Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi

Chương 33: Trở về




"Đã tới đường Thanh Đình."

Yến Song nhẹ nhàng nhảy ra khỏi cửa sau xe buýt. Cửa xe đóng lại, nhả khói lắc lư phóng đi.

Yến Song đứng một mình dưới biển báo trạm xe buýt, xem bản đồ trong điện thoại.

Kỷ Dao lớn lên mang một khuôn mặt thanh thuần không ra vẻ như vậy, nhưng sở thích lại ngông cuồng đến không ngờ.

Đua xe ngầm.

Thật không hợp với khí chất đóa hoa cao lãnh của hắn.

Yến Song nhún vai, đi tới địa chỉ theo hướng dẫn.

Thế quái nào cái chỗ đáng chết kia lại hẻo lánh như vậy!

Y phải đổi đến ba chuyến xe buýt!

Tiêu phí mất bảy tệ!

Thù này, y nhớ kỹ.

Tính cả năm tệ lẻ một xu tiền điện thoại lần trước. 

Sau này nhất định y sẽ bắt Kỷ Dao bù lại gấp trăm, gấp ngàn lần!

Một tiếng còi làm Yến Song giật cả mình, y dừng bước quay đầu lại, cửa kính xe hạ xuống, hóa ra là người quen.

Từ xa xa Tiêu Thanh Dương nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh, bộ dạng nghèo kiết xác, quen mắt đến lạ, tới gần mới phát hiện hóa ra là Yến Song.

"Ê, sao nhóc lại ở đây?"

Yến Song cắ.n môi dưới, quay đầu không để ý tới anh ta.

Tiêu Thanh Dương bị ngó lơ như vậy, hơi tức mà cười, tay nhấn còi inh ỏi.

Âm thanh chói tai vang vọng khắp vùng ngoại ô vốn yên bình, kinh động từng bầy chim bay ra khỏi bụi. 

Yến Song đi được hai bước, đôi tay che kín hai tai, quay đầu lại nhìn phía bên trong xe, ánh mắt tĩnh mịch.

Tiêu Thanh Dương buông tay, nhướng mày, "Lên xe."

"Sao em phải lên ạ?"

"Mày tìm Kỷ Dao, anh cũng tìm Kỷ Dao," Tiêu Thanh Dương nói, "Cùng chung mục đích, anh không ngại cho mày quá giang một đoạn."

"Anh biết Kỷ Dao ở đâu sao?" Yến Song làm bộ vô tri.

Tiêu Thanh Dương phất tay, "Lên xe."

Yến Song đã sớm muốn lên xe, giả vờ giả vịt diễn một tí, mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ, vẫn trưng dáng vẻ đề phòng, "Anh thật sự biết Kỷ Dao ở đâu sao?"

Tiêu Thanh Dương từ từ tăng tốc, ngoài miệng nói: "Mày quan tâm nó quá nhỉ."

Yến Song trầm mặc không nói.

Tiêu Thanh Dương liếc nhìn sườn mặt y.

Vẫn không thể nhìn rõ.

Tiêu Thanh Dương đã biết chi tiết về Yến Song.

Người tình bé nhỏ của Tần Vũ Bạch.

Khi anh ta nhận được tin tức này còn cả kinh hỏi đi hỏi lại mấy lần.

Làm thế nào mà một thằng nhóc bình thường như vậy lại có thể bắt được tên siêu cấp cuồng công việc như Tần Vũ Bạch?

Lại làm thế nào khiến Kỷ Dao cũng phát cuồng luôn?

Tiêu Thanh Dương nghĩ cả trăm lần cũng không thông, bỗng nhiên nói: "Mày tháo kính mắt xuống cho anh nhìn xem."

Yến Song nghĩ thầm: Đừng có tìm đường chết, vẻ đẹp của ông đây nhà ngươi không chịu nổi đâu.

"Mày cái con người này sao cứ thích lơ người khác vậy?" Tiêu Thanh Dương cười nói.

Yến Song không thích trêu chọc người ngoài cốt truyện, vì thế quay mặt đi tỏ vẻ kháng cự.

Tiêu Thanh Dương vẫn cứ cười, "Mày cứ dục cự còn nghênh thế này, làm anh tò mò lắm."

Tuy anh ta đang nói đùa, nhưng trong giọng điệu vẫn chứa loại ngạo mạn của quý công tử.

Yến Song vẫn ngó lơ anh ta, dáng người y nhỏ gầy, co người ngồi trên ghế phụ, cả người đều dựa vào cửa sổ xe, cố gắng cách xa người bên cạnh, dùng hành động của mình chứng minh y không phải dục cự còn nghênh, mà hoàn toàn cự tuyệt.

Tiêu Thanh Dương thấy y như vậy, cũng cảm chẳng thú vị, nhưng trên mặt vẫn duy trì tươi cười, "Đợi lát nữa thấy Kỷ Dao mày đừng giả câm như này nhé, giúp anh nói chuyện đàng hoàng khuyên nhủ nó, mày không biết đâu, chú anh ấy, chính là cha của Kỷ Dao là một người rất lợi hại, nếu để ổng biết Kỷ Dao chìm đắm buông thả như vậy, chắc chắn sẽ không để Kỷ Dao yên thân."

Yến Song nghĩ thầm: Kỷ Văn Tung biết lâu rồi, hơn nữa đúng là không tính để Kỷ Dao yên thân thật, không phải y đang tới tra tấn Kỷ Dao đây sao?

Xe của Tiêu Thanh Dương dần dần lái khỏi quốc lộ, cảnh sắc ven đường bắt đầu hoang dã và lộn xộn hơn, bánh xe như lăn qua đá mà xóc nảy liên tục, Yến Song buông tay chống mặt xuống, trầm ngâm nhìn phía ngoài cửa xe.

Tiêu Thanh Dương lại nhìn y một cái, phát hiện ra vẻ lo lắng trên khuôn mặt y, không khỏi nói: "Sắp tới rồi."

Sắc trời đã dần trở nên ảm đạm, ánh hoàng hôn buông xuống ngoại thành, rừng cây xanh rì nhuốm một màu tím đỏ

Yến Song nhìn thấy đèn trước khi thấy âm thanh.

Không phải một hai ngọn, mà là dải đèn pha liên miên không thấy điểm cuối.

Vùng ngoại ô hoang vắng như vậy mà lại bày trí đèn đóm như đèn chiếu trên sân khấu.

Còn có chùm sáng chiếu từ mặt đất lên trên trời.

Càng đến gần, tiếng động cơ gầm rũ cũng truyền đến, vô số chiếc xe dừng trên con đường trải đầy đất đá, mỗi chiếc đều bật đèn pha, chiếu cho vùng ngoại thành sắp tối còn chói sáng hơn cả ban ngày.

Tiêu Thanh Dương không lái xe đến quá gần, anh ta không định gia nhập cái hoạt động nguy hiểm này.

Yến Song mở cửa xuống xe, nhìn về phía mấy hàng siêu xe kia, "Kỷ Dao ở đâu ạ?"

Tiêu Thanh Dương cũng xuống xe, anh đóng cửa xe, trước tiên lấy một điếu thuốc từ trong túi, châm lửa hít sâu một hơi rồi mới nói: "Không biết, cứ tìm đã, xe nó chắc mày cũng biết nhỉ?"

Yến Song gật đầu.

"Đi, chia nhau ra tìm, tìm được thì mày......" Tiêu Thanh Dương rút điện thoại ra, "Đọc số điện thoại đi"

Yến Song do dự một chút, nói ra một dãy số.

Tiêu Thanh Dương bấm số, nháy được cho Yến Song rồi bấm dừng, nhìn điệu bộ không tình nguyện của y, trong lòng cảm thấy hết sức buồn cười.

Cứ như thật sự sợ anh ta sẽ nảy sinh hứng thú gì với y không bằng.

"Ở đây đông người tạp nham," Tiêu Thanh Dương lại hút điếu thuốc, "Tự mày cẩn thận chút." Anh ta cầm bao thuốc lá trong tay ném qua, Yến Song đưa tay tiếp theo bản năng.

Tiêu Thanh Dương nói: "Hút điếu thuốc đi."

"Em không hút thuốc lá."

"Mày đứng đây thôi đã đủ khác loại rồi, nếu tới một điếu thuốc cũng không ngậm thì sẽ bị đuổi ra ngoài ngay đấy." 

Nghe anh ta nói xong, Yến Song nghiêng đầu suy tư một chốc, cuối cùng vẫn trả thuốc về, "Em không hút thuốc lá."

Tiêu Thanh Dương đón bao thuốc, cười nói: "Chú bé đần, bị người ta đuổi nhớ báo tên anh mày."

Yến Song không nói nữa, lao đầu vào trong đống xe kia.

Tiêu Thanh Dương cười nhạo một tiếng, rõ ràng là người tình của Tần Vũ Bạch mà còn quan tâm  Kỷ Dao như vậy, không biết nên nói y to gan hay là tham vọng đây?

Xe vừa nhiều vừa loạn, đúng như Tiêu Thanh Dương đã nói, Yến Song đi giữa những chiếc xe toàn tiền triệu trở lên, bộ dạng rình mò nhìn trộm cửa sổ để tìm người của y rất quái dị, rất nhanh đã thu hút sự chú ý.

"Này, cậu làm cái gì thế?"

Có người vỗ vai Yến Song.

Yến Song quay đầu lại, đối phương nhìn qua cũng khoảng ngoài đôi mươi, mái tóc vàng cắt ngắn, mặc áo sơ mi đen rộng thùng thình, rõ là kiểu thiếu gia ăn chơi trác táng.

"Tôi tìm người," Yến Song nền nã nói, "Kỷ Dao ở đâu?"

Người nọ cười nói, "Kỷ Dao, cậu tìm nó làm gì?"

Yến Song suy nghĩ một chút, nói: "Tôi tìm cậu ấy về đi học, làm bài tập."

"Đậu má." Đối phương bị y chọc cười, "Thầy là chủ nhiệm lớp của nó ạ? Không phải nó đã lên đại học rồi sao? Đại học cũng có chủ nhiệm lớp á?"

Yến Song lảng tránh nói: "Có thể nói cho tôi biết cậu ấy ở đâu không?"

"Có thể chứ," cậu ta cười cười, "Kể tôi nghe hai câu chuyện cười, khiến tôi vui vẻ rồi tôi nói cậu biết."

Yến Song thở dài trong lòng.

Trong mắt mấy thiếu gia này, y đúng là một trò đùa mà.

Vô tình thành nhà giáo - Yến Song yên lặng xoay người, tiếp tục khom lưng nhìn trộm vào trong cửa kính xe.

Không khéo, bên trong xe có một đôi nam nữ đang hôn môi, thừa dịp chưa bị người ta phát hiện, Yến Song đứng thẳng lại, vội chuyển hướng sang chiếc tiếp theo.

Thôi Trịnh thấy y âm thầm chuyển tới chiếc xe tiếp theo, tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra, cười ngặt nghẽo đến gập cả người, đi theo vỗ nhẹ mông Yến Song một cái.

1

Yến Song cảnh giác mà quay đầu lại, "Cậu làm gì vậy?"

"Nhìn cậu như vậy, hôm nay bổn thiếu gia làm việc thiện," Thôi Trịnh vung tay lên, chỉ về phía trước bên phải, "Kỷ Dao ở bên kia."

Yến Song đi tới phương hướng cậu ta chỉ, không thấy Kỷ Dao, nhưng lại thấy vài chiếc xe thể thao màu đen.

Có lẽ Kỷ Dao ở bên trong số đó.

Yến Song nghiêm túc nói: "Cảm ơn."

"Đừng cảm ơn tôi," Thôi Trịnh cười, lộ ra một hàm răng trắng, "Tôi là Thôi Trịnh, Thôi trong Thôi Oanh Oanh, Trịnh trong Trịnh Hòa hạ Tây Dương, nhớ kỹ cậu nợ tôi hai câu chuyện cười đấy."

Yến Song gật đầu với cậu ta rồi lại lao đầu vào trong biển xe đen như mực.

Thôi Trịnh nhìn bóng dáng y, chà xát ngón tay, vẫn còn khá vui vẻ, "Mông mềm ghê...... đệch, quên hỏi tên rồi!"

Thôi Trịnh không nói điêu.

Yến Song tìm được xe của Kỷ Dao.

Biển số xe quá chói mắt, không hấp dẫn ánh nhìn cũng uổng.

Xe của hắn nằm trong một hàng xe dài, khi Yến Song bước tới, những chiếc xe phía trước Kỷ Dao đang từ từ tăng tốc, sau đó một tiếng còi chói tai vang lên, từng chiếc xe đều bứt tốc lao vào con đường hoang vu quanh co khúc khuỷu trải đầy cát sỏi. 

Tiếng hoan hô, huýt sáo ngay sau đó vang vọng toàn bộ cánh đồng bát ngát.

Xe của Kỷ Dao xếp vị trí thứ năm.

Đèn xe đang sáng.

Yến Song lập tức lao đến.

Lỡ Tiểu Kỷ có sơ xuất gì, ảnh hưởng tiến độ công việc của y thì biết làm sao bây giờ!

Khoảng cách càng ngày càng gần, khuôn mặt tuấn tú kia của Kỷ Dao lọt vào tầm mắt, Yến Song càng kinh hãi hơn.

Thằng cha này còn không thèm đội mũ bảo hiểm!

Dường như là chờ lâu hóa mệt, hắn còn nhắm hai mặt lại, chỉ có đôi tay đang đặt trên tay lái.

Xe cũng không tắt máy.

"Rầm rầm rầm ——"

Tiếng đập cửa dồn dập truyền đến.

Bên tai là tiếng động cơ gầm rú ầm trời, khiến Kỷ Dao không phân biệt được âm thanh bên ngoài là xa hay gần.

Mày nhíu chặt, lực chú ý của hắn hoàn toàn tập trung vào âm thanh hiệu lệnh.

"Rầm rầm rầm ——"

Tiếng đập cửa ngày càng gấp gáp, tựa như còn kèm theo tiếng kêu gào.

"Kỷ Dao......"

Hàng mi dài đang nhắm chặt đột nhiên mở ra.

Chiếc xe phía trước đã cách hắn một khoảng.

Suýt nữa là hắn ngủ rồi.

Tinh thần căng thẳng quá mức, trong hoàn cảnh khiến adrenaline tăng vọt như vậy cũng vẫn cảm thấy mệt mỏi.

"Rầm rầm rầm ——"

Tiếng đập cửa rõ ràng mà ập vào tai trái của hắn.

Kỷ Dao nhìn sang bên trái.

Đối diện với hắn là một đôi mắt hoảng loạn giấu sau cặp kính và mái tóc dày. Đôi mắt ngấn lệ, đầy vẻ cầu xin, một tay đập cửa xe hắn, một tay dùng sức kéo tay nắm cửa, môi điên cuồng mấp máy, lộn xộn không ra kết cấu gì, nhưng Kỷ Dao lại như nghe thấy âm thanh phát ra từ đôi môi đó giữa nghìn trùng âm thanh gầm rú hỗn loạn.

"Kỷ Dao......"

Y đang gọi tên hắn.

"Kỷ Dao, cậu xuống xe đi!" Yến Song nhìn thấy mắt Kỷ Dao đỏ ngầu thì càng gấp không chịu được, hắn đua xe trong cái trạng thái này, lỡ có xảy ra chuyện gì thì y biết đi đâu cày điểm cốt truyện với tuyến trình cảm đây chứ?

Người đáng ghê tởm, Kỷ Dao quay mặt đi, ánh mắt lạnh băng dời về phía trước, tay đặt lên tay nắm cần số, ngay lúc hắn định vào số thì bóng dáng nhỏ gầy kia đã vọt về phía đầu xe.

Thân hình bé nhỏ đứng lặng giữa những chùm sáng lay động đong đưa, tạo thành một màn sặc sỡ kỳ lạ biến hóa huyền ảo trước mắt Kỷ Dao, khiến hắn không phân biệt được cảnh tượng trước mặt này rốt cuộc là mơ hay thực.

Hình ảnh chặn đầu xe khiến chiếc xe không thể phóng đi được đã thu hút rất nhiều người tới xem.

Một người một xe giằng co, nực cười chẳng khác châu chấu đá xe.

Trong tiếng cười vang, có người kéo đèn xuống, chiếu thẳng lên người Yến Song.

"Bang ——"

Dường như có người đập thứ gì đó.

Một tiếng la đùa giỡn bỗng nhiên vang lên.

—— "Đâm nó đi!"

Ngay sau đám người bùng nổ tiếng hoan hô và huýt sáo còn to hơn âm thanh khi mấy chiếc xe ban nãy xuất phát.

Giống như ngọn lửa đang cháy được đổ thêm xăng, đám người vây xem bắt đầu hưng phấn vung tay hô hào cùng một khẩu hiệu.

"Đâm nó đi!"

Giữa âm thanh dời non lấp biển, bóng người nhỏ nhắn run rẩy, nhưng lại kiên định không chịu tránh ra.

Y dang tay ra, đôi môi mỏng mấp máy gấp gáp, biểu tình nôn nóng.

Tiếng gầm rú bên tai quá mức dữ dội, Kỷ Dao gần như không nghe được gì.

Hắn đẩy cửa xe.

Đán đông vây xem lại bắt đầu nổ ra tiếng reo hò.

Yến Song nhìn Kỷ Dao đi về phía y, "Kỷ......"

Cổ áo bị nhấc lên.

Yến Song bị ép nhón mũi chân, suýt chút nữa trán kề trán với Kỷ Dao, nước mắt rốt cuộc không chịu nổi mà lăn xuống, "Kỷ Dao, cầu xin cậu, trở về với tớ đi......"

Đèn pha công suất lớn chiếu rọi xuống, ngũ quan đều mơ mơ hồ hồ, chỉ có hai đôi mắt hướng về nhau, Kỷ Dao không nghe thấy y đang nói cái gì, cũng không nghe được tiếng gào thét của đám người, hắn lạnh lùng nói: "Tôi đã nói rồi, tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa."

Hắn buông tay, bóng người nhỏ gầy ngã trên mặt đất, Kỷ Dao đã ngồi trở lại trong xe.

Bấm còi xong, Kỷ Dao hạ kính xe xuống, lạnh lùng nói: "Cút ngay ——"

Nghe hắn nói vậy, người ngồi dưới đất lại lập tức đứng lên, y vẫn kiên định mà đứng trước đầu xe như cũ, lại lần nữa dang hai tay ra, "Kỷ Dao......"

Một tiếng gọi hẳn là rất nhẹ nhàng.

Nhưng Kỷ Dao lại nghe thật sự rõ ràng.

Quá phiền.

Nếu người này không tồn tại thì tốt rồi.

Đôi mắt đỏ ngầu dán chặt vào người trước mặt.

Bàn chân đang dẫm chân phanh chậm rãi nhả ra. Đầu xe mất đi sự khống chế, tiến nhẹ về phía trước.

Thân hình nhỏ gầy lập tức ngã xuống như cỏ lau đổ rạp.

Tiếng reo hò nháy mắt im bặt.

Ngay sau đó, gần như trong vòng một giây đồng hồ, bóng người đã ngã xuống đã nhanh chóng bò lên, lại run rẩy mở rộng đôi tay cứ như y chỉ biết làm mỗi động tác đó, y khóc thật sự thảm, đôi môi hé mở.

"Kỷ Dao......"

Giọng nói của y hòa làm một với giọng nói trong đầu Kỷ Dao.

Kỷ Dao nhắm mắt lại.

Chán ghét, phẫn nộ, bất đắc dĩ.

Còn có...... cảm giác xa lạ khi...... bị người bám riết.

Y sẽ không từ bỏ.

Trừ khi hắn trở về với y, nếu không, có chết y cũng không buông tay.

Một người nhút nhát như vậy mà......

Bàn tay nắm chặt tay lái khẽ run.

Hít sâu một hơi, Kỷ Dao xuống xe.

"Kỷ Dao......" Yến Song nhìn tuyến tình cảm rốt cuộc cũng tăng lên, dùng tình cảm chân thành mà khóc vì vui sướng, hận không thể ngay lập tức nhảy lên tặng Tiểu Kỷ một cái moah moah.

Đua xe tốt lắm, lần sau cứ đua nhanh chút.

Hắn lạnh mặt bước về phía y mà giơ cao cánh tay.

Yến Song nghĩ thầm thế thì quá là tuyệt vời, chuyến hôm nay cực kỳ đáng giá, KPI ngược luyến cày no luôn, hạnh phúc nhắm mắt lại chuẩn bị ăn đánh.

Bả vai bị một lực kéo đi, cái trán không kịp đề phòng mà đụng vào một cái ôm ấm áp, Yến Song ngửa đầu, đỉnh đầu lại bị một cái tay khác ấn xuống.

Lại có một loạt tiếng hò reo dời núi lấp biển từ đám đông.

Yến Song bị Kỷ Dao ôm trong lồ.ng ngực, lỗ tai đều bị bịt lại, nghiêng ngả loạng choạng mà đi theo Kỷ Dao về phía trước.

Cửa xe mở ra, y bị Kỷ Dao nhét vào ghế phụ.

Yến Song níu lại đôi tay kia, sợ hãi nói trong nước mắt: "Kỷ, Kỷ Dao......"

"Câm miệng," Kỷ Dao nghiêm mặt nói, "Nói thêm một chữ, tôi ném cậu xuống xe nghiền thành thịt vụn."

Đôi môi mím chặt, chỉ có tiếng khóc thút thít nhỏ bé quanh quẩn trong xe.

Kỷ Dao lên xe, khởi động một lần nữa, chợt xoay mạnh vô lăng.

Yến Song nắm lấy tay vịn bên hông xe, nghẹn ngào nói: "Đi, đi đâu vậy?"

Giọng nói lạnh nhạt vang lên, mang theo đôi chút mỏi mệt.

"Trở về."