Vai Diễn Ngọt Ngào Của Anh Chờ Em Chắp Bút

Chương 37: C37: Chương 37




Chỉ trong một tuần, sự phản đối của xã hội đối với tổ chức từ thiện giả dối này ngày càng lớn hơn. Chuyện tham nhũng từ thiện với nghi can là Lưu Mẫn đã bị lập án. Tập đoàn công ty của bà ta đã bị tổn thất nặng nề trong tuần này và có khả năng phải giải thể và chấm dứt hoạt động kinh doanh.

Ngày càng có nhiều nạn nhân bị tổ chức từ thiện giả dối của Lưu Mẫn đứng ra làm chứng. Sau nhiều năm đối với một chương trình gây cảm động cho vô số người này lại lần nữa đổi mới cách nhìn của công chúng.

Trong nhất thời cực kì ồn ào huyên náo.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhà họ Phó.

Sau khi Phó Uyển Hủy xuống máy bay, cô ta đã vội vã trở về nhà.

Nhìn thấy cha và mẹ đang ngồi trong phòng khách, Phó Nhiên cũng đã ở đó. Không khí trong nhà rất nghiêm túc, nhưng sự nghiêm túc của cuộc gặp này có chút khác so với trước đây. Cảm thấy có một mũi nhọn chĩa vào, hoặc ở đây vừa xảy ra một trận tranh cãi kịch liệt.

Trong lòng cô ta có một linh cảm xấu.

"Nghe nói con vừa đi nước Anh, con đến đó làm gì vậy?"

Phó Thầm là người đứng đầu trong nhà, ông ta sinh Phó Nhiên vào tuổi xế chiều, bây giờ đã là một ông già gần sáu mươi tuổi, nhưng tinh thần vẫn rất tốt, lúc không nói lời nào cái mặt bao giờ cũng như một tấm ván, nếu nói ra câu nào là có thể dọa người ta sợ chết khiếp.

Phó Uyển Hủy liếc nhìn Phó Nhiên, cau mày mỉm cười nói: "Công ty bên kia có một khách hàng người Anh, nên cử con đến nói chuyện, con—"

"Không phải công ty cho con thực hiện dự án ở Hoa Đông sao. Mấy năm gần đây kinh doanh bên ngoài đạm bạc như vậy, sao lại có khách hàng người Anh?" Phó Thầm đẩy gọng kính đọc sách nhìn Phó Uyển Hủy.

Một cái liếc mắt đó khiến cô ta có chút đứng không vững.

Mẹ Hồ Li ở một bên thấy Phó Uyển Hủy như vậy có chút lo lắng, nhỏ giọng nhắc nhở: "Hủy Hủy à, con làm cái gì thì hãy nói thật cho cha con biết, nếu con làm sai thì hãy nhanh chóng nhận lỗi. Ở đây không có người ngoài, con cứ nói ra đi."

Phó Nhiên ngồi một bên nhâm nhi tách cà phê, giống như anh đang đeo bịt tai, không khí trong căn phòng này không hề làm phiền đến anh dù chỉ là một chút.

Phó Uyển Hủy hít một hơi thật sâu.

Cô ta đã sớm biết Phó Nhiên sẽ như vậy, cô ta cũng đã nhận ra điều đó.


"Con đi gặp Tề Minh."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Phó Thầm sờ bộ râu giễu cợt cười một tiếng: "Gặp chưa?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Gặp rồi ạ."

"Chỉ là gặp mặt sao?"

Phó Uyển Hủy nuốt nước bọt, đứng giữa căn phòng to lớn này như thể cô ta là một tù nhân đang bị thẩm vấn, thành thật nói: "Con đã trả tiền chuộc cho anh ta và đưa anh ta về nước..."

"Khốn kiếp!"

Phó Thầm cầm một tách trà lên ném xuống chân cô ta, nước trà có chút nóng, lúc này Phó Uyển Hủy có chút đứng không vững.

"Cha đã nói với con bao nhiêu lần rồi, không nói bây giờ công ty nhà họ Tề đã là cái xác rỗng, thằng nhóc nhà họ Tề kia đã ở nước ngoài sa đọa đến mức nào, còn có gì đáng để con lưu luyến chứ? Đây là lý do con thả cháu bồ câu của Thích tướng quân sao? "

Phó Thầm nói xong định lao về phía trước, nhưng Hồ Li đã khóc và cầu xin tha thứ mới ngăn ông ta lại được.

"Có cái gì thì nói với đứa nhỏ, Hủy Hủy cũng biết sai rồi. Chuyện này chắc chắn là có ẩn tình gì trong đó."

Mãi cho đến khi bà ta không còn sức lực ngăn được ông ta, Phó Nhiên mới chậm rãi đứng lên, đi qua khuyên vài tiếng, mới miễn cưỡng thuyết phục ông ta thu lại hành động của mình.

Phó Uyển Hủy cắn môi không nói lời nào, chỉ âm thầm đỏ mặt chịu đựng, giống như bị sỉ nhục, như là mọi ủy khuất to lớn của cô đều trải qua trong giờ khắc này.

Nói chung cô gái này cũng không phải là con ruột của mình, cơn tức giận của Phó Thầm đến cũng nhanh và đi cũng rất nhanh.

Sau khi ông ta nhấp một ngụm trà Minh Tiền, sắc mặt đã dịu đi rất nhiều.

"Thằng Tề Minh đâu? Bây giờ nó đang ở nơi nào rồi?"


Phó Uyển Hủy lắc đầu, không chịu nói.

Phó Thầm thở dài một hơi: "Không nói cũng không sao, tốt xấu gì trước kia nhà họ Tề và nhà chúng ta cũng có chút giao tình. Con đã chuộc người ra, cũng coi như là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ. Tóm lại, về sau con không thể qua lại với cậu ta nữa, nếu không thể diện của nhà họ Phó của chúng ta sẽ bị đánh mất!"

...

Dù mới xảy ra một cuộc tranh cãi, một nhà bốn người vẫn có thể bình tĩnh ngồi xuống ăn cơm, chuyện này chỉ có thể xảy ra trong gia đình nhà họ Phó.

Bởi vì trong bữa ăn, ngoại trừ Phó Thầm sẽ nói vài câu với Hồ Li, những người khác đều chỉ nói vì đồ ăn.

Sau khi ăn cơm xong, Phó Nhiên định quay về công ty thì bị Phó Uyển Hủy chặn ở cửa.

Phó Nhiên cầm chìa khóa xe dựa vào cửa xe, cười nhẹ hỏi: "Chị muốn tính sổ với tôi à?"

Từ khi Phó Uyển Hủy theo mẹ đến nhà Phó, sắc mặt của cô ta giống hệt như mẹ cô ta, đều rất khôn khéo. Nghĩ đến lúc trước không mất bao lâu đã ôm chặt trái tim của ông già nhà anh, đúng là có chút năng lực.

Khi đó, mẹ ruột của Phó Nhiên vừa qua đời, tất nhiên đứa con này sẽ có thù với mẹ con của họ. Trong nhà đang rất tốt, bỗng nhiên có rất nhiều đồ dùng của con gái, thậm chí những món đồ nội thất mà mẹ anh yêu thích nhất khi còn sống cũng bị đổi theo sở thích của Hồ Li.

Nhưng ông già lại thích so sánh hai đứa con này.

Phó Uyển Hủy hơn Phó Nhiên vài tuổi, những chuyện gì xuất sắc cô ta đều cố gắng làm trước, ví dụ như đoạt một số giải thưởng lớn gì mà về chụp ảnh, ví dụ như thi đứng thứ nhất vào trường đại học, rồi ví dụ như là tấm gương cầm trong tay một trăm bảy mươi bảy triệu trong nhà khởi nghiệp thành công.

Cũng vì như thế mà ông già rất xem trọng Phó Uyển Hủy, tuy rằng không phải ruột thịt, nhưng ít nhất cũng trả được thể diện của cha mẹ, nói ra cũng rất tốt, nên đến đâu cũng đưa cô ta theo. Nhiều người còn nghĩ Phó Uyển Hủy là con gái ruột của ông ta, khắp nơi đều khen ngợi cô ta.

Trong trí nhớ của Phó Nhiên, ông ta chưa bao giờ giận cô ta, thậm chí rất ít khi trách mắng cô ta, lần duy nhất trước đó là lần gia đình nhà họ Phó hủy hôn ước với nhà họ Tề.

Ngược lại, Phó Nhiên lại hay bị Phó Uyển Hủy tính kế, sau khi ông ta nghĩ trước nghĩ sau, cuối cùng sẽ đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Phó Nhiên.

Nhưng rõ ràng chuyện xảy ra trong nhà hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy.

Ông ta mất bình tĩnh với Phó Uyển Hủy vì một lý do mà cho đến bây giờ cô ta vẫn luôn không chịu từ bỏ.


Hai chị em hai người đã đấu với nhau hơn mười năm, anh biết cô ta phải ăn thua vì chuyện này.

Phó Uyển Hủy dường như không so đo khi Phó Nhiên nói ra bí mật này, bởi vì cô ta biết chuyện mình đưa Tề Minh về không thể giấu được, ngay cả khi Phó Nhiên không nói thì người khác cũng sẽ sớm nói với cha cô ta.

Hơn nữa, trong hành trình đến nước Anh, mặc dù trong suốt quá trình Phó Nhiên giả mù sa mưa để dạy bảo mình, nhưng vẫn để bạn anh sắp xếp hợp lý và thành công nộp tiền bảo lãnh đưa Tề Minh về nước.

Nếu không có sự giúp đỡ của anh, có lẽ cô ta đã không thể đưa Tề Minh trở về nước một cách suôn sẻ như vậy.

Lúc này, cô ta thực sự cảm thấy biết ơn Phó Nhiên.

Mặt cô không chút thay đổi, đi đến bên xe mở cửa ghế phụ, nói: "Hành lý của tôi vẫn còn để ở sân bay. Đón taxi ở đây không dễ, không thì cậu đưa tôi đến đó một chuyến đi."

"Được thôi."

Tâm tình Phó Nhiên rất tốt nên lái xe từ nhà họ Phó đến sân bay.

Phó Uyển Hủy nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình tìm phòng ở, chắc là đang tìm chỗ ở tạm thời cho Tề Minh. Nhà họ Tề đã bại trận cách đây năm năm, bây giờ không còn người thân ở trong nước, Phó Uyển Hủy phải lo hết mọi chuyện khi anh ta trở về.

Chủ yếu vẫn là cái tên Tề Minh hèn nhát kia.

Phó Nhiên cau mày, vươn tay giật điện thoại của Phó Uyển Hủy, đặt xuống băng ghế sau.

Phó Uyển Hủy nhìn anh một cái hỏi: "Cậu làm gì vậy?"

"Tuy ông già có đôi khi vô lý quá mức, nhưng ông ta nói cũng có chút đúng."

Phó Uyển Hủy ngoài cười nhưng trong không cười, lạnh lùng hỏi ngược lại: "Ví dụ?"

"Ví dụ, tôi đã từng nhìn thấy Thích Vân, cháu trai của Thích tướng quân. Anh ấy quả thực là một người tài giỏi, hơn nữa còn làm được rất nhiều việc trong quân đội. Còn trẻ tuổi như vậy mà đã là thượng tá rồi."

Phó Uyển Hủy không biết nên cười hay nên chế giễu anh, thản nhiên nói: "Tôi nghe nhầm rồi sao? Cậu đang lo lắng cho tôi sao? Phó Nhiên, không phải lúc nào cậu cũng không muốn tôi tốt lên sao? Đừng quên lúc đó là ai đã làm nhà họ Tề gặp nạn không gượng dậy nổi!"

Phó Nhiên quay đầu xe và tiếp tục lái xe vững vàng về phía trước.

"Đừng quên, khi Tề Minh ở sòng bạc thua đến mức mất cả quần dài và quần trong, thì tôi mới mười bảy tuổi, còn đang học cấp ba, mặc đồng phục học sinh chăm chỉ ôn tập cho kỳ thi tuyển sinh đại học. Chị nói tôi có thể làm một công ty gia tộc không gượng dậy nổi à? Chuyện này thật khó tin mà, đúng là không khoa học."

Phó Uyển Hủy hít một hơi thật sâu, cũng lười thảo luận về vấn đề đã tranh cãi với anh trong vài năm qua.

Bầu không khí trong xe lại trở về sự lạnh nhạt như trước.


Hai mươi phút sau, xe đã chạy đến sân bay quốc tế Giang Thành.

Phó Uyển Hủy xuống xe, cổ đỏ bừng và sắc mặt tái nhợt, không nói một lời, cô ta xuống xe đi thẳng đến lối ra để tìm người.

Phó Nhiên chống tay vào vô lăng, nhìn dáng vẻ vội vã của cô ta, anh cũng lười để ý.

Anh lái xe đi về phía trước vài mét thì nhìn thấy Tề Minh.

Tề Minh đã gầy hơn trước kia rất nhiều, mặc một bộ đồ mới chỉnh tề, ngồi xổm trên túi hành lý mới tinh.

Rõ ràng, bộ trang phục sạch sẽ đó là do Phó Uyển Hủy mua cho anh ta.

Nhưng chắc là không có thời gian đến tiệm cắt tóc, trên mặt và đầu của Tề Minh như muốn nổ tung, cách một khoảng cách xa anh vẫn có thể cảm thấy con chấy đang bò ra khỏi ra đầu của anh ta.

Giống như một kẻ lang thang lấy trộm quần áo trong cửa hàng, chẳng có chút hài hòa nào, mà đầy hài hước.

Cái đáng giá nhất của Tề Minh là một chiếc túi da ---- trên mặt trái của anh ta so với trước kia có một vết sẹo, chắc là vết thương trong tù.

Trong tay anh ta còn có một điếu thuốc kém chất lượng của Anh, mỗi khi hút một hơi đều làm mình bị sặc, anh ta ho hai tiếng xong rồi tiếp tục dùng sức hút. Xung quanh anh ta là khói mù bay lượn, người trong sân bay ra vào tấp nập, nhưng không ai muốn đến gần anh ta.

Không mất nhiều thời gian Phó Uyển Hủy đã tìm thấy anh ta.

Cô ta thở hổn hển cười nói gì đó với anh ta, cũng không ghét mùi khói thuốc của anh ta, mang giày cao gót đỡ anh ta - một người đàn ông to lớn loạng choạng đứng dậy.

Sau đó, ngay cả hành lý cũng do Phó Uyển Hủy cầm lên.

Ngay sau đó, cả hai vội vã đi đến ven đường cản lại một chiếc xe thuê, rồi cùng nhau rời đi.

Nhìn cảnh này, Phó Nhiên chỉ cảm thấy hơi buồn cười.

Khi Phó Uyển Hủy nhìn thấy Tề Minh, sự tự ti của cô ta sẽ không còn nữa, chỉ sợ kiếp này cô ta cũng không thể thoát khỏi nó, nếu không thì cô ta vẫn phải chiến đấu với chính mình.

Đáng tiếc.

Anh cười giễu cợt một tiếng rồi lái xe đi.

Tác giả có chuyện muốn nói: Hai anh em yêu nhau mà giết nhau.

Còn có chuyện nói trước, tên Minh - người chị gái yêu thực sự là một tên khốn kiếp.