Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi

Chương 130: Quang Minh




Ở dưới lầu, quả nhiên Thịnh Quang Minh làm theo lời Yến Song, đôi chân dài cưỡi trên xe máy, tay cầm mũ bảo hiểm chờ y.

Yến Song mặc quần áo dày dặn, hoạt bát tung tăng đi xuống, có vẻ tâm trạng rất tốt.

"Ngồi mô tô có lạnh lắm không?"

Thịnh Quang Minh đồng ý với Yến Song, tới lúc về nhà mới muộn màng nghĩ tới chuyện này. Tuy rằng lo lắng nhưng sáng sớm vẫn lái xe qua đây trước, phóng như bay về chung cư, hiện giờ toàn thân đều đang tỏa nhiệt.

Yến Song nói: "Không sợ, em ôm chặt anh là được."

Mặt Thịnh Quang Minh hơi đỏ lên: "Em trốn phía sau anh, anh sẽ cố hết sức chắn gió cho em."

Ánh nắng mùa đông vô cùng rực rỡ, nhưng dịu nhẹ hơn nắng mùa hè rất nhiều, Yến Song dùng hai tay ôm chặt eo Thịnh Quang Minh, đột nhiên lớn tiếng nói: "Thịnh Quang Minh——"

Thịnh Quang Minh đội mũ bảo hiểm nên nghe không rõ, bên tai toàn tiếng gió ù ù: "Gì cơ?"

Hắn đi chậm lại để nghe Yến Song nói.

"Em và Thích Phỉ Vân chia tay rồi——"

Câu nói dài tan vào trong gió, Thịnh Quang Minh không biết mình đang vui hay buồn, sửng sốt hồi lâu, sau đó cũng lớn tiếng trả lời: "Anh biết rồi——"

Gió lạnh thổi qua, thành phố tối tăm trải dài trong tầm mắt, Thịnh Quang Minh lái xe, sau lưng có một người khác dựa vào, hắn lớn tiếng nói: "Ngồi vững nhé, tăng tốc đây ——"

Chiếc mô tô dừng trước cổng trường, thu hút không ít sự chú ý, Thịnh Quang Minh dựa vào cạnh xe, nói với Yến Song: "Em có kế hoạch gì tiếp theo không?"

Yến Song cầm mũ bảo hiểm, nhe răng cười, "Tập trung ôn tập, chuẩn bị thi."

Thịnh Quang Minh nghe câu trả lời này thì vừa bất ngờ vừa vui mừng, thực ra điều hắn muốn hỏi đương nhiên là về chuyện tình cảm, nhưng hắn nghĩ sai rồi, chẳng lẽ vừa chia tay Thích Phỉ Vân thì cứ phải tìm người tiếp theo sao? Có khi Yến Song đã chán kiểu quan hệ này rồi, muốn sống cho đàng hoàng.

Nghĩ như vậy, từ tận đáy lòng, Thịnh Quang Minh cảm thấy vui thay cho Yến Song, "Cố lên nhé, thi cho tốt, anh tin chắc chắn em làm được."

"Thịnh Quang Minh, anh biết ưu điểm khiến người ta thích nhất ở anh là gì không?" Yến Song cười tủm tỉm hỏi.

Người đàn ông cao lớn nghe thấy lời khen liền lộ rõ vẻ luống cuống tay chân, Thịnh Quang Minh gãi gãi đầu, nói: "Làm bánh kem ngon à?"

Yến Song lắc lắc đầu, "Anh luôn khen ngợi em."

Thịnh Quang Minh cười nói: "Cái này mà ưu điểm gì, đây là ưu điểm của em, em xứng đáng được khen."

Yến Song nói: "Không, đây là ưu điểm của anh."

Y trả mũ bảo hiểm trong tay lại cho Thịnh Quang Minh, "Chiều nay học xong, em sẽ tới tiệm anh, giúp anh quét dọn."

Thịnh Quang Minh vội nói: "Không cần đâu, mình anh là được rồi."

Yến Song duỗi tay đấm nhẹ lên ngực hắn, "Thôi im đi, đồ trai thẳng chết tiệt."

Y xoay người đi một đoạn, mới nghe thấy tiếng gọi lớn từ phía sau, "Chiều anh tới đón em nha——"

Yến Song vẫn đưa lưng về phía hắn mà phất phất tay.

Thịnh Quang Minh ôm chiếc mũ bảo hiểm trong lòng, đứng ở cổng trường cười ngây ngô một lát, sau đó mới lên xe. Vừa quay đầu thì lại thấy chiếc ô tô đen bóng dưới ánh đèn đường hôm qua.

Thịnh Quang Minh nắm chặt tay lái, do dự một lát rồi vẫn đi tới gần.

Dừng xe sát bên chiếc xe sang, Thịnh Quang Minh gõ nhẹ cửa sổ xe.

Cửa kính hạ xuống, nhưng lại lộ ra một gương mặt xa lạ, người nọ mặc âu phục, tay đeo găng, hiển nhiên là tài xế.

"Chào cậu, xin hỏi có chuyện gì sao?"

Thịnh Quang Minh không rụt rè, hỏi: "Kỷ Dao ở đây không?"

Đối phương mỉm cười, không trả lời thẳng vấn đề của hắn mà hỏi lại: "Xin hỏi cậu là ai?"

"Tôi là Thịnh Quang Minh." Thịnh Quang Minh bình thản nói, đương nhiên hắn biết Kỷ Dao là con nhà giàu, nhưng hắn cũng hoàn toàn không cảm thấy vì vậy mà mình phải khom lưng uốn gối.

Tài xế nói: "Ngại quá, cậu chủ của tôi không gặp người không liên quan."

"Người không liên quan?" Thịnh Quang Minh nhướng mày, "Cậu ta là hoàng đế à?"

Tài xế nói: "Xin lỗi."

Thịnh Quang Minh thật sự không hiểu rốt cuộc Yến Song thích người này ở chỗ nào, theo hắn thấy, người này thật sự đáng ghét kinh khủng, còn ngạo mạn hơn cả Tần Vũ Bạch.

"Không gặp thì không gặp," Thịnh Quang Minh nói, "Phiền anh chuyển lời cho cậu ta, người cậu ta không trân trọng, nhưng có đầy người khác trân quý."

Tài xế giữ nguyên nụ cười lịch sự, nhìn Thịnh Quang Minh cưỡi mô tô phóng đi rồi mới nâng cửa kính lên. Cho dù là hạ cửa xuống hay nâng cửa lên, đều là chủ nhân ở phía sau phân phó, chẳng qua anh ta chỉ nghe lệnh mà làm việc thôi.

"Đứa trẻ kia còn được yêu thích nhiều ghê," Kỷ Văn Tung cười, xoay mặt qua nhìn Kỷ Dao ngồi bên cạnh, "Nếu không buông xuống được, chơi một chút cũng không sao."

Sắc mặt Kỷ Dao lạnh băng, "Quá bẩn, con không có hứng thú."

Kỷ Văn Tung cong khóe miệng, "Con không cần lừa ta, ta biết trong lòng con vẫn luôn nhớ thương cậu ta."

Mặt Kỷ Dao hoàn toàn tê liệt, "Ba nói sao cũng được."

"Không thừa nhận thì thôi," Kỷ Văn Tung cầm hai chiếc găng trong tay, đập nhẹ vào lòng bàn tay, nói với tài xế ở phía trước, "Vào đi thôi."

Lãnh đạo của trường rất kinh ngạc, "Tạm nghỉ học?"

"Đúng vậy."

Vốn dĩ Kỷ Văn Tung không định đích thân tới làm chuyện nhỏ như vậy, chẳng qua hắn sợ Kỷ Dao giở trò, nên mới mất công tự đi một chuyến.

Đứa con trai này của hắn bây giờ càng ngày càng có khả năng che giấu, Kỷ Văn Tung vừa mừng vừa sợ, người thừa kế mà hắn dày công bồi dưỡng mười mấy năm, cẩn thận chút cũng không thừa.

Lãnh đạo trường cũng không nhiều lời, lập tức phái người đi làm tài liệu.

"Ngài Kỷ, mời uống trà."

"Vất vả rồi," Kỷ Văn Tung hơi cúi người, nhận ly trà đặt trên bàn, quay sang nói với Kỷ Dao đang ngồi trên sô pha, "Sắp phải xa trường rồi, con có muốn nói lời tạm biệt với các bạn không?"

Kỷ Dao lạnh lùng nói: "Ba không cần thử lòng con kiểu quái gở như thế, con đã nói không có hứng thú thì chính là không có hứng thú."

Kỷ Văn Tung đùa nghịch găng tay trong tay, lắc đầu cười, "Sao con cứ luôn nghĩ cha đây xấu xa thế nhỉ?"

1

"Vậy vì sao ba lại luôn nghĩ con ngu ngốc như vậy?"

Kỷ Văn Tung bị chặn họng, cũng không tức giận, "Thật ra ta rất hy vọng lần này con qua đó có thể học cách thông minh hơn chút."

Kỷ Dao lạnh nhạt nói: "Ba có thể yên tâm, con sẽ không qua đó để bị đánh như ba"

"Chuyện này thì đúng là ta yên tâm thật," Kỷ Văn Tung chế nhạo, "Mấy chuyện tranh giành tình cảm, đánh đấm ẩu đả, đúng là con mạnh hơn ta khi đó nhiều."

1

Khi lãnh đạo trường quay lại, không khí trong văn phòng đã sắp đóng băng, Kỷ Dao ký tên xong, không kiên nhẫn hỏi Kỷ Văn Tung: "Con có thể đi chưa?"

"Nói gì vậy chứ," Kỷ Văn Tung đứng lên, vùng vẩy găng tay, toàn thân hắn cảm thấy thoải mái, "Chân mọc trên người con, ta còn có thể không cho con đi à?"

Kỷ Dao lập tức đi mất.

Kỷ Văn Tung cười cười, vẻ mặt như mang gió xuân tươi cười hàn huyên vài câu với lãnh đạo trường rồi mới ra khỏi văn phòng.

Tài xế đang đứng ở cửa văn phòng, "Thiếu gia về xe trước rồi ạ."

"Biết rồi," Kỷ Văn Tung nhàn nhã nói, "Tôi nghĩ nó cũng không trốn nổi."

Kỷ Dao ngồi bên trong xe, toà hiệu bộ này cách khu dạy học khá xa, hắn ngồi trong xe gần như không nhìn thấy sinh viên, bên ngoài chỉ có phong cảnh mùa đông tĩnh lặng.

Kỷ Văn Tung trở lại xe, lại hỏi Kỷ Dao một lần nữa, "Không đi gặp à? Thời gian tới con sẽ rất bận, xong xuôi là năm sau đi rồi, một năm khéo cũng chưa về được, hôm nay không gặp, sau này không còn cơ hội đâu."

Kỷ Dao lẳng lặng nhìn bên ngoài xe, nói: "Lái xe đi."

Tài xế không nhúc nhích, thấy ánh mắt đồng ý của Kỷ Văn Tung qua kính chiếu hậu mới khởi động xe.

Kỷ Dao chú ý tới chuyện nhỏ này, nhưng hắn cũng không quan tâm.

Hiện thực đã bày ra trước mắt, bây giờ hắn chỉ là con rối bị cha mình nắm chặt trong tay mà giật dây thôi. Mừng giận buồn vui, con đường nhân sinh của hắn đều bị một tay cha hắn khống chế, không có gì mà khó thừa nhận cả.

Trong đầu Kỷ Dao đang quanh quẩn câu nói ban nãy hắn nghe thấy khi ngồi trong xe —— "Người cậu ta không trân trọng, nhưng có đầy người khác trân quý".

Bàn tay đặt bên người chậm rãi cuộn lại.

Rốt cuộc là ai không trân trọng ai? Rốt cuộc là ai giẫm đạp tấm lòng của ai hết lần này tới lần khác?

Người bên trong tủ kính giống như một gói hàng được đóng gói tỉ mỉ, bề ngoài nhìn vô cùng lộng lẫy, ai biết rốt cuộc mở ra bên trong là cái gì?

Nhưng cho dù là như thế, chỉ cần hắn nhớ tới hình ảnh Yến Song ở bên người khác một chút, lồ.ng ngực vẫn cứ đau âm ỉ.

Giống như là "cơn đau ảo" vậy, rõ ràng đã chia tách, lại vẫn cảm thấy miệng vết thương đau đớn đến khó hiểu, không biết bao giờ cái loại đau đớn âm ỉ này mới có thể dừng lại.

Buổi chiều khi Yến Song tan học, Thịnh Quang Minh tới đón như đã hẹn, nhưng hắn không lái mô tô, "Buổi tối lạnh, ngồi ô tô vẫn tốt hơn."

Yến Song không ý kiến gì, kéo cửa xe, nhìn thấy mũ bảo hiểm trên ghế thì không nhịn được cười, "Vậy là ý gì đây?"

"Muốn hóng gió thì đội mũ vô, nhấn cửa sổ xe một cái là có gió liền." Thịnh Quang Minh cười nói.

Yến Song cầm mũ lên, xốc nó trên tay rồi đội lên thật, mặt y chỉ lộ ra một khoảng nhỏ, hỏi Thịnh Quang Minh nói: "Ngầu không?"

"Ngầu, quá ngầu." Thịnh Quang Minh giơ ngón tay cái.

Yến Song lên xe rồi tháo mũ xuống, khi y cầm mũ trên tay thưởng thức thì mới phát hiện bên trong mũ lại in hai ký tự  ——YS, y quay đầu nhìn Thịnh Quang Minh đang khởi động xe, "YS? Tên viết tắt của em à?"

"Đúng vậy," Thịnh Quang Minh khởi động xe, "Tối đi ăn lẩu nhé? Bạn anh mở một tiệm lẩu, không phải cao cấp, nhưng rất ngon."

"Tùy anh," Yến Song hỏi, "Vì sao lại in tên em?"

"Để em đội mà, sao lại không in tên em?" Thịnh Quang Minh cười nhìn y.

Yến Song gác cằm trên chiếc mũ bóng loáng, nói: "Sau này em cũng có đội đâu?"

"Thế thì cũng vẫn là của em."

"Em dùng rồi thì đều là của em à?"

"Cũng không hẳn," Thịnh Quang Minh vừa cười vừa nói, "Những loại đồ dùng như mũ bảo hiểm có tính cá nhân cao, nên in tên là chuyện rất bình thường."

"Em thấy cũng khá tốt," Yến Song cười đến vui vẻ, "Em thích mấy thứ khắc tên em."

Thịnh Quang Minh nói: "Ok, đợi sau này khi đặt bộ đồ ăn, anh đặt cho em một bộ in tên, em còn có thể tự thiết kế chữ ký."

"Thật á?"

"Đương nhiên rồi, chén đũa thìa...... em muốn gì cũng có, que cời lửa cũng có luôn, em biết que cời lửa là gì không?"

"Phải biết chứ, hồi xưa lúc cô nhi viện dùng bếp củi, bọn em thay phiên nhau nhóm lửa, em nhóm giỏi lắm đó."

"Vậy á?" Thịnh Quang Minh khen, "Người thông minh làm gì cũng giỏi."

Yến Song vuốt mũ bảo hiểm, "Anh lại khen em."

Thịnh Quang Minh nói: "Em đã nói đây là ưu điểm của anh mà, thì anh phải phát huy chứ," hắn quay mặt qua, khuôn mặt tuấn tú tươi cười ấm áp, "Khen em nhiều hơn nữa."

Yến Song nói chuyện phiếm với Thịnh Quang Minh suốt đoạn đường, y ôm chiếc mũ có khắc tên y, vẫn luôn nhìn Thịnh Quang Minh và nói chuyện với hắn.

Nói chuyện phiếm với Thịnh Quang Minh rất thoải mái, hắn sẽ nghiêm túc nghe lời y nói, sau đó chân thành tự nhiên mà trả lời câu hỏi của y, lời nói không quá ngọt ngào, cũng không khiến y cảm thấy hắn cố ý lấy lòng, hắn đã khen y, thì chắc chắn là khen thật lòng.

"Anh á?" Thịnh Quang Minh dừng xe, "Tuy rằng anh bỏ học để đánh quyền Anh, nhưng thành thật mà nói, ở trường anh không học giỏi, đầu óc cũng không dùng tốt."

"Nhưng anh rất am hiểu đấm bốc và làm bánh kem."

"Người thông minh thì cái gì cũng biết," Thịnh Quang Minh xuống xe, bước qua mở cửa cho Yến Song, "Đâu như anh, học được hai thứ này là hết nước rồi."

"Ngược lại, em cảm thấy anh có thể tập trung làm tốt mỗi một việc như thế là cừ lắm rồi." Yến Song vừa xuống xe vừa nói.

Thịnh Quang Minh kéo cửa xe, nghe vậy thì mỉm cười, "Cảm ơn em."

Yến Song rúc cằm vào áo bông, "Đừng cảm ơn nữa, mời khách đi."

Tiệm lẩu là do bạn của Thịnh Quang Minh mở, đã giữ lại bàn cho hai người, còn là phòng riêng, bên trong trang hoàng đơn giản. Giống như Thịnh Quang Minh nói, nơi này không xa hoa, nhưng rất sạch sẽ ngăn nắp, mùi thơm của lẩu cũng rất nồng.

Chủ quán đích thân tới chào hỏi, Yến Song ngồi bên cạnh Thịnh Quang Minh tập trung thả lẩu, Thịnh Quang Minh cũng không kêu y chào hỏi, chỉ hàn huyên với bạn mấy câu, nhưng chủ quán lại nổi lên lòng hiếu kỳ, "Đây là..?"

Thịnh Quang Minh liếc nhìn Yến Song, nói: "Bạn tôi."

Sau khi chủ quán đi khỏi, Yến Song Lão cầm đũa gắp một miếng thịt bò, không mặn không nhạt hỏi: "Bạn à?"

Thịnh Quang Minh đang định ngồi xuống, nghe thấy hình như ngữ khí của Yến Song hơi bất thường, lại không dám ngồi nữa, hắn nói: "Anh nói không đúng à?"

Yến Song liếc hắn một cái, "Thích em, mất mặt lắm à?"

Đôi mắt Thịnh Quang Minh hơi trợn to, "Anh không có ý đó."

"Vậy sao anh lại nói là bạn?"

Thịnh Quang Minh không hiểu ra sao, "Bây giờ chúng ta không phải bạn bè à?"

Yến Song trừng hắn một cái, "Thôi bỏ đi."

Sau đó, Thịnh Quang Minh như đứng đống lửa như ngồi đống than, hắn không biết mình nói sai chỗ nào, chẳng lẽ muốn nói là bạn trai ư? Nhưng mà Yến Song đã thích hắn đâu, quan hệ giữa bọn họ chưa tới mức đó, nếu hắn nói như vậy, chẳng phải sẽ chọc Yến Song tức giận sao?

Thịnh Quang Minh lặng lẽ lấy điện thoại ra, cầu xin sự trợ giúp từ bên ngoài của anh quản lý.

Quản lý trả lời rất nhanh, "Hai đứa cặp với nhau rồi?"

"Chưa mà, chỉ là cậu ấy chia  tay với bác sĩ cách vách rồi."

"Vãi ò, mày được lắm, anh xem thường mày rồi."

"Liên quan gì đến em."

"Ai tin thì là thằng ngu."

"Sao cũng được...... Anh phân tích giúp em vì sao cậu ấy không vui trước đã?"

Lần này quản lý không trả lời ngay, mắt Thịnh Quang Minh cứ thỉnh thoảng lại liếc xuống điện thoại.

"Nói chuyện phiếm với ai vậy mà cơm cũng không lo ăn vậy?"

Đôi mắt sâu kín nhìn chằm chằm hắn, Thịnh Quang Minh vội vàng cất điện thoại đi, "Là quản lý của anh, anh không nhắn nữa, ăn cơm trước."

Hai người yên lặng ăn xong bữa cơm, việc nói chuyện phiếm với Yến Song thì Thịnh Quang Minh có thể làm khá tốt, nhưng bảo hắn gợi chủ đề thì hắn không am hiểu lắm, chỉ có thể nói ít sai ít. Lúc tính tiền, hắn cầm ví, tiện tay cầm điện thoại ra, thấy quản lý đã trả lời.

"Dựa vào kinh nghiệm của anh, khi  theo đuổi ai đó, điều quan trọng nhất là thái độ, mày phải đặt thái độ của mình vào đó. "Bạn bè" thì có địa vị gì chứ? Ai biết được là nông hay cạn? Mày phải tỏ thái độ ra, kiểu mày rất coi trọng nó, để cho người khác đều biết đây không phải "bạn" bình thường, mà là người "bạn" mà mày rất quan tâm."

"Nhìn gì vậy?" Yến Song giả vờ ghen tị, "Nói cả đêm còn chưa đủ à?"

"Không......" Thịnh Quang Minh quẹt thẻ ký tên trước, sau đó liếc nhìn Yến Song bên cạnh một cái, Yến Song đang ăn kẹo xí muội trong chiếc giỏ tre nhỏ. Thịnh Quang Minh quay mặt về, nói với chủ quán đích thân ra tính tiền cho hắn, "Đây không phải bạn của tôi."

Yến Song ngẩng đầu lên, chủ quán cũng ngẩn người trước lời tuyên bố tuyệt giao đột ngột này, "Gì cơ?"

"Cậu ấy là người tôi rất coi trọng và quan tâm," Thịnh Quang Minh xoay mặt qua, nhìn về phía gương mặt bị kẹo xí muội làm phồng một bên má, nhìn có chút trẻ con đáng yêu của Yến Song, ánh mắt kiên định, "Tôi đang theo đuổi cậu ấy."