Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi

Chương 132: Cầu nguyện




Nắm tay nhau đi dạo trong công viên giải trí không người quả là một trải nghiệm kỳ lạ.

Thịnh Quang Minh lớn ngần này rồi, nhưng đây cũng là lần đầu tiên hắn tới công viên giải trí. Công viên rất lớn, như thể một thế giới khác, mà trong thế giới này chỉ có hai người là hắn và Yến Song.

Thật yên bình và thảnh thơi.

Thịnh Quang Minh nắm chặt tay Yến Song, cẩn thận nói: "Anh đổ mồ hôi."

Yến Song "Ừm" một tiếng.

"Em có ngại bẩn không?"

Yến Song liếc hắn một cái, cố ý gây mất hứng: "Em cũng đâu phải đoá sen trắng ngây thơ gì, đừng nói là mồ hôi của đàn ông, có là......"

Y nói tới đây thì dừng lại.

Thịnh Quang Minh đang nhìn y, trong con ngươi đen nhánh đều là y.

Yến Song xoay mặt đi, mím môi, lại bày ra dáng vẻ cáu kỉnh.

Thịnh Quang Minh dịu dàng nói: "Em nói tiếp đi, không sao đâu."

"Rộng lượng thật đấy."

"Anh không có tư cách để không rộng lượng."

"Anh đây là muốn danh phận à?"

"Không phải ý đó," giọng điệu Thịnh Quang Minh mang ý cười, khoan dung lại dịu dàng, "Không cần miễn cưỡng bản thân."

Yến Song nắm tay hắn, chân đá lung tung trên mặt đất, "Em sẽ không miễn cưỡng bản thân vì bất cứ ai."

"Vậy thì tốt quá." Thịnh Quang Minh bàn tay mềm mại.

Vòng quay mặt trời khổng lồ trong công viên giải trí chậm rãi chuyển động, Thịnh Quang Minh hơi buồn cười hỏi: "Cái này, trò chơi kíc.h thích?"

Yến Song nghĩ thầm trai thẳng thối tha thì biết cái gì.

"Ừ cái này."

Trong khoang hành khách trong suốt, hai người ngồi đối diện nhau, Thịnh Quang Minh có vóc dáng cao, chân cũng dài, chân dài như thế khó có thể vừa với khoang hành khách nhỏ hẹp này, hai đầu gối chạm vào nhau, có cảm giác áp sát bên người khác. Trong không gian gần như kín thế này, mùi hương từ đối phương cũng càng rõ ràng hơn.

Trong tầm mắt Thịnh Quang Minh, đèn đóm lộng lẫy của thành phố chưa ngủ này lại chỉ làm nền cho sườn mặt trắng nõn im lặng mỉm cười kia.

Tất cả bạn bè của hắn đều biết hắn đang theo đuổi một cậu nhóc.

Gần như tất cả mọi người đều hỏi hắn một câu -- "Thịnh Quang Minh, mày thích gì ở cậu ấy."

Không biết -- hắn trả lời như vậy.

Thật sự không biết.

Hắn chỉ muốn nhìn gương mặt này tươi cười.

Yến Song áp đôi tay lên vách lồng trong suốt, nhìn những toà nhà dưới mặt đất dần dần trở nên nhỏ bé, y nhẹ giọng nói: "Sắp đến đỉnh rồi."

Thịnh Quang Minh nhìn y, "Ừ."

"Anh biết không...... Thôi, chắc chắn anh không biết," Yến Song cong khoé miệng, "Có rất nhiều lời đồn liên quan tới chuyện vòng quay mặt trời lên tới đỉnh."

"Điều ước khi lên tới đỉnh sẽ trở thành sự thật."

"Nếu cặp đôi hôn nhau ở đỉnh vòng quay thì sẽ yêu nhau cả đời."

"Bạn bè nắm tay trên đỉnh thì sẽ làm bạn bè mãi mãi."

"Tất cả đều là chiêu trò mà thương gia bịa ra để lừa tiền."

"Đỉnh của một trò chơi mà thôi, có thể có ma lực gì chứ? Đúng là hề hước."

Y nói bình tĩnh, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ, nơi có ánh sáng trăm nhà.

Thịnh Quang Minh liếc mắt ra ngoài một cái, đúng là sắp đến đỉnh vòng quay rồi, hạ cánh tay đang khoanh xuống, hắn suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Muốn nắm tay không?"

Yến Song nhìn ngoài cửa sổ, không chút do dự nói: "Không cần."

Đặt tay xuống đầu gối, vuốt ống quần, Thịnh Quang Minh nghĩ thầm: Nếu bây giờ người ở bên Yến Song không phải hắn...... có lẽ mọi thứ sẽ khác.

Không có gì xảy ra cả.

Vòng quay đi qua đỉnh.

Không có nắm tay, cũng không có hôn môi, bọn họ thậm chí còn không chăm chú nhìn đối phương.

Trở lại mặt đất, Yến Song bất chợt hỏi Thịnh Quang Minh, "Anh có ước gì không?"

Thịnh Quang Minh dừng một chút, "Không."

Ý tưởng kia của hẳn hẳn không tính là điều ước nhỉ? Có rộng lượng thế nào đi nữa, thì cũng không đến mức ước có người đàn ông khác ở bên Yến Song.

"Em ước rồi."

"Uớc gì vậy?" Thịnh Quang Minh hỏi theo bản năng.

"Không nói cho anh biết," Yến Song cười giảo hoạt, "Dù sao cũng không liên quan đến anh."

Thịnh Quang Minh chắp tay sau lưng, trên mặt vẫn mang nụ cười dịu dàng của hắn.

Yến Song bỗng nhiên nói: "Anh cõng em ra ngoài đi."

Thịnh Quang Minh sửng sốt, "Anh cõng em?"

"Chơi mệt rồi, không đi được nữa," Yến Song ngoắc ngón tay, "Mau ngồi xổm xuống, cõng người rất có sức cuốn hút, dễ làm cho người ta thích đó."

Thịnh Quang Minh bật cười, tiếng cười sang sảng, đồng thời cũng dứt khoát ngồi xổm xuống, hắn vỗ vỗ vai mình, vẫy tay với Yến Song phía sau, "Lên đi."

Yến Song không khách khí mà bò lên.

Thịnh Quang Minh nhẹ nhàng cõng y lên, cánh tay lồng qua chân, đứng dậy rồi xốc người lên. Theo quán tính mà mặt Yến Song nhào vào cổ hắn, môi cọ qua gân xanh trên cổ. Động tác của Thịnh Quang Minh hơi khựng lại, hắn xoay mặt lại nhìn Yến Song, còn chưa kịp đối mắt, khuôn mặt đã bị Yến Song xoay về.

"Nhìn cái gì mà nhìn, em vô tình thôi."

Thịnh Quang Minh rầu rĩ cười cười.

"Không cho cười."

Tóc trên đầu bị kéo một phát.

Thịnh Quang Minh nhịn cười, bình tĩnh bước về phía trước.

"Song Song."

"Sao?"

"Giáng Sinh vui vẻ."

"...... Không vui vẻ."

Câu trả lời giận dỗi.

Thịnh Quang Minh đã nhìn quen dáng vẻ coi đời như trò đùa của Yến Song trước kia, cảm thấy Yến Song như bây giờ rất đáng yêu, hắn rất thích, cực kỳ thích, không nhịn được sự yêu thích này.

"Anh rất vui."

"......"

Cánh tay ôm cổ hắn siết chặt lại, "Không cho vui."

"Được thôi."

"Hơi đói."

"Về nhà anh làm bữa khuya cho em, muốn ăn gì?"

Yến Song tựa lên vai Thịnh Quang Minh mà gọi món, càng gọi càng đói hơn, y kê.u rê.n một tiếng, "Đói quá à --"

Thịnh Quang Minh đang nghiêm túc nghe, thấy Yến Song kêu đói, hắn không tiếng động mà cười, nói: "Bám chắc nhé."

"Gì cơ?"

"Tăng tốc."

Hắn vừa dứt lời là chạy luôn, Yến Song trên lưng hắn hét to một tiếng, ôm chặt lấy cổ hắn, cười ha ha, "Cha cha --"

Tiếng cười của hai người hoà lẫn quanh quẩn bên tai. Công viên giải trí trống trải, ánh đèn mộng ảo lại ấm áp hơi lập loè, chiếu ra cái bóng kéo dài của hai người.

Yến Song nói đói, Thịnh Quang Minh trở về căn hộ mới, chỉ phòng cho Yến Song rồi lập tức xắn tay bắt đầu nấu cơm.

Yến Song vào căn phòng mà Thịnh Quang Minh chuẩn bị xem một chút.

Phong cách trang trí của căn phòng rất tươi mới, từ giấy dán tường đến giường ngủ đề là tông màu ấm, trên tủ đầu giường bày một món đồ chơi lông xù, còn có mũ bảo hiểm in riêng tên Yến Song.

Thịnh Quang Minh nghiêm túc.

Gian phòng này là chuẩn bị riêng cho Yến Song, hắn nói muốn cho y một gia đình, cũng là nghiêm túc.

Đúng là bởi vì nghiêm túc như vậy, cho nên khi chia tay, "Yến Song" mới đau đớn như thế.

Với tất cả những người khác, "Yến Song" đều có thể tự lừa gạt chính mình, bởi vì họ không yêu cậu, nên bọn họ mới làm cậu tổn thương.

Nhưng Thịnh Quang Minh yêu cậu như thế, vì sao cũng khiến cậu đau khổ tới vậy?

Yến Song cầm lấy món đồ chơi lông xù kia mà thưởng thức. Y vô tình, vì mọi phân xử tình cảm, ai đúng ai sai, ai tốt ai xấu trong giả thiết nguyên tác, đều không quan trọng với y. Điều y cần làm là hoàn thành nhiệm vụ -- chia tay với người này trước khi kết hôn.

"Cốc cốc --"

Yến Song quay đầu lại.

Thịnh Quang Minh đang đứng ở cửa, trên eo đeo tạp dề, "Nếu em đói quá thì trong ngăn tủ kia có đồ ăn vặt, em nhìn xem có thích gì không, ăn tạm lót bụng trước."

Nơi hắn chỉ chính là tủ đầu giường.

Yến Song đi qua kéo tủ ra, đủ loại bao bì sặc sỡ bên trong khiến y bật cười, "Em có phải trẻ con đâu, sao còn để đồ ăn vặt ở mép giường chứ?"

"Lúc nửa đêm đói thì ai quan tâm em là trẻ con hay người lớn, em chọn mà ăn, không thích thì lấy ra, anh bỏ đi cho em."

"Tất cả em đều không thích," Yến Song quay đầu mỉm cười, "Chỉ ăn đồ anh làm thôi."

Đã đã khuya, Thịnh Quang Minh vẫn làm thịt nướng BBQ cho Yến Song, có thịt có đồ ăn có hải sản, còn có hai chai coca, Yến Song ngồi trên bàn cơm, cho Thịnh Quang Minh một ngón tay cái, "Tay nghề nấu ăn tốt cũng rất có sức cuốn hút."

Thịnh Quang Minh cười, "Cái này thì anh biết, không phải nói muốn bắt được trái tim một người, thì phải nắm lấy dạ dày người đó trước sao?"

Yến Song cầm một xiên thịt bò nướng, chỉ vào hắn, "Hoá ra anh cũng có tâm cơ ha."

"Có chứ," Thịnh Quang Minh thoả mái nói, hắn chống gối đứng dậy, "Em ăn trước đi, anh đi nướng bánh, đêm Giáng Sinh, anh làm cho em bánh táo nướng nhé, chịu không?"

"Được chứ, em sao cũng được."

Cho dù hôm nay Thịnh Quang Minh đi đấm bốc mấy tiếng với Yến Song, rồi lại đưa Yến Song đi công viên giải trí chơi một vòng, cõng Yến Song chạy một đoạn xa, về nhà làm xong một bàn đồ ăn, vậy mà vẫn có sức tiếp tục vào phòng bếp bận rộn.

Phòng bếp có kết cấu mở, Yến Song có thể nhìn thấy Thịnh Quang Minh bận rộn tới lui, giống như một chú ong lao động cần cù không biết mệt.

Yến Song nhàn nhã ăn thịt nướng, điện thoại bên cạnh bỗng nhiên rung lên.

Yến Song cầm lên xem, vậy mà lại là tin nhắn của bạn cùng phòng.

Nhân vật NPC mấu chốt gửi tin nhắn, chắc chắn có liên quan tới tuyến nội dung chính!

Yến Song bấm vào thì thấy bạn cùng phòng gửi cho y ảnh chụp một hộp quà, là một chiếc hộp tinh xảo màu đen, bên trên còn buộc một dải lụa màu trắng.

"Người anh em, đơn hàng của cậu, đặt ở dưới lầu nên tôi mang lên hộ, trông màu sợ quá, mai cậu mau tới lấy đi."

Yến Song trả lời: "Mở ra nhìn xem."

Một lúc lâu sau, bên kia mới gửi ảnh lại.

Hộp quà mở ra một nửa, lộ ra độ bóng của da thuộc.

"Là một cái cặp sách bằng da, làm tôi sợ chết đi được, còn tưởng là đồ chơi gì chứ."

Từ khi Yến Song rời khỏi Thích Phỉ Vân, chiếc cặp Thích Phỉ Vân cho y cũng được để lại, cắt đứt quan hệ thì phải cắt sạch sẽ luôn.

Không ngờ Thích Phỉ Vân lại mua cho y một cái mới

"Bên trong còn có một tấm thiệp, tôi chưa mở ra đâu."

Yến Song đáp lại: "Cảm ơn cậu, cứ để đó đi."

Hôm nay là đêm Giáng Sinh, Thích Phỉ Vân tin đạo, hẳn là ngày này rất quan trọng.

Yến Song nhận quà, cũng không tính đáp lễ, y nhận quà còn không phải sự an ủi lớn nhất cho Thích Phỉ Vân rồi sao?

Y thật lương thiện, thật giàu lòng yêu thương.

Một lúc sau, bánh táo nướng của Thịnh Quang Minh cũng làm xong, bên trên còn cắm một ngọn nến, khiến Yến Song bật cười, "Này là làm gì đây."

"Ăn sinh nhật." Thịnh Quang Minh tự nhiên nói.

Nụ cười của Yến Song hơi nhạt đi, "Không cần trang trọng như vậy, cũng đâu phải sinh nhật thật đâu."

Thịnh Quang Minh nghĩ đến gì đó, nhưng không nói gì. Yến Song nói không muốn nghe, chuyện quá khứ thì để nó qua đi, ngày tháng sau này, hắn mong Yến Song có thể cười nhiều thêm một chút là tốt rồi.

"Không thích thì anh rút ra."

6

Thịnh Quang Minh nói muốn rút nến trên bánh đi lại bị Yến Song ngăn lại.

"Thôi, cắm rồi còn gì."

Thịnh Quang Minh hơi mỉm cười, hắn cảm thấy Yến Song khẩu thị tâm phí như vậy rất đáng yêu.

Yến Song đối diện với chiếc bánh nướng táo cắm nến, chắp tay trước ngực, nhắm hai mắt lại, có vẻ đang cầu nguyện.

Thịnh Quang Minh lẳng lặng nhìn, ánh mắt dịu dàng vô tận.

Tới khi Yến Song mở mắt, trùng hợp chạm phải ánh mắt dịu dàng kia, y giật mình, Thịnh Quang Minh cũng giật mình. Khi Thịnh Quang Minh cúi đầu rồi ngẩng lại, tình cảm trong mắt đã không còn nồng nàn như vậy nữa. Hắn biết như vậy sẽ tạo thành gánh nặng cho Yến Song, cho nên chỉ cần nhàn nhạt thôi, một chút là được, chỉ cần Yến Song biết hắn thích y là được rồi.

"Em ước rồi." Yến Song chủ động nói.

Thịnh Quang Minh không hỏi ý ước gì, chỉ nói: "Chắc chắn sẽ thành hiện thực."

Yến Song cười, hơi xấu hổ, "Điều ước này có liên quan tới anh."

Thịnh Quang Minh sáng mắt lên, "Anh có thể hỏi không?"

Yến Song buồn cười, "Ước gì sau này anh không ngốc như vậy nữa!"

Thịnh Quang Minh sửng sốt, sau đó bật cười, "Được rồi, anh sẽ cố."

Yến Song cười thổi ngọn nến, Thịnh Quang Minh cắt một miếng bánh cho y. Tay nghề của hắn đương nhiên khỏi phải nói, Yến Song ăn mà hài lòng vô cùng. Mới ăn được mấy miếng, điện thoại trên bàn lại rung lên.

Yến Song cầm lấy điện thoại, lại là cuộc gọi từ một người không ngờ tới.

- - Thôi Trịnh.