Lúc Phó Nhiên quay về, Lạc Lạc nhìn thấy một vệt đỏ trên mặt phải của anh, rất rõ ràng. Vệt đỏ đó gần như kéo dài đến tận huyệt thái dương, màu của hai bên mặt khác nhau rất nhiều.
Lạc Lạc vội vàng đi theo trợ lý đi lấy đá, đắp cho anh, cau mày hỏi anh chuyện là thế nào.
Phó Nhiên chỉ nói rất nhẹ nhàng: “Tâm trạng Phó Uyển Hủy không được tốt lắm.” rồi lại cười nói qua loa rằng mình không cẩn thận nên đúng trúng cột.
Lát nữa có một cảnh của Phó Nhiên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khó khăn lắm mới đợi được đến lúc mặt anh đỡ sưng, phải bảo nhân viên trang điểm dặm thêm cho anh một lớp nền ở nửa mặt kia thì mới miễn cưỡng che được.
Lạc Lạc đợi Phó Nhiên quay xong, đáng ra cô muốn về nhà. Thế nhưng lúc này Vương Cử lại nhảy ra hẹn cô đi ăn đêm.
Sau đó hỏi lại, thì ra Diệp Hoan Nhĩ đóng vai nữ chính tối nay hiếm lắm mới không có cảnh nào. Nếu hẹn một mình cô ấy ra thì mục đích hơi rõ quá nên phải kéo theo đôi của Phó Nhiên, bị phóng viên chụp được cũng có cái để giải thích.
Địa điểm họ hẹn là quán đồ tê cay vỉa hè ở thành phố Điện Ảnh, một quán rất hợp khẩu vị của Hoan Nhĩ và Vương Cử.
Lạc Lạc và Phó Nhiên bị kéo qua làm bóng đèn.
Họ cầm lấy menu mà nhân viên đưa cho, ai ngờ trên đó còn có một lớp dầu mở không tài nào lau được.
Phó Nhiên sờ được một cái xong thì không dám động vào nữa.
Lạc Lạc vẫn cầm lấy, xem thật kĩ nhưng cuối cùng chỉ gọi một bát canh gạo nếp viên nhìn ảnh trông rất thanh đạm, khác hẳn với đống đồ tê cay của Vương Cử và Diệp Hoan Nhĩ.
Khi đồ lên hết rồi, Phó Nhiên cũng chỉ nếm vài miếng món canh gạo nếp viên, chẳng thèm động vào những món cay.
Lạc Lạc ngoài canh ra thì thỉnh thoảng còn ăn vài con tôm hùm đất nướng mỡ.
Không lâu sau, Phó Nhiên đi ra ngoài. Khi về anh có mang theo hai cốc trà sữa, đưa cho Lạc Lạc một cốc, để cho mình một cốc.
“Anh Nhiên, hai người có phải người không thế?” Vương Cử phản đối.
Đây là lần đầu tiên anh chú ý đến ai đó khác ngoài Diệp Hoan Nhĩ trong tối nay.
Phó Nhiên nhìn một két bia lạnh đằng sau người bọn họ nhưng anh chỉ uống trà sữa, không thèm để ý đến anh ta.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lạc Lạc ngoan ngoãn ngồi uống trà sữa, cô cảm giác tâm trạng của mình tốt hơn rất nhiều.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vương Cử mải lấy lòng Diệp Hoan Nhĩ nhưng sau đó chắc cô ta thấy phiền rồi. Cô ta lườm anh ta vài cái, Vương Cử mới ngoan hơn một chút, bắt đầu cười đùa với Phó Nhiên và Lạc Lạc.
“Tự nhiên nhớ ra lâu vậy rồi mà chưa bao giờ hỏi chuyện của hai người. Nói đi, ai trong hai người tỏ tình trước thế?”
Câu hỏi của anh ta vẫn luôn rất sắc bén, khiến Lạc Lạc phải toát mồ hôi lạnh.
Phó Nhiên cũng hơi ngập ngừng rồi quay sang nhìn Lạc Lạc.
Mặt cô đỏ bừng lên, vội vàng cúi đầu xuống uống trà sữa, giả vờ như không biết gì cả.
Vương Cử thấy vậy, anh ta kêu lên “ôi trời ơi”, vỗ đùi chỉ vào Lạc Lạc: “Không ngờ đấy, Lạc Lạc, thì ra cô là kiểu con gái như vậy à, cô tỏ tình với anh Nhiên sao?”
Lạc Lạc đang uống trà sữa thì sặc, che miệng lại ho mấy cái.
Phó Nhiên cũng hơi ngại nhưng anh chỉ ngồi cạnh cười.
“Vậy cô tỏ tình với anh ấy lúc nào thế, có sắp xếp gì không? Hay là nói lời gì đó siêu cảm động để làm anh ấy lung lay?” Vương Cử hưng phấn vô cùng, anh ta muốn xin cô chút kinh nghiệm.
Dù sao một người lão làng như Phó Nhiên mà lại bị một cô nàng cưa đổ là điều anh ta không ngờ tới.
Lạc Lạc đỏ mặt, nhìn Phó Nhiên cầu cứu nhưng lại bị Vương Cử lấy đũa để cắt đứt ánh nhìn đầy tình tứ của hai người họ.
“Này này, tôi đang hỏi cô đấy Lạc Lạc, không được cầu cứu, nói thật đi.”
Lạc Lạc vốn là người rất thật thà, suy nghĩ một chút rồi nói: “Mùa hè... lớp 12...”
“Vãi!”
Vương Cử kích động đập đùi, một lần nữa chứng thực lý luận là tình cảm nam nữ phải bắt đầu từ khi còn bé.
Tính ra anh ta với Diệp Hoan Nhĩ lên đại học mới quen nhau, bảo sao anh ta thua.
Vương Cử cau mày, rất có dáng dấp của Sherlock Holmes: “Nói đi nói lại, hai người yêu không công khai suốt thế mà lúc trước còn giả vờ trước mặt tôi. Hay là...”
Lạc Lạc nghĩ nếu đã nói rõ rồi, hơn nữa còn là chuyện đã qua từ lâu thì cô cũng không để ý lắm, cô chỉ cười, nói: “Lúc đó anh ấy từ chối tôi.”
Vương Cử và Diệp Hoan Nhĩ đơ ra.
Nhìn sắc mặt Phó Nhiên ngày càng nghiêm trọng.
Thế nhưng Lạc Lạc ở bên cạnh thì thấy mọi chuyện đã qua cả rồi, chỉ cần giữ lại ký ức đẹp thôi.
Diệp Hoan Nhĩ cười, ngắt lời: “Phó Nhiên, cậu quá đáng thế, dám từ chối lời tỏ tình của con gái nhà người ta. Nhưng mà có qua có lại, có mà không giữ xong lại phải khóc lóc tìm lại.”
Nói rồi, cô ta nóng giận, lườm Vương Cử.
Vương Cử mặt trông rất nghiêm túc nhìn Diệp Hoan Nhĩ, gật đầu đống ý, trả lời lại: “Nói đúng lắm, hi hi, nói đúng lắm.”
Phsi Nhiên nghe xong cũng chỉ cười nhạt.
Lúc đó anh giận Lạc Lạc cả năm trời, sau đó lại đến lượt cô từ chối anh, sớm muộn gì cũng phải gặp báo ứng.
Ăn xong bữa đêm thì trời đã muộn lắm rồi.
Phó Nhiên và Lạc Lạc không lái xe về nhà, hai người họ định nghỉ ngơi ở khách sạn đoàn làm phim.
Đêm muộn rồi, hai người họ đi chầm chậm trên đường. Xung quanh con đường đó toàn là những công trình kiến trúc đặc sắc của thành phố Điện Ảnh. Ban ngày du khách khá nhiều, đông đến mức chẳng chen vào nổi. Đến tối ở đây không có ai quay phim nên bỗng trở thành một nơi rất lý tưởng để hẹn hò.
Cho dù sau lần trước họ mở lòng với nhau nhờ nụ hôn, Lạc Lạc không phản cảm với những hành động đụng chạm bình thường nữa. Thế nhưng cho dù là nơi không có ai thì cô cũng sẽ không đụng chạm gì với Phó Nhiên.
Cô hiểu rất rõ nghề nghiệp của anh khác với những nghề khác. Anh có thể bị chụp lại bất cứ lúc nào, lúc nào cũng có thể bị một động tác vô tình mà gặp phải phiền phức.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Phó Nhiên ho vài cái, làm như mình yếu chẳng ra nổi gió nhưng lại nắm lấy tay Lạc Lạc.
Lạc Lạc đồng ý ngầm, muốn bỏ tay ra nhưng lại nghe tiếng anh cười, nói: “Chắc là ở đây không có ai đâu.”
Bọn họ bỗng như về lại thời cấp ba vậy, cảm giác như yêu mà phải giấu thầy cô với phụ huynh.
Lạc Lạc thấy rất ngọt ngào, thần sai quỷ khiến thế nào mà cô lại đồng ý để hai người họ cứ giữ khoảng cách như vậy.
Tuy nhiệt độ buổi tối hơi thấp, thế nhưng họ cảm nhận được hơi ấm qua hai bàn tay.
Phó Nhiên đi được vài bước lại nói một câu: “Hồi lớp 12 là do anh đang dỗi, em không nghe ra sao?”
Lạc Lạc đơ ra, nhìn anh với vẻ nghi ngờ.
Lần tỏ tình vào mùa hè đó cô chuẩn bị lâu như thế mà lại bị đuổi đi vì một câu: “Cậu là học sinh lớp bọn mình à?”
Thì ra đó là dỗi đó hả?
Lạc Lạc nghe thấy câu trả lời của anh xong tự nhiên thấy hơi bực mình.
Thế nhưng sao anh lại giận cô chứ? Giận từ lúc nào? Vậy mà Lạc Lạc lại không biết.
“Em còn nhớ cuốn tiểu thuyết em viết trộm hồi lớp 11 không?”
Lạc Lạc nghĩ lại, cô nhớ hồi lớp 11 đúng là cô chẳng học hành gì, ngày nào cũng đắm chìm vào mấy cuốn tiểu thuyết. Ban đầu xem thôi còn không đủ để thỏa mãn cô, sau cô còn tự viết. Sự nghiệp tác giả của cô cũng bắt đầu từ lúc đó.
Cô cậy thành tích môn tiếng Anh cũng tạm nên cứ viết tiểu thuyết trong giờ tiếng Anh, sau đó có một lần cô bị giáo viên tiếng Anh nhìn thấy nên rút thẳng cuốn sổ cô giấu dưới bài thi ra ném xuống đất làm cả lớp rất bất ngờ.
Giáo viên tiếng Anh đó hơn 50 tuổi rồi, nhìn có vẻ giống đang trong kỳ mãn kinh. Chỉ thế thôi chưa đủ, bà ấy còn đẩy cặp mắt kính, lật vài trang để đọc thì phát hiện ra đó là cuốn tiểu thuyết tình cảm tự viết của cô thiếu nữ đang thời thanh xuân. Bà ấy tức quá nên bắt Lạc Lạc đứng lên đọc.
Đó là tác phẩm đầu tay của cô, giọng văn còn chưa được mượt, logic cũng có vấn đề. Quan trọng là hình mẫu của nhân vật này là bạn cùng bàn của cô, Phó Nhiên.
Cô mặt dày đi lên đọc một đoạn. Các bạn họ đều nghe ra, đây nào phải là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình tự viết, đây là nhật ký tương tư Phó Nhiên thì có.
Phó Nhiên dưới ngòi bút của cô không chỉ có mọi đặc điểm của nam chính trong tiểu thuyết kiểu Mari Sue mà còn hơi có vấn đề về thần kinh. Những gì anh ta nghĩ và làm không giống nhau, thích giả vờ ngoan ngoãn trước mặt thầy cô, bạn bè nhưng sau lưng người khác lại thích làm mấy trò không ai biết nhưng cô thấy rất ngầu.
Lạc Lạc đọc tiểu thuyết một cách rất hùng hồn, không hề để ý đến sắc mặt của chính chủ là bạn cùng bàn Phó Nhiên đang rất khó chịu.
Vì cuốn tiểu thuyết đó mà Lạc Lạc và Phó Nhiên bị cả lớp trêu cả một học kỳ.
Sau đó Phó Nhiên thậm chí còn chủ động chuyển chỗ, anh không ngồi chung với Lạc Lạc một lần nào nữa, hai người cũng không nói thêm một câu nào nữa. Cho dù gặp nhau ở căn tin thì cũng chỉ đi lướt qua nhau, coi nhau như người lạ.
Rất nhanh thôi bên cạnh anh đã có bạn học nữ xinh đẹp, đằng trước đằng sau cũng là các bạn học tập và hạnh kiểm tốt, là cán bộ môn Vật Lý và cán bộ môn tiếng Anh, quan hệ của anh và mọi người cũng rất hòa hợp.
Lâu dần, mọi người cũng không nhắc đến hai cái tên Phó Nhiên và Lạc Lạc cùng nhau nữa.
Bây giờ nghĩ lại, cô hiểu ngay ra tại sao hồi đó Phó Nhiên lại giận mình.
Không phải vì anh và cô bị lôi vào để làm trò cười cho các bạn mà là vì cô vạch trần bộ mặt thật của anh trước nhiều người như vậy.
Điều này là cấm kị của Phó Nhiên. Hình tượng mà anh gìn giữ lâu nay, hình tượng hoàn hảo mà anh tạo dựng nên cho mọi người, mọi sự nguy hiểm mà anh phải cẩn thận từng chút một mới tránh được.
Bị phá hoại chỉ vì một đoạn văn miêu tả rất non nớt của cô.
Nhưng mà xem ra Phó Nhiên là người khá nhỏ nhen.
Lạc Lạc cười, đôi mắt cong lên, bật cười.
Phó Nhiên nhướng mày: “Có gì mà buồn cười?”
Anh giận rất lâu vì chuyện này đấy, nhưng mà sau đó nghĩ kĩ lại, anh thấy mình không đúng thật.
Lý do tại sao anh sai thì chủ yếu là vì hồi đó còn nhỏ quá.
Nếu là bây giờ thì anh sẽ có khuynh hướng báo thù Lạc Lạc một cách bình tĩnh, có lý trí hơn, Ví dụ như kiểu nhốt cô lại, khống chế hành vi và lời nói của cô một cách thật nghiêm khắc.
Lạc Lạc gật gật đầu, nghĩ một chút rồi lại nói: “Thế nhưng trọng điểm… không ở đó, lúc đó anh thích em sao?”