Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi

Chương 146: Mâu thuẫn




Khi Yến Song ăn cơm, Kỷ Dao ngồi một bên băng bó vết thương của mình, dáng vẻ rất thong dong. So với lần đầu Yến Song gặp hắn, hắn đã thay đổi rất nhiều, vẫn kiêu ngạo như cũ, nhưng lại thiếu đi cảm giác ở trên mây không dính khói lửa nhân gian như trước, cảm giác như có phần vững vàng sau khi tôi luyện.

Bệnh cũng càng ngày càng nặng hơn.

Yến Song cũng không thèm nhìn hắn, chỉ lo ăn cơm của mình.

Không biết Kỷ Dao tìm đầu bếp từ đâu tới, khá phù hợp với khẩu vị của y.

Tuyệt thực á? Tuyệt cái quần què, nói miệng là được rồi, dù sao Tiểu Kỷ cũng đã nói đến mức đó.

Yến Song ăn một bữa ngon lành, Kỷ Dao ngồi bên cạnh y, cơ bản cũng không ăn bao nhiêu, từ đầu đến cuối đều ngồi nhìn y ăn. Yến Song coi như hắn không tồn tại, ăn xong thì lau miệng rời đi, không bỏ lỡ một giây nào mà bước lên cầu thang.

Kỷ Dao không đuổi theo.

Yến Song chậm rãi đi đến tầng hai, nhìn thấy một chiếc bình đơn giản đặt ở góc rẽ.

Ở nơi băng tuyết ngập trời, bình hoa lại hiếm có mà được cắm một vài bông hồng trắng tươi thơm ngào ngạt.

Yến Song duỗi tay vuốt nhẹ cánh hoa mềm mại, ngón tay chậm rãi vu.ốt ve thân bình tao nhã, nhẹ giọng nói: "Đáng tiếc."

"Choang ——"

Tiếng rơi vỡ giòn tan đột ngột vang lên trong không gian yên tĩnh của biệt thự.

Dòng nước ào ra theo khe nứt, Yến Song đứng trong đống mảnh vỡ, yên lặng đếm ngược trong lòng.

Ba

Hai

Một

Tiếng bước chân dồn dập đúng lúc vang lên từ tầng dưới.

Khi tiếng bước chân đến gần, Yến Song cúi người nhặt một mảnh vỡ trong vũng hỗn độn lên.

"Cậu làm gì đó!"

Giọng nói lạnh lùng thường ngày biến điệu ngay khi nhìn rõ tình cảnh trước mắt.

Yến Song nắm mảnh vỡ của bình hoa, thản nhiên quay đầu lại.

Kỷ Dao chống một tay trên bức tường bên cầu thang, sắc mặt u ám đến dọa người, hai mắt nhìn chằm chằm bàn tay nắm mảnh vỡ của Yến Song, "Cậu làm gì đó?"

Yến Song lạnh nhạt nhìn hắn một cái, không đáp lại, yên lặng quay mặt về, đưa bàn tay còn lại về phía đống mảnh vỡ trên mặt đất.

Trước khi ngón tay y kịp chạm tới, cổ tay y đã bị kéo mạnh lên, tay còn lại cũng bị Kỷ Dao khống chế, toàn thân đều bị hắn kéo ra khỏi đống mảnh vỡ.

"Tôi hỏi cậu đang làm gì." Giọng Kỷ Dao lạnh băng, thịnh nộ giống như băng dưới mạch nước ngầm trên mặt hắn đang trồi lên.

Yến Song như hồn nhiên không hề phát hiện ra cơn giận của hắn, ngón tay vẫn nắm mảnh vỡ kia, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Làm gì đâu, không cẩn thận làm vỡ bình hoa, nên tôi dọn dẹp chút thôi."

Không khí yên lặng đến đáng sợ.

Hai người nhìn nhau, sắc mặt đều vô cảm, nhìn qua đều như bình thản không màng.

Yến Song: Ai giận thì tự biết ó.

Một lúc lâu sau, Kỷ Dao mới buông một tay Yến Song ra, rút mảnh vỡ ra khỏi tay y.

Yến Song giả vờ muốn cướp lại, đầu ngón tay y vừa kẹp được chút thì Kỷ Dao dứt khoát nắm cả mảnh vỡ vào lòng bàn tay luôn.

Một mùi máu tanh lập tức tràn ngập trong không khí.

Yến Song nhìn khuôn mặt Kỷ Dao.

Sắc mặt Kỷ Dao không thay đổi, trong mắt ẩn chứa sự tức giận. Hắn vung tay, mảnh vỡ sắc nhọn dính đầy máu lăn xuống cầu thang, một giọt máu đỏ tươi b.ắn ra theo đầu ngón tay hắn, đáp xuống tay vịn.

Yến Song nhìn chăm chú về phía mảnh vỡ, một lát sau thì xoay người, vừa nhấc chân, toàn thân y đã bị nhấc bổng lên.

Tay y vô thức nắm lấy bả vai Kỷ Dao, Yến Song quay đầu sang, "Cậu lại làm gì thế?"

Kỷ Dao không nói gì mà ôm y bước đi, đi được một bước thì dừng lại, đá chiếc dép lê trên chân trái rồi mới tiếp tục đi lên, dùng đôi chân trần ôm Yến Song bước qua khúc rẽ đầy mảnh vỡ.

Yến Song ngoái đầu nhìn lại, nhìn chiếc dép lê trên bậc thang.

Chạy gấp dữ vậy cơ à, dép cũng rớt mất một chiếc.

1

Kỷ Dao dùng đầu gối đẩy cửa phòng ngủ ra, sau đó trực tiếp ném y lên giường.

Yến Song nảy người trên chiếc giường êm ái, vừa định chống tay nhổm dậy thì vai y đã bị đ.è xuống.

Kỷ Dao nhìn y từ trên cao xuống, lông mi che khuất đôi mắt, giấu đi cảm xúc trong mắt hắn, chậ.m rãi nói: "Cậu cố ý đúng không?"

Giọng Yến Song nhẹ tênh: "Tôi cố ý làm gì?"

Bàn tay đè bả vai y ấm nóng, hơi ẩm nhớp nháp xuyên qua quần áo sắp thấm lên vai Yến Song. Y quay mặt đi, vẻ mặt chán ghét, "Khó ngửi."

Lại là một sự im lặng đáng sợ.

Kỷ Dao không nói gì, lồ.ng ngực chậ.m rãi phập phồng, tựa như đang bình tĩnh lại.

Thật lâu sau, hắn mới buông tay rồi lùi về phía sau nửa bước, "Trong tủ có quần áo, tự thay đi."

Yến Song quay đầu nhìn đầu vai dính máu, ngồi dậy, không chút do dự mà cở.i áo ra, sau đó ném thẳng về phía người đứng ở đuôi giường.

Chiếc áo trùm lên mặt, Kỷ Dao nắm rút nó xuống, lúc nhìn lên thì  thấy Yến Song đang nằm trên giường, giang tay chân ra.

"Đến đi," Yến Song vỗ vỗ giường, "Đừng giả vờ chính nhân quân tử nữa, muốn làm thì cứ làm."

Ánh nắng từ cửa số chiều vào nhà, khiến làn da của Yến Song càng trắng nõn hơn, giống như được tạc từ bạch ngọc, không chút tì vết, đường cong và dáng người cũng đẹp đẽ động lòng người như vậy.

Kỳ Dao không cảm thấy chút vui mừng khi đạt được mong muốn nào.

Ngược lại, lửa giận mãi mới đ.è xuống được lại bắt đầu sôi lên trong lồ.ng ngực. Hắn nắm chặt chiếc áo mềm mại, vết thương đau nhức lại trở thành sợi dây cuối cùng để hắn duy trì sự tỉnh táo.

Kỷ Dao tùy ý cuốn áo ngủ của Yến Song vào lòng bàn tay, sau đó mở tủ quần áo, cầm một chiếc áo ngủ ném lên giường.

"Mặc vào."

Yến Song:...... Mẹ nó, thằng này bất lực à?

Yến Song ngẩng mặt lên, "Cậu có làm hay không?"

Sắc mặt Kỷ Dao càng khó coi hơn, "Mặc vào."

"Tôi hỏi cậu có làm hay không?"

"Tôi bảo cậu mặc vào."

"Tôi không mặc," Yến Song vừa nói vừa nắm lưng quần, "Tôi không chỉ không mặc, tôi còn muốn cởi tiếp đó."

Kỷ Dao đứng ở đuôi giường, nhìn Yến Song tự cở.i sạch quần áo trên người mình.

Đẹp đẽ, sạch sẽ, thuần khiết...... Kỷ Dao sẵn lòng dùng tất cả ngôn từ tốt đẹp trên thế gian để hình dung thân thể này.

Y ngồi trên giường không che không giấu, giống như một giọt sương đọng trên lá cây vậy.

Mong manh mà trong veo, khiến người ta hoảng sợ lo lắng vì y.

"Không phải cậu muốn tôi à?" Trong đôi mắt sáng ngời động lòng người kia tràn ngập thờ ơ, "Vậy đến đây đi."

Vải vóc mềm mại càng hằn sâu vào miệng vết thương hơn, Kỷ Dao lạnh nhạt nói: "Cậu còn rẻ tiền hơn tôi nghĩ đấy."

Yến Song mỉm cười, "Vậy ư? Cậu thường nghĩ về tôi à?"

Kỷ Dao khẽ cau mày, khoé môi mím thành một đường thẳng tắp.

Yến Song đứng dậy khỏi giường, đạp chân trần lên đệm giường mềm mại, bước từng bước về phía Kỷ Dao ở đuôi giường. Bước đi của y rất tự nhiên, ánh mắt vẫn luôn móc trên mặt Kỷ Dao như lưỡi câu. Y đi đến trước mặt Kỷ Dao, càn rỡ mà xáp lại gần.

"Cậu vẫn luôn hôn môi tôi," Yến Song nâng một chân lên, gác bàn chân lên vai Kỷ Dao, giọng đều đều: "Chẳng lẽ không muốn thử hôn chỗ khác sao?"

Hương thơm từ da thịt như có như không chui vào xoang mũi Kỷ Dao.

Hắn vòng tay ôm eo Yến Song.

Không có quần áo ngăn trở, cảm giác vừa mềm lại vừa nhẵn nhụi, lòng bàn tay đặt lên rồi cứ như bị hút lấy, là một cảm giác thân mật tuyệt đến khó diễn tả bằng lời.

Giây tiếp theo, Yến Song bị đẩy ngã.

Sau đó, y bị ụp thẳng quần áo lên mặt.

"Mặc vào," giọng  Kỷ Dao lạnh băng, "Ngủ."

Yến Song: "......"

Ok, Kỷ Hạ Huệ, cậu đủ tàn nhẫn, y ghim vụ này rồi!

Bắt đầu từ ngày hôm sau, Kỷ Dao dứt khoát mất tích luôn.

Phép quyến rũ mà Yến Song định thi triển lần nữa cũng chưa có đất dụng võ, chỉ có thể uất ức sống qua tháng ngày bi thảm cơm bưng nước rót tận miệng, không có gì làm thì chơi game xem TV ở trong biệt thự nhỏ.

Nhân tiện mỗi đêm thắp hương cúng Phật, cầu nguyện cho "bạn tốt" bỏ nhà ra đi có thể sớm ngày trở lại.

Một buổi chiều vào khoảng nửa tháng sau, Yến Song đang vui vẻ tắm trong bể suối nước nóng, mặt trời đã ngả về Tây, phía sau là núi tuyết trắng xóa, y ghé vào thành bể nhìn xuống dưới tầng.

Trong khu rừng cách đó không xa, một chiếc xe việt dã màu đen tuyền phóng tới, người bước xuống khỏi ghế lái chính là Kỷ Dao đã đột ngột mất tích.

Kỷ Dao, người đã biến mất nửa tháng, mặc một bộ đồ săn màu xanh đậm, thắt lưng ngang eo, khiến vai càng rộng eo càng thon hơn. Hắn dừng lại cạnh xe để nói chuyện với người ta, sắc mặt rất nghiêm túc. Nói xong, dường như hắn nhận ra gì đó nên ngẩng mặt lên.

Yến Song đang nhìn thẳng vào hắn.

Kỷ Dao chỉ nhìn y một cái rồi thu hồi ánh mắt, xoay người đi vào biệt thự.

Chẳng bao lâu sau, Kỷ Dao đã lên đến đây.

Hắn đẩy cửa ban công ra, tháo đôi bốt ngắn xuống đất, "Ngâm suối nước nóng à?"

Yến Song không cho hắn sắc mặt tốt, cũng không hỏi xem nửa tháng nay đã đi đâu, lạnh nhạt nói: "Vô nghĩa."

Kỷ Dao cũng chẳng giận, hắn tháo găng tay ném bừa sang một bên, ngồi xổm xuống nhúng tay vào nước, một lát sau thì nhấc tay lên vẩy vẩy, nói: "Đừng ngâm lâu quá."

"Mặc xác tôi."

Kỷ Dao im lặng một lát, nhặt găng tay rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh suối nước nóng.

Yến Song thận trọng rụt cổ xuống nước, "Cậu có thể đừng ngồi đây nhìn chằm chằm vào tôi được không?"

Kỷ Dao vỗ nhẹ găng tay vào lòng bàn tay, giọng đều đều: "Tần Vũ Bạch đang tìm cậu."

Yến Song: Con trai tìm cha thì có vấn đề gì ạ?!

"Ngụy Dịch Trần cũng đang tìm cậu."

Yến Song: Chó tìm chủ thì có vấn đề gì ạ?!

Kỷ Dao ngước mắt lên, vẻ mặt thản nhiên, "Người tìm cậu cũng không ít."

Yến Song mang vẻ mặt vô tội nói: "Còn chồng tôi thì sao?"

Kỷ Dao ngồi trên ghế lẳng lặng nhìn Yến Song, một lát sau thì xoay mặt nhìn về phía núi tuyết cách đó không xa.

Mặt trời lặn xuống rất nhanh, sắc trời u ám đi theo từng giây, những đám mây xám xịt dày đặc trên bầu trời, giống như đang chuẩn bị có bão tố.

*

Vào đêm cùng ngày đó, khi Yến Song đang nằm trên giường chuẩn bị ngủ, cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra.

Yến Song chỉ liếc nhìn hắn một cái rồi tiếp tục kéo chăn lên ngủ, người anh em này như kiểu lúc nào cũng đùa giỡn vậy, y không hầu được.

Kỷ Dao im lặng đi đến bên cửa sổ, đưa tay vén rèm lên, đứng lặng trước cửa sổ sát đất.

Có một loại cảm giác yên bình khác tồn tại trong căn phòng.

Kỷ Dao đứng yên, nhìn về phía đêm tối ngoài cửa sổ. Trong bóng đêm, hình dáng núi tuyết nơi xa trở nên hơi mơ hồ.

Nghe nói đêm nay tuyết sẽ rơi.

Trong bóng đêm, ổ chăn phồng lên một cục.

Kỷ Dao ngồi xuống mép giường, tầm mắt đã làm quen dần với bóng tối, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng đường nét mềm mại của Yến Song.

Đôi mắt yên lặng nhìn gương mặt kia, trong não Kỷ Dao đã nhảy lên vô số tia lửa vui sướng.

Ngón tay tiến tới gần gương mặt ngủ say kia rồi chợt dừng lại trong không trung.

Hắn thích Tần Khanh.

Cái thích đó là tán thưởng, hướng tới và không làm phiền.

Còn Yến Song thì sao?

Hắn căm ghét sự lừa dối của y.

Hắn oán hận y đã quên đi hết như thể chưa hề có chuyện gì.

...... Nhưng mỗi khi không thể nhìn thấy y, hắn lại nôn nóng khó yên từng giây từng phút.

Khi không gặp y, hắn không ngừng không ngừng nhớ tới y.

Khi gặp rồi thì lập tức vui mừng một cách kỳ lạ, mà có khi, hắn lại tức giận, tức giận đến gần như phát điên, không thể không tạm thời rời xa Yến Song. Rồi sau đó lại ngày đêm mong nhớ trong suốt thời gian đó, dù hắn là người chủ động rời xa.

Tình cảm mâu thuẫn như vậy rốt cuộc nên định nghĩa thế nào?

Kỷ Dao cúi mặt trầm tư một lát, tầm mắt lơ đãng nhìn ra phía ngoài cửa sổ, hơi thở đột nhiên ngưng lại.

Tuyết rơi rồi. 

Những bông tuyết lớn tung bay trong gió, dù ở trong đêm tối vẫn cứ trắng xóa, lóa mắt.

Kỷ Dao lẳng lặng nhìn một lúc, hắn quay người về, lại đối diện với đôi mắt đã mở ra từ lúc nào của Yến Song, Yến Song cũng đang nhìn tuyết bên ngoài cửa sổ.

"Tuyết rơi rồi......"

Giọng Yến Song mềm mại nhẹ nhàng.

"Ừm."

"Đẹp thật."

Kỷ Dao lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tuyết rơi vừa nhanh vừa dày, ùn ùn kéo tới như muốn bao phủ cả thế giới vậy. Kỷ Dao xoay người lại, ánh mắt lưu luyến trên mặt Yến Song trong giây lát. Hắn vươn tay, ngón tay lạnh băng nâng cằm Yến Song lên, nhẹ nhàng chạm môi lên môi y, không có bất cứ ý gì khác, khẽ nói: "Ừ, rất đẹp."

1