Dương Lạc nhìn Diệp Hồng và nói: “Được rồi, cả hai người cứ ngồi ở đây đi, xem tôi này.” Nói xong Dương Lạc bước tới chỗ hai tên vệ sĩ, không biết anh ta đã nói nhỏ vào tai hai tên vệ sĩ điều gì mà đã khiến cho họ phải nhìn nhau.
“Vậy bây giờ ba người chờ ở đây một lát, để tôi vào báo cho ông chủ một tiếng.”
Diệp Hồng và Giang Thành cảm thấy có chút gì đó hơi khác, vội vàng chạy đến sau lưng Dương Lạc hỏi: “Vừa nãy, anh nói nhỏ cái gì với họ vậy, sao đột nhiên lại có tác dụng thế?”
“Khà khà, đấy là bí mật, để tránh việc hai người ăn cắp ý tưởng của tôi, thì tôi sẽ phải giữ mồm giữ miệng rồi.” Dương Lạc nói với vẻ mặt đầy tự hào。
Giang Thành và Diệp Hồng trợn mắt nhìn và liên tục đánh anh ta.
“Được rồi, được rồi mà, thật ra tôi đã nói với hai tên vệ sĩ chúng ta là khách hàng mà Vương Hạo mời đến và muốn bàn chuyện làm ăn.” Dương Lạc thành thật giải thích rõ đầu đuôi.
“Thật không ngờ, tên nhóc thối như anh bình thường chỉ biết đối phó với người chết hôm nay lại có thể đối phó với người sống cơ đấy.” Diệp Hồng nhìn Dương Lạc bằng ánh mắt khen ngợi.
“Này, cô nói cái gì vậy, tôi vốn dĩ sinh ra là đã có ích rồi, cô không biết à.” Nghe Diệp Hồng khen, Dương Lạc cảm thấy lâng lâng, lúc này tên vệ sĩ cũng từ trong phòng đi ra.
“Vương tổng của chúng tôi nói mời các vị sang phòng giải trí bên cạnh đợi một lát.” Tên vệ sĩ nói xong liền mở cửa phòng giải trí bên cạnh, ánh mắt ra hiệu mời ba người Giang Thành vào trong.
“Được rồi, nhưng mà khi nào ông chủ của các anh mới có thể qua được? Hiện tại chúng ta đang rất bận, một lát nữa chúng tôi còn phải đến các quán bar khác bàn công việc nữa.” Dương lạc giả vờ đằng hắng và lạnh lùng nói.
Hai tên vệ sĩ ngơ ngác nhìn nhau rồi vội vàng nói: “Vương tổng của chúng tôi hiện tại đang bận tiếp khách, một lát nữa xong việc sẽ đến ngay.”
“Cậu nói xem, tên Vương Hạo này có cho chúng ta leo cây không. Vốn dĩ chúng ta không có hẹn trước, cũng không có đến để giao dịch làm ăn gì cả.” Giang Thành chậm rãi nói với Dương Lạc.
“Những nơi như thế này, về công việc kinh doanh thường thì họ sẽ luôn sẵn sàng, vì vậy cho dù có chuyện gì đi nữa thì cũng sẽ nửa tin nửa ngờ mà đến gặp chúng ta thôi.” Dương Lạc tự tin nói.
Quả nhiên khi cánh cửa vừa mở ra, một giọng nói cất lên, Vương Hạo bước vào, anh ta đúng là người trong video giám sát.
“Xin chào, tôi là Vương Hạo, là chủ của quán bar này.” Vương Hạo niềm nở đi đến bắt tay Giang Thành.
Trong ba người, chỉ có Giang Thành là người có khí chất nhất, rất ra dáng ông chủ của một doanh nghiệp lớn. Dương Lạc trợn mắt nhìn, cảm giác giống như vừa bị Giang Thành cướp đi một cơ hội lớn vậy.
Giang Thành lúng túng bắt tay với Vương Hạo và cười lịch sự.
"Nghe nói ba người đến đây tìm gặp tôi để bàn công việc, thật không biết là bàn công việc gì vậy." Vương Hạo vừa nói vừa mời Giang Thành ngồi xuống, còn hai tên vệ sĩ vẫn cứ đứng bất động ở cửa.
Lúc này, Giang Thành không nói được lời nào, nhìn về hướng cửa có chút không tự nhiên, Vương Hạo liền hiểu ra và nói: “Hai người ra ngoài cửa đợi tôi đi.”
“Vâng.” Hai tên vệ sĩ đồng thanh trả lời và rời khỏi phòng giải trí.
“Thật ngại quá, lúc nãy tôi có nói dối một chút.” Giang Thành nói xong, vẻ mặt Vương Hạo đã có chút nghi ngờ, Giang Thành lấy thẻ cảnh sát hình sự ra.
“Tôi là người của đội cảnh sát hình sự, hôm nay đến đây tìm anh, thật ra là muốn anh hỗ trợ cung cấp một vài thông tin.”
Đột nhiên, Vương Hạo cảm thấy có chút lo sợ, sắc mặt thay đổi nhanh chóng, lập tức đứng dậy nhưng Giang Thành đã kịp thời đè anh ta xuống ghế sofa.
“Anh đừng quá căng thẳng, hôm nay chúng tôi đến đây tìm anh chỉ vì chút việc riêng thôi, không liên quan gì tới quán bar của anh cả.” Giang Thành nói rõ mục đích tới đây.
Trong quán bar này, có không ít người kinh doanh mờ ám, nhưng Giang Thành đến đây không phải là vì muôn điều tra chuyện nó, anh nói để cho Vương Hạo thả lỏng.
“Không biết là tôi có thể giúp được gì cho ba vị cảnh sát đây?” Mặc dù là con cháu của một gia đình giàu có và quyền thế, nhưng đứng trước ba người cảnh sát, Vương Hạo ít nhiều cũng còn chút lo lắng
“Anh đừng căng thẳng quá, thả lỏng chút đi, tôi đến đây tìm anh để hỏi thăm về một người.” Nói xong, Giang Thành lấy tấm ảnh của Vương Viên Viên từ trong tay của Diệp Hồng ra và đặt trước mặt của Vương Hạo.
“Anh có quen cô gái này không?” Giang Thành hỏi nghiêm túc.
Vương Hạo cầm tấm ảnh lên xem cẩn thận từng li từng tí, nhìn có vẻ quen, anh ta suy nghĩ một hồi lâu, rồi đột nhiên nói trong hốt hoảng.
“À, tôi nhớ ra rồi, tôi rất có ấn tượng với người phụ nữ này, cô ta chẳng phải là Vương Viên Viên sao?”
Ba người Giang Thành thở phào nhẹ nhõm khi thấy Vương Hạo biết Vương Viên Viên, chẳng lẽ tên Vương Hạo này sẽ có thể cung cấp được chút manh mối?
“Đúng vậy, không sai, vừa rồi anh nói rất có ấn tượng với cô ta, có chuyện gì sao?” Giang Thành hỏi vội.
“Này, trước khi các người đến đây hẳn là đã điều tra qua rồi, tôi là một người có tiền có quyền.” Vương Hạo kiêu ngạo và nói một cách tự hào về thân phận của anh ta.
“Xung quanh tôi có rất là nhiều cô gái, nhưng đối với Vương Viên Viên này, tôi có ấn tượng rất lớn, nhưng nếu nói ra thì có chút hơi xấu hổ.”
Chỉ gặp không quá hai phút nhưng Vương Hạo đã rất ấn tượng với Vương Viên Viên.
Cũng chính là tiệm bánh ngọt mà hôm trước ba người Giang Thành đã ghé qua, Vương Hạo đã gặp Vương Viên Viên lần đầu tiên tại quán bar này, thấy cô ta mặt mũi cũng không tệ nên anh ta đã có một vài suy nghĩ xấu.
Nói về Vương Viên Viên, đúng như Vương Hạo đã nghĩ, cô ta là một cô gái ham tiền, chỉ bằng một vài thủ đoạn nhỏ mà đã lừa được Vương Viên Viên, ngày hôm đó Vương Hạo mời Vương Viên Viên đến tiệm bánh ngọt để ăn.
“Các người không biết đâu, lúc đó đột nhiên có một người đàn ông từ đâu xuất hiện rồi lớn tiếng mắng chúng tôi như tát nước, làm tôi rất mất mặt.” Vẻ mặt của Vương Hạo có chút phẫn nộ khi nhắc đến chuyện đó: “Tốt hơn hết là đừng để tôi gặp phải tên nhóc thối đó lần nào nữa, tôi nhất định sẽ giết chết nó.”
Nói xong, Vương Hạo đột nhiên nhớ ra trước mặt còn có ba người cảnh sát, vội vàng nở nụ cười: “Ôi dào, tôi chỉ là nói vậy thôi, sẽ không có chuyện đó đâu, chẳng lẽ ba vị cảnh sát đến đây tìm tôi vì chuyện này à?”
Giang Thành chưa kịp nói gì, Vương Hạo đã vội vàng lắc đầu: “Tôi thật sự không có làm gì họ cả, lúc đó tôi đã lái xe đi ngay lập tức, còn sau đó như thế nào thì tôi không biết."
“Vậy gần đây anh có gặp hay liên lạc gì với Vương Viên Viên không?” Nghe xong câu chuyện, Giang Thành vội vàng hỏi.
“Không có đâu, loại phụ nữ mê tiền như cô ta, xung quanh tôi có nhiều như vậy, tôi cũng không muốn có vướng bận gì với cô ta đâu.”
“Sau đó cô ta có gọi cho tôi một lần, nhưng tôi không trả lời.” Vương Hạo dựa vào sofa và nói rất bĩnh tĩnh.
“Vì vậy, bây giờ anh không có liên hệ lạc tới Vương Viên Viên đúng không?”
Vương Hạo gật đầu: “Từ đó về sau chỉ xem như khách qua đường.” Vương Hạo nói xong vội vàng đứng dậy, nhìn Giang Thành và nói: “Này, Vương Viên Viên đã xảy ra chuyện gì sao?”
Diệp Hồng ở phía sau gật đầu: “Hiện tại chúng tôi đang nghi ngờ Vương Viên Viên có liên quan đến một vụ án giết người, nhưng bây giờ Vương Viên Viên cũng đang mất tích, chúng tôi hoàn toàn không tìm được cô ta, anh cũng đừng lo lắng khi lần này chúng tôi tìm đến đây. Chúng tôi chỉ hỏi về việc đó thôi chứ không có ý gì khác.”
“Đúng vậy.” Giang Thành cũng gật đầu: “Nếu mấy ngày này mà Vương Viên Viên có liên lạc với anh, thì anh hãy nói cho tôi biết.” Giang Thành vừa nói vừa viết số điện thoại lên khăn ăn trêи bàn.
Điều này khiến cho Vương Hạo vô cùng sốc: “Vụ án giết người, thật không ngờ loại phụ nữ này mà cũng có bản lĩnh như vậy.” Rõ ràng vẻ mặt của Vương Hạo hiện lên sự sợ hãi và kinh ngạc.
“Ôi trời, thật may là tôi đã kết thúc với cô ta rồi, thật là đáng sợ quá đi, cô ta sẽ không đến đây giết tôi đấy chứ, cảnh sát các người phải giữ an toàn cho tôi đó.”
Nghe vậy, Giang Thành nhíu mày: “Anh có thể nói cho chúng tôi biết anh đã gặp Vương Viên Viên như thế nào, càng chi tiết càng tốt, tốt nhất là không được bỏ qua bất kỳ chi tiết nào."
Điều này làm cho Vương Hạo cảm thấy có chút bối rối: “Anh cũng biết đấy, có quá nhiều cô gái xung quanh tôi, muốn kể chi tiết thì phải để tôi suy kỹ thêm đã.” Nói xong, Vương Hạo đứng dậy đi tới đi lui trong phòng giải trí, trầm ngâm suy nghĩ.
“Tôi nhớ là lần đó tôi gặp cô ta ở trong quán bar, hình như cô ta đang uống rượu cũng với một cô gái khác, có vẻ như là họ đang phàn nàn về công việc.” Vương Hạo suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc nói.
“Lúc đó, tôi thấy cô ta uống nhiều quá nên tôi cũng đi qua đó, nhưng mà trông bạn của cô ta cũng khá quen, tôi nhìn qua thì thấy mặt mũi cũng đẹp và có vẻ giàu có”.
Nghe Vương Hạo giải thích, Diệp Hồng cau mày: “Vậy ý của anh là Vương Viên Viên uống rượu với người khác, sau đó cô ta đã uống say quá rồi nên cô ta mới bị cái người gọi là bạn đó gửi cho anh, là như vậy đúng không?”
Vương Hạo gãi đầu một cách lúng túng: “Cô cũng biết đấy, chuyện này ở đây rất bình thường mà.”
“Vậy anh có ấn tượng gì về người bạn kia của cô ta không?” Giang Thành lập tức hỏi, nói không chừng cũng có thể thông qua một số bạn bè xung quanh Vương Viên Viên để tìm ra vị trí hiện tại của cô ta.
“Chuyện này tôi không nhớ nổi, nhưng tôi nghĩ khí chất của cô gái đó cũng không tầm thường đâu, cô ta nên được coi là người giàu có thì đúng hơn.” Vương Hạo thực sự không thể nhớ nổi cái người được gọi là đó là ai.
“Vậy ở đây anh có gắn camera giám sát không? Nhân tiện, chúng tôi có thể xem qua video giám sát ngày hôm đó không.” Giang Thành hỏi, chỉ cần có thể thấy rõ được khuôn mặt của người đó, có lẽ sẽ tìm được cái người gọi là bạn đó giống như cách mà họ đã tìm được Vương Hạo.
“Đương nhiên là được rồi, ngay bây giờ ba người có thể đi theo tôi để xem video giám sát.” Vương Hạo vừa nói vừa mở cửa dẫn Giang Thành và những người khác đi về phía phòng giám sát.
“Ở đây, chúng tôi có đầy đủ trang thiết bị, chúng tôi đang hoạt động tuyệt đối hợp pháp.” Vương Hạo lúng túng nói vài câu.
Để nhớ lại chính xác lần gặp Vương Viên Viên, Vương Hạo đã sai người mở đoạn video giám sát ở quán bar lên. Nhưng đèn trong quán lúc đó rất mờ, đôi khi chỉ có một hoặc hai luồng sáng mạnh lướt nhanh qua mặt của Vương Viên Viên thôi.
Sau khi xem đi xem lại đoạn video giám sát, Diệp Hồng đột nhiên kêu lên: “Cô gái đi cùng Vương Viên Viên không phải là nạn nhân Trần Dương Dương sao?”
Khi Diệp Hồng nói xong, Giang Thành và Dương Lạc vội vàng phóng to lên xem kỹ nhiều lần, có thể chắc chắn rằng ngày hôm đó người đi cùng Vương Viên Viên chính là nạn nhân Trần Dương Dương.