấp màn và video về trạm đồ ngọt.

Muốn so sánh xem có phải người bắt cóc Vương Hạo với người đứng ở trạm đồ ngọt, còn có người đàn ông đeo khẩu trang lôi kéo Vương Viện Viện là cùng một người hay không.

Mặc dù không phải video ở trạm đồ ngọt quá rõ ràng, nhưng từ kiểu tóc cũng có thể nhìn ra hai người có chỗ giống nhau.

Bởi vậy Giang Thành nghĩ tới có phải người này xuống tay với Vương Hạo là bởi vì Vương Viện Viện hay không.

"Tiểu Vương, anh có cách nào có thể xác định vị trí điện thoại của Vương Viện Viện hay không." Đột nhiên Giang Thành nghĩ đến cái gì rồi vội vàng lao tới bộ phận kỹ thuật nói với Tiểu Vương.

"Đội trưởng Giang Thành ơi cái này không dễ đâu, trừ phi là điện thoại Vương Viện Viện đang mở mới có thể xác định được vị trí của anh ta."

"Nếu như chỉ có số điện thoại thì rất khó để xác định được vị trí."

Tiểu Vương làm Giang Thành rơi vào im lặng, vào vài ngày trước, Giang Thành đã muốn liên lạc với Vương Viện Viện, thế nhưng Vương Viện Viện lại không nghe.

Như vậy vào tình huống nào thì Vương Viện Viện mới có thể kết nối được điện thoại chứ, điều này khiến Giang Thành lâm vào suy nghĩ.

Còn Diệp Hồng vẫn luôn im lặng ở bên cạnh Giang Thành đột nhiên mở miệng nói: "Nếu như Vương Hạo gọi cho Vương Viện Viện thì anh ta có nhận không?"

Ngược lại câu này lại nói trúng đến điểm mấu chốt, Giang Thành đồng ý gật đầu bèn gọi cho Dương Lạc.



"Dương Lạc, bao lâu nữa mới có kết quả của bệnh viện?" Giang Thành lo lắng hỏi.

"Ít nhất là 1 giờ, bởi vì bây giờ ở bệnh viện có rất nhiều người." Ở bên Dương Lạc truyền đến tiếng ầm ĩ của bệnh viện.

"Bây giờ anh ở lại chờ kết quả, để Vương Hạo về trước, chúng tôi cần tìm anh ta có việc gấp." Sau khi Dương Lạc nói với Vương Hạo thì anh ta dẫn hai tên vệ sĩ về cục cảnh sát.

"Bây giờ Vương Hạo anh gọi cho Vương Viện Viện xem anh ta có nhận hay không, nếu như nhận thì anh hỏi xem anh ta ở đâu?"

Yêu cầu của Giang Thành làm cho Vương Hạo lắc đầu liên tục: "Cái thằng xui xẻo kia, hiện tại tôi chưa muốn chạm vào anh ta đâu." Rất hiển nhiên là Vương Hạo có chút sợ.

"Anh đừng sợ, dù sao từ hôm nay anh cũng sẽ ở đội cảnh sát hình sự mà." Giang Thành khinh bỉ nhìn Vương Hạo một cái.

"Thật sao? Nếu anh để cho tôi ở đội cảnh sát hình sự, vậy anh bảo tôi làm gì cũng được." Dù sao bây giờ mạng sống của Vương Hạo đang bị uy hϊế͙p͙.

Hiện nay ở đội cảnh sát hình sự mới là chỗ an toàn nhất, chờ đến khi hết nguy hiểm thì Vương Hạo lại về nhà, cớ sao Vương Hạo không làm chứ?

Giang Thành ra hiệu cho Tiểu Vương ở bộ phận kỹ thuật, Tiểu Vương đã dùng dụng cụ chuyên môn kết nối với điện thoại của Vương Hạo.

Chỉ nghe vang lên vài tiếng, đối phương cũng không có ý muốn nghe, đang lúc đám người chuẩn bị từ bỏ thì điện thoại kêu lên.

Tiểu Vương ở bộ phận kỹ thuật mừng rỡ như điên vội vàng mở ra định vị điện thoại của Vương Viện Viện.

"Vương Viện Viện sao? Tôi là Vương Hạo."

Vương Hạo phối hợp mở miệng chào hỏi, thế nhưng đối phương lại không hề đáp lại.

Giang Thành lại bảo Vương Hạo buông lỏng một chút, giọng điệu nhẹ nhàng chậm chạp một chút mới có thể lấy được tín nhiệm của đối phương.

"Đêm nay anh có rảnh không? Tôi muốn hẹn anh ăn một bữa cơm, anh ở chỗ nào, tôi qua đón anh."

Vương Hạo vừa nói xong thì rơi vào im lặng, thật lâu sau mới chậm rãi truyền đến tiếng của người đàn ông: "Viện Viện đang bận, anh ta bảo đêm nay anh chờ anh ta ở gốc cây liễu thứ hai ở đường Tân Hà."

Người đàn ông nói xong thì cúp điện thoại.

Giang Thành vội vàng hỏi Tiểu Vương của bộ phận kỹ thuật: "Thế nào rồi? Tra được định vị chưa?"

Tiểu Vương cau mày nói ra: "Đối phương quá cảnh giác, trò chuyện chỉ hơn mười giây, cho nên chỉ có thể xác định được vị trí cơ bản ở đường Tân Hà."

Đường Tân Hà là nơi anh ta nói đến, bảo Vương Hạo đến đường Tân Hà đón anh ta là cùng một chỗ sao?

Chỉ thấy Tiểu Vương gật đầu: "Không sai, đường Tân Hà cách nhà máy giấy vệ sinh ở vùng ngoại ô không xa."

Những lời này của Tiểu Vương làm Giang Thành có chút nghi ngờ, điện thoại Vương Viện Viện là do anh ta nhận còn đồng ý hẹn thay Vương Viện Viện.

Đây rất rõ ràng là một cái bẫy.

Giang Thành nhìn Vương Hạo một chút, trong lòng đang tính toán gì đó.

Đột nhiên Vương Hạo lùi lại hai bước: "Không phải thật sự anh muốn tôi đi hẹn đấy nhá, rất có thể người này chính là người tối hôm qua muốn giết tôi!"

Vương Hạo thật sự có chút sợ hãi, nếu như đi đường Tân Hà, chẳng phải là tự tìm đường chết sao.

"Đừng như vậy, tôi còn trẻ, tôi không muốn chết đâu."

Đúng lúc này, Dao Lạc gọi điện thoại tới với vẻ gấp gáp khẩn trương.

"Đã có kết quả kiểm tra máu của bệnh viện, trong báo cáo ghi trong cơ thể Vương Hạo có chất Mạn Đà La."