"Phiền ngài ký tên ở đây ạ."
Sảnh lớn treo những chiếc đèn chùm pha lê khúc xạ ánh sáng chói lọi, chiếu xuống quý công tử đang ký tên đến sặc sỡ lóa mắt.
Kỷ Dao một tay ký tên, một tay giữ chặt cánh tay Yến Song đề phòng y chạy trốn.
Yến Song cúi đầu, nhàm chán mà kiểm tra tuyến tình cảm và tuyến cốt truyện của mấy vị tra công trong hậu trường.
Trừ Thịnh Quang Minh trống rỗng, 4 vị còn lại đại khái đều nằm trong kế hoạch của y.
Ba người gần như cùng nhau tịnh tiến, Thích Phỉ Vân thì lạc hậu nhất.
Kỷ Dao lạnh lùng như vậy nhưng một khi đột phá 10%, tuyến cảm tình nháy mắt đã tăng vọt lên vị trí đầu tiên, 25%.
Trên thực tế, thật sự có thể coi Kỷ Dao là một người rất đơn thuần, hắn định nghĩa một người rất cứng nhắc, không có chuyện từng bước tiến tới, hắn đã xác định ngươi là người như thế nào thì sẽ lập tức đặt ngươi tới vị trí tương ứng.
1
Nhưng vẫn không thể mất cảnh giác.
Tựa như leo núi vậy, tuyến cảm tình càng về sau càng khó tăng.
"Thủ tục nhận phòng đã xong, mời hai vị đi bên này ạ."
Kỷ Dao gật đầu, kéo Yến Song đi vào trong.
Yến Song chôn chân tại chỗ, đối kháng với lực kéo của Kỷ Dao.
Kỷ Dao còn chẳng quay đầu lại, hơi dùng sức kéo người đến bên cạnh, một tay nắm cánh tay, một tay đè sau lưng Yến Song, gần như là đẩy người đi về phía trước.
"Không được," Yến Song nắm lấy ống tay áo Kỷ Dao, cầu xin nói, "Tớ phải trở về."
Kỷ Dao mắt điếc tai ngơ, đẩy mạnh Yến Song về phía trước.
Yến Song lảo đảo một chút, dứt khoát ngồi xổm xuống.
Cánh tay dài của Kỷ Dao bị kéo theo, hắn cúi đầu nhìn Yến Song.
Yến Song nhíu mày thật chặt, nhìn qua vừa căng thẳng vừa sợ hãi, không ngừng lắc đầu với Kỷ Dao.
Nhân viên hành lý dẫn đường phía trước đã dừng lại.
Sảnh lớn của khách sạn không đông người lắm, lác đác vài người đều ăn mặc sang trọng, ánh mắt khó hiểu cùng khắc chế mà nhìn hai người đang lôi lôi kéo kéo.
Người bình thường mà bị người khác nhìn chằm chằm như vậy thì đã sớm cảm thấy xấu hổ, nhưng Kỷ Dao vẫn như thường mà nói, "Đừng có chơi xấu."
Yến Song suýt nữa thì cười ra tiếng.
Tiểu Kỷ của chúng ta vẫn vô tình có chút khiếu hài hước trên người nhỉ.
"Tớ phải trở về."
Giọng Yến Song nhỏ yếu, nghe đáng thương như động vật nhỏ vậy.
"Không ——" giọng Kỷ Dao nhiên im bặt, tầm mắt bắn về phía cửa lớn.
Một đám vệ vĩ áo đen vọt vào trong khách sạn, cầm đầu là quản gia xuất sắc nhất dưới trướng Tần Vũ Bạch.
Yến Song cũng nghe thấy tiếng bước chân, vừa quay đầu lại, nội tâm lập tức "wow" một tiếng.
Nhiều người ghê ha.
Có lẽ Ngụy Dịch Trần đã tìm y cả ngày, áo khoác vốn dĩ cực kỳ sạch sẽ thẳng thớm giờ đã nơi nhăn, sắc mặt mặt vẫn không khác thường ngày, chỉ là bước chân có hơi nhanh hơn bình thường một chút, ngay cả vệ sĩ theo sau hắn mỗi người cũng đều mang sắc mặt âm u, khí thế hung dữ.
"Kỷ thiếu."
Ngụy Dịch Trần dừng lại, trước tiên cung kính chào hỏi Kỷ Dao.
Yến Song nghe giọng hắn hơi khàn khàn, nghĩ thầm y biến mất cả ngày, phỏng chừng quản gia Ngụy cũng tìm kiếm vất vả lắm.
Vệ sĩ áo đen vây thành mấy vòng xung quanh hai người.
Kỷ Dao cứ như không nhìn thấy mấy người này, cúi đầu tiếp tục nói chuyện với Yến Song, "Đứng lên, đi vào ngủ."
Yến Song vùng vẫy cánh tay mấy cái, lại bị Kỷ Dao mạnh mẽ kéo về.
Ngụy Dịch Trần cũng không tức giận khi bị phớt lờ, chuyển sang hỏi Yến Song: "Yến tiên sinh, tiên sinh đang chờ cậu ở nhà."
"Tôi về ngay đây." Yến Song vội vàng trả lời, ánh mắt sợ hãi lướt qua hắn, tựa như bị dọa đến cực điểm, bộ dạng hoảng sợ lúng túng khiến Kỷ Dao nhíu mày.
Ngụy Dịch Trần nhìn về phía Kỷ Dao một lần nữa, "Kỷ thiếu, đã muộn rồi, không quấy rầy nữa."
Hắn cúi người tới đỡ Yến Song, Yến Song ngoan ngoãn mà vươn cánh tay còn lại về phía hắn, Ngụy Dịch Trần bình tĩnh nâng cánh tay Yến Song.
Kỷ Dao chỉ nhìn không ngăn cản, nhưng cũng không buông tay.
Ngụy Dịch Trần đỡ Yến Song, ôn hòa nói: "Kỷ thiếu, nếu ngài cứ như vậy, cuối cùng người khó xử vẫn là Yến tiên sinh thôi."
Kỷ Dao nhìn về phía Yến Song.
Yến Song đã cúi đầu, giấu mặt mình đi thật sâu, tránh né ánh mắt của Kỷ Dao.
Y có nỗi khổ riêng.
Đúng là cho dù hắn cưỡng ép giữ Yến Song lại đêm nay, sau đó y vẫn phải về bên Tần Vũ Bạch, có khi còn vì chuyện đêm nay mà bị Tần Vũ Bạch đối xử càng tàn khốc hơn.
Kỷ Dao biết người như Tần Vũ Bạch sẽ có thái độ thế nào với một món đồ chơi như Yến Song.
Bởi vì cha hắn chính là loại người này.
Kỷ Dao buông tay ra, cánh tay bị nắm chặt lập tức vô lực mà buông xuống.
Ngụy Dịch Trần đỡ Yến Song xoay người rời đi.
"Đừng tổn thương cậu ấy."
Giọng nói lạnh băng của Kỷ Dao truyền đến.
Bước chân Ngụy Dịch Trần dừng lại, liếc qua Yến Song bên cạnh.
Yến Song cúi đầu, mái tóc che phủ phân nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra khóe môi khẽ nhếch.
Y đang cười thầm vì nhu tình khó có được từ vị quý công tử lạnh như băng này, y không động lòng, thậm chí còn mang theo một chút trào phúng, tựa như cười nhạo quý công tử này dễ dàng tới tay như lời y đã nói.
"Không đâu," Ngụy Dịch Trần bình thản mà nói tiếp, "Không ai có thể tổn thương cậu ấy."
Một đám người hùng hổ rời khỏi khách sạn, Ngụy Dịch Trần nhét Yến Song vào xe của mình, phân phó nhóm vệ sĩ lên xe phía sau.
Hành vi này thực sự có chút đột ngột.
Cách xử lý chính xác là giữ lại ít nhất hai vệ sĩ trong xe, như vậy có thể tránh bị nghi ngờ.
Bởi vì Tần Vũ Bạch đã thử hắn một lần, đáng lẽ hắn nên chú ý một chút.
Cửa xe đóng lại, Yến Song còn chưa ngồi vững đã bị Ngụy Dịch Trần đột nhiên ôm lấy eo.
Không gian bên trong xe chật hẹp, chóp mũi hai người chạm vào nhau, chậm chí kính mắt cũng suýt nữa va đập.
Xuyên qua thấu kính mỏng, Yến Song nhìn vào đôi mắt ẩn chứa lửa giận.
Y nhẹ mỉm cười, ngữ khí mềm mại, "Giận sao?"
Ngụy Dịch Trần giận thật.
Đương nhiên hắn thích những trò lừa bịp đó của Yến Song.
Tiền đề là những trò bịp đó có thể khiến cuộc sống của hắn thêm thú vị —— chứ không phải phiền toái.
Giờ này khắc này, Yến Song vẫn đang gây ra "phiền toái" cho hắn.
Lòng bàn tay mềm mại mơ.n trớn trên cằm hắn, nhiệt độ mát lạnh dường như đang vỗ về hắn.
Đôi bờ môi đỏ mọng cong lên, thở dài nói: "Râu mọc dài rồi."
Tốn công sức cả ngày, Ngụy Dịch Trần đã cực kỳ sốt ruột, hắn đã thấy Tần Vũ Bạch mất khống chế, cho nên đặc biệt không thể chịu được sự mất khống chế của chính mình.
Tình huống hôm nay đã vượt qua giới hạn mà hắn tự đặt ra cho bản thân.
Nên dừng lại rồi.
Ánh mắt dán chặt vào đôi môi đỏ trời sinh khiến người ta muốn hôn kia, Ngụy Dịch Trần dùng ý chí mạnh mẽ buông Yến Song ra, hắn quay mặt đi, hô hấp vững vàng, ngữ khí bình tĩnh, giọng điệu xử lý công việc nói: "Yến tiên sinh, xin hãy thắt dây an toàn."
Tay Yến Song còn đang đặt giữa không trung, nghe vậy thì phẩy tay, thắt dây an toàn, một tay chống má, cười nhìn Ngụy Dịch Trần.
Bên trong xe yên tĩnh không một tiếng động, phía sau còn có mấy chiếc xe khác đi theo.
Ngụy Dịch Trần lái xe rất nhanh, cấp tốc chạy về Tần gia.
Yến Song vẫn luôn yên lặng nhìn hắn, tựa đầu vào cửa kính xe, vẻ mặt và ánh mắt đều chứa ý cười dịu dàng.
Ngụy Dịch Trần dừng xe, ngay sau đó xuống xe đi vòng qua mở cửa cho Yến Song.
Chỉ cần hắn muốn, hắn chính là một quản gia hoàn hảo.
"Yến tiên sinh, mời xuống xe."
Yến Song ngồi trong xe, nghe thấy tiếng xe nối đuôi nhau dừng lại phía sau, Ngụy Dịch Trần cúi người, hiển nhiên là đang lảng tránh y.
Yến Song ló đầu ra khỏi cửa xe, Ngụy Dịch Trần duỗi tay bảo vệ đỉnh đầu y.
Các vệ sĩ phía sau đã lần lượt đi tới.
"Điệu bộ tức giận của anh......" Yến Song lướt qua người hắn, âm cuối nhẹ nhàng khiêu tán trong không khí, "...... chẳng đáng yêu chút nào."
Người hầu đưa Yến Song lên lầu, đồng thời nhỏ giọng nói với y: "Tiên sinh giận lắm, đập không ít đồ vật."
Hai vị chủ nhân của Tần gia đều là kiểu người an tĩnh, tiểu thiếu gia thì khỏi nói, Tần Vũ Bạch thì bận bịu công việc, ít khi ở nhà, thời gian đám người giúp việc nhìn thấy vị chủ nhân này cũng không nhiều, thường cũng chỉ là những lần vội vàng.
Hôm nay Tần Vũ Bạch đã rất giận dữ, đập phá quầy rượu trong thư phòng.
Mùi cồn xông cho cả căn nhà say luôn.
Lần này, tất cả người làm đều đã biết chủ nhân của họ để ý tới người hầu mới tới này nhiều như thế nào.
Yến Song nói cảm ơn tình báo của người hầu, bình tĩnh đi lên tầng.
Người hầu dẫn y đến cửa phòng ngủ, gõ nhẹ, "Tiên sinh, Yến tiên sinh đã trở về."
Trong phòng vang lên hai tiếng ho khan, "Vào đi."
Người hầu đẩy cửa ra, đưa mắt ra hiệu với Yến Song.
Tần Vũ Bạch đang ngồi trên giường, trong phòng không bật đèn, chỉ có hai chiếc đèn tường ở đầu giường sáng lên, chiếu sáng văn kiện trên tay hắn, trên sống mũi còn đeo một cặp kính.
Nghe thấy âm thanh Yến Song đẩy cửa tiến vào, Tần Vũ Bạch cũng không ngẩng đầu, vẫn cúi đầu nhìn chăm chú văn kiện trên tay, cứ như trong phòng không có ai vậy.
Yến Song lẳng lặng đứng ở cửa một hồi, xoay người kéo tay nắm cửa, lại nghe một tiếng ho khan.
"Đi đâu?"
Yến Song đưa lưng về phía Tần Vũ Bạch, cả người gần như chìm trong bóng tối mờ ảo.
"Anh không muốn gặp tôi thì tôi đi ngủ thôi."
Đầu Tần Vũ Bạch đau như muốn nứt ra, hắn đã phát hỏa một trận trong thư phòng, khiến toàn bộ người làm trong nhà đều khiếp sợ, như thể hắn là một tên bạo quân vậy.
"Lại đây."
Tần Vũ Bạch cố nén cơn ngứa trong cổ họng, hạ giọng nói.
Yến Song từng bước một đi đến mép giường.
Ngọn đèn tường mờ ảo soi rõ khuôn mặt không tình nguyện của y.
Tần Vũ Bạch vỗ vỗ chỗ trống bên người, thản nhiên nói: "Ngồi."
Yến Song bảo gì thì làm nấy, như một con rối gỗ mà ngồi xuống.
Cầm văn kiện trong tay, Tần Vũ Bạch bình tĩnh hỏi, "Đi đâu?"
Yến Song không trực tiếp trả lời, nhàn nhạt nói: "Không phải anh biết rồi sao?"
Căn phòng lại chìm vào yên lặng, hai người đêm qua mới ôm nhau ngủ giờ phút này lại giương cung bạt kiếm.
Tựa như giữa bọn họ mãi mãi chỉ có thể có một khắc yên bình.
Bàn tay cầm văn kiện lặng lẽ nắm chặt, Tần Vũ Bạch cố gắng bình tĩnh nói: "Có phải cậu thật sự cảm thấy tôi không có cách nào bắt được cậu đúng không?"
Nói xong, rốt cuộc hắn không ngăn được cơn ho trong cổ họng, ném văn kiện sang một bên, xoay đầu tránh Yến Song mà ho kịch liệt.
Chiếc kính trên sống mũi cũng động theo cơn ho của hắn, đập vào sống mũi theo từng cơn, cơ thể đã lâu không bị bệnh ảnh hưởng tới cả suy nghĩ của hắn, thế mà trong tim lại nhói lên chút bi thương.
Cuộc sống của hắn trừ bỏ công việc thì thật sự quá hỏng bét.
Người thương tránh xa.
Ngay cả một vật thay thế mà hắn cũng không thể nắm chặt.
Tần Vũ Bạch ho khan, gương mặt cũng nóng lên theo, cố nén khó chịu, với tay lấy điện thoại bàn trên kệ đầu giường, ống nghe đúng lúc được người đặt vào tay hắn.
Tần Vũ Bạch nắm tay ngăn trở cơn ho, liếc mắt nhìn lại.
Yến Song nửa quỳ trên giường, tay cầm ống nghe thay hắn, sắc mặt nhàn nhạt cắn nhẹ môi dưới, quay mặt lảng tránh ánh nhìn của hắn.
Tần Vũ Bạch nhìn y một chốc, duỗi tay cầm ống nghe, khàn khàn nói: "Bấm số 1."
Yến Song lại tới đầu giường bên kia, bấm số 1 trên điện thoại thayTần Vũ Bạch.
"Gọi lão Lý tới, khụ khụ...... ừ, truyền nước biển."
Hắn nói xong, đặt ống nghe xuống, trên mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, lồ.ng ngực phập phồng khó nhọc, mặt đỏ bừng vì bệnh.
Những người luôn cường thế và ngang ngược khi bị bệnh dường như cũng cực kỳ yếu ớt.
Lúc này nên lợi dụng bệnh tình...... giết hắn.
Yến Song đặt lại ống nghe điện thoại giúp hắn, lại yên lặng ngồi xuống mép giường.
Bác sĩ nhanh chóng đi lên, dựa theo lời Tần Vũ Bạch phân phó mà truyền dịch cho hắn.
"Tiên sinh, nếu còn sốt nặng hơn thì vẫn nên đến bệnh viện xem sao."
"Không sao, đi xuống đi."
Tần Vũ Bạch một tay đỡ chiếc gối sau lưng, ngồi dậy cầm lấy văn kiện tán loạn trên chăn, kính mắt trên sống mũi hơi trượt xuống, hắn ngửa đầu đẩy gọng tính, lại ho nhẹ một tiếng, tiếp tục xem văn kiện trong tay.
Bác sĩ gia đình nhìn thoáng qua Yến Song yên lặng bên cạnh, nói với y: "Truyền dịch sẽ mất khoảng một tiếng, chừng nào xong có thể gọi điện cho tôi."
Tần Vũ Bạch nghe vậy, cười lạnh một tiếng, kêu Yến Song trông bệnh, hắn không bị tức chết mới lạ, đang định kêu Yến Song cút cùng luôn thì Yến Song mở miệng.
"Vâng, cháu biết rồi."
Yến Song đứng dậy, đưa bác sĩ ra khỏi phòng ngủ.
Cửa đóng lại một lúc lâu Tần Vũ Bạch mới lấy lại tinh thần, hắn nhìn chằm chằm Yến Song như nhìn quái vật, khàn khàn nói: "Này là cậu muốn lấy công chuộc tội à?"
"Tôi không hề sai, nên không thể nói là lấy công chuộc tội." Yến Song bình tĩnh nói, không chờ Tần Vũ Bạch phản bác, y duỗi tay rút văn kiện trong tay Tần Vũ Bạch ra.
Tần Vũ Bạch lạnh lùng nói: "Làm gì!"
"Giảm một giờ làm việc thì công ty cũng không phá sản được đâu."
Yến Song đặt văn kiện lên đầu giường, quay mặt lại, đối diện với vẻ mặt phức tạp của Tần Vũ Bạch, lại quay mặt đi. Y không nhìn hắn, nhưng lại duỗi tay tháo được kính mắt của hắn xuống, "Ngủ đi, có tôi trông rồi."