Chương 24: Dưới bầu trời đầy sao lộng lẫy, có người nhìn thấy lý tưởng nóng bỏng mà hắn giấu kín trong lòng.
Nhớ tới bản thân đã nằm suốt nửa tiếng, mới khó khăn nhúc nhích tới lui như sâu bọ, hồi tưởng bản thân thê thảm dựa vào thùng rác mới miễn cưỡng đứng dậy được, Tần Tuấn tức giận đến mức máu mũi sắp chảy ra rồi!
Đáng giận hơn nữa là trong con hẻm đó không có thiết bị giám sát. Mẹ kiếp! Đừng để tao tìm ra đứa nào làm chuyện này! Nếu không tao sẽ khiến kẻ đó phải hối hận khi sống trên đời này!
Tần Tuấn đang đắm chìm trong cơn tức giận ngút trời của chính mình, hùng hùng hổ hổ rời đi, tức giận đến mức không nhận ra mình đang mặc một bộ "quần áo lưới cá sεメy" do chính tay Đường Bạch cắt, cũng không biết mình sắp lưu lại trong huyền thoại vườn trường về một "alpha lẳиɠ ɭơ trong trang phục lưới cá"...
Bên tai vang lên tiếng xé gió quen thuộc.
Đúng, chính là âm thanh này!
......Ủa khoan?
Tần Tuấn lại bị người ta trùm bao tải: "!!?!?!? !!?!"
Tạ Như Hành ung dung cong tay trái, nhanh chóng dùng khuỷu tay vuông góc đánh vào đầu Tần Tuấn. Đây là chiêu thức bị cấm trong các cuộc thi đấu thể thao chính quy, bởi vì kiểu tấn công này rất dễ chấn thương não, trong trường hợp nghiêm trọng có thể làm não bị thương nặng hoặc thậm chí tử vong.
Tuy nhiên, Tạ Như Hành khống chế lực đạo rất tốt, dưới cú đánh của hắn, Tần Tuấn ngay lập tức rơi vào trạng thái choáng váng, ngay cả đứng cũng không vững, trực tiếp ngã gục xuống đất.
Tít. Tít. Tít.
Tiếng bước chân dừng lại, ủng quân đội vững vàng đáp xuống ngực Tần Tuấn, sức mạnh kinh người như Thái Sơn áp đỉnh*, xương sườn không chịu nổi áp lực suýt chút nữa vỡ nát.
(*Phép ẩn dụ cho việc gặp phải áp lực và đòn giáng rất lớn.)
“Mày xem bản thân mày giống cái gì?” Tạ Nhược Thành giẫm lên ngực Tần Tuấn, thản nhiên hỏi.
Tần Tuấn vẫn chưa hoàn hồn sau cơn choáng váng to lớn lúc nãy, cảm giác giáp bách khổng lồ xuất phát từ ngực khiến gã cảm thấy đau đớn như xé rách. Mỗi giây đều thống khổ như lăng trì, đau đến không kiềm chế được, nước mắt nước mũi đều trào ra, máu đỏ nhơ nhớp nhanh chóng nhuộm đỏ bao tải.
Ngược đãi tân binh có đôi khi thực sự là một việc rất nhàm chán.
Trên thực tế, không cần biết đối thủ mạnh hay yếu, tự mình kịch liệt chiến đấu đã là một việc nhàm chán, man rợ và bạo lực.
Nhưng động cơ sử dụng bạo lực là không giống nhau, nó mang lại một tác dụng khác cho chuyện này, giống như hắn gϊếŧ người trong đấu trường ngầm là để sinh tồn, mà lúc này hắn đánh Tần Tuấn là vì...
Vì công lý?
Không phải.
Cho tới bây giờ hắn chưa từng chính đại quan minh* như Đường Bạch, hắn chỉ là… chỉ là có chút không cam lòng mà thôi.
(*dòng chữ Chính Đại Quang Minh 正大光明 là ngự bút của Hoàng đế Thuận Trị. Nó vốn là một thành ngữ với ý nghĩa: "Con người làm việc gì cũng phải đàng hoàng, trung thực, hợp với khuôn phép")
Không cam bị người ta chà đạp chỉ vì xuất thân, không cam lòng bị người ta so sánh với sâu bọ, không cam lòng cứ như vậy mà đè nén tức giận của bản thân.
Lại càng không cam tâm giống hàng ngàn người sống trong cống rãnh, chưa bao giờ ngẩng đầu nhìn thấy các vì sao.
“Mày và sâu bọ có gì khác nhau?” Tạ Như Hành nhẹ giọng hỏi Tần Tuấn.
Mày và sâu bọ có gì khác nhau?
Sâu bọ không muốn thay đổi hiện trạng, còn tao muốn đem tụi mày giẫm nát dưới chân.
Đây là sự khác biệt của chúng ta.
Tạ Như Hành rũ mắt nhìn màn hình ánh sáng phát ra từ nhẫn gai, Đường Bạch trong màn hình ánh sáng điên cuồng gọi điện cho hắn. Ánh mắt sáng sủa ấm áp như xuyến thấu màn hình ánh sáng, biến thành siro ngọt ngào bao lấy hắn.
Trước kia hắn không thể hiểu được ánh mắt mềm mại của Đường Bạch, nhưng bây giờ dường như hắn đã hiểu được một chút, hắn hiểu được mong đợi đằng sau sự dịu dàng đó.
Dưới bầu trời đầy sao lộng lẫy, có người nhìn thấy lý tưởng nóng bỏng mà hắn giấu kín trong lòng.
*
Một lúc lâu sau, Tần Tuấn mới bò ra khỏi bao tải, sắc mặt tái nhợt, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, hai chân không ngừng run rẩy, ngay cả đứng cũng không nổi, nếu không phải đây là khuôn viên học viện, Tần Tuấn thậm chí còn muốn bò đi.
Gió lạnh thổi qua quần áo rách nát, miễn cưỡng gọi ý thức Tần Tuấn trở lại.
Lần này, hắn thậm chí không dám nhớ lại chuyện vừa rồi, bởi vì lúc đó, gã thật sự cho rằng mình sẽ chết! Trước khi chết còn nghe thằng dân đen và con phò non mình ghét nhất khanh khanh ta ta!
Tạ Như Hành sẽ không vì theo đuổi Đường Bạch mà đặc biệt đánh gã chứ? !
Đôi mắt Tần Tuấn bi phẫn đỏ mắt, cố nén nước mắt, run rẩy bước về ký túc xá, khoảnh khắc nhìn thấy cánh cửa ký túc xá, Tần Tuấn suýt thì bật khóc vì vui mừng, nhập mật khẩu vào cửa, thật không dễ dàng, thật không dễ dàng, thật không dễ dàng mà! ! !
Suốt một đường gã luôn lo lắng đề phòng sợ chiếc bao thứ ba sẽ xuất hiện! May mắn thay, vận may của gã không kém như vậy! ! !
Tần Tuấn nước mắt lưng tròng mở cửa, sau đó...
Uy áp như sóng cuộn biển gầm của alpha cao cấp nháy mắt quấn lấy gã!
Tần Tuấn đột nhiên lạnh cóng, thấy Cố Đồ Nam đang ngồi giữa kí túc xá dùng ánh mắt căm hận nhìn gã, sự căm ghét sâu sắc giống như nhìn kẻ thù không đội trời chung cướp đoạt vợ mình!
Thật ra cũng không khác lắm.
Bởi vì Cố Đồ Năm từ chỗ ông nội biết được cả ông Đường và Đường phu nhân đều không hài lòng với gã, chính miệng nói sẽ hủy bỏ tiệc đính hôn dự kiến tổ chức vào cuối năm nay.
Lúc đầu Cố thượng tướng nghe đến đây cảm thấy bất công với Cố Đồ Nam, kết quả sau đó nghe được cháu trai ngoan nhà mình ghét bỏ omega nhà người ta, chỗ này không tốt chỗ kia không tốt, ông không nói gì nữa.
Đường Bạch là viên ngọc quý của Đường gia, mấy ông lão này hiểu rõ điều đó hơn ai hết, nếu như lúc đầu Cố Đồ Nam nói rõ bản thân chán ghét Đường Bạch thì vẫn có một đám alpha đúng tuổi xếp hàng kết thân với Đường Bạch.
Chuyện khác không nói, chỉ cần kết hôn với Đường Bạch là có thể thừa kế mọi thứ của Đường gia, có bao nhiêu người không động tâm?
Dưới loại điều kiện này, đừng nói là hi vọng sau khi kết hôn sẽ chiều chuộng Đường Bạch, cho dù có yêu cầu coi Đường Bạch như tổ tông mà hầu hạ, cũng sẽ có một đám người tranh nhau tới hầu hạ vị tổ tông nhỏ bé này.
Nhưng Cố Đồ Nam thì ngược lại, gã không thích Đường Bạch, một bên ghét bỏ một bên lại mập mờ với người ta, đây không phải là trì hoãn người ta sao?
Lại nói về sự việc của Tần Tuấn, Cố thượng tướng đã xem video giám sát, khi Tần Tuấn mắng Đường Bạch xong bị Tạ Như Hành bóp cổ, phản ứng đầu tiên của gã là nhìn vè phía Cố Đồ Nam, phản ứng này đã phản ánh thái độ trước đó của Cố Đồ Nam.
Nếu Cố Đồ Nam thể hiện gã quan tâm đến Đường Bạch một chút, bạn cùng phòng của gã cũng không dám mắng Đường Bạch xong lại xin Cố Đồ Nam hỗ trợ.
Cố thượng tướng vốn tưởng Đường Bạch chịu đựng lâu như vậy mà không nói chắc hẳn là có hảo cảm với Cố Đồ Nam, xong dịp này Cố Đồ Nam cũng sẽ thích Đường Bạch, hai người sống cùng nhau cũng không tồi.
Không nghĩ tới ông đi trước một bước truyền thụ bí kíp theo đuổi vợ cho cháu trai, sau đó bị đá một cước mới biết nhà họ không qua lại với Đường gia nữa.
Vì thế Cố thượng tướng chỉ có thể tiếc nuối nói chuyện này với cháu trai, ông nghĩ chuyện này không ảnh hưởng nhiều đến Cố Đồ Nam, vì bao nhiêu năm nay Cố Đồ Nam đều là một người lạnh lùng, ủ thế nào cũng không ấm áp, không biết Cố Đồ Nam đã làm bao nhiêu omega tổn thương, Đường Bạch cũng không khá hơn.
Cố Đồ Nam cũng nghĩ chuyện này không ảnh hưởng nhiều đến mình.
Tuy nhiên trên thực tế từ khi gã biết được tin này gã đã ngồi một mình ở đây, không nhúc nhích.
Cố Đồ Nam có một thói quen, mỗi khi làm sai vấn đề nào đó, gã sẽ phân tích vấn đề và quá trình để xem mình đã sai ở bước nào.
Gã phát hiện mình và Đường Bạch ngay từ bước đầu tiên đã sai.
Một bước sai, hai bước sai, mỗi bước đi đều gϊếŧ chết tình yêu Đường Bạch đối với gã, Tần Tuấn chính là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà*.
(*Lấy từ câu “Cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà” - The last straw that breaks the camel’s back, là một câu ngụ ngôn của Ả Rập: sự việc đã đến giới hạn, chỉ cần tăng từ từ những nhân tố nhỏ xíu cũng dẫn đến sụp đổ.)
Nhưng Cố Đồ Nam không nhịn được nghĩ rõ ràng bản thân đã bắt đầu bù đắp, nếu không có Tần Tuấn, có lẽ gã và Đường Bạch đã không đi đến bước đường này...
Họ sẽ đính hôn như đã hứa, sẽ dắt tay nhau bước vào lễ đường, gã sẽ đánh dấu Đường Bạch, sẽ có con với Đường Bạch, bọn họ sẽ cùng nhau giáo dục con cái, cuộc sống của họ sẽ dài lâu, sẽ cùng sống cùng nhau đến răng lông đầu bạc.
Nếu không phải vì Tần Tuấn, nếu không có Tần Tuấn, mọi chuyện có lẽ đã không đi đến bước đường hôm nay!
Đôi mắt xanh xám giống như mặt nước biển đầy bão tố, sóng cuồng phong đủ mạnh để lật úp bất kỳ con tàu nào xuất hiện trong thế giới của gã.
Ha, đã xảy ra chuyện gì?
Tần Tuấn mờ mịt từng bước lùi về sau, chỉ thấy Cố Đồ Nam một đòn vung đấm thẳng tới, đấm móc trái, đấm móc phải, đá, đá chân roi, quét chân thấp...
Đòn đánh rơi lên người Tần Tuấn như sấm chớp mưa to!
Đối với tốc độ và sức mạnh của một cao cấp alpha thì cho dù Tần Tuấn có ở thời kỳ phát triển nhất cũng khó lòng chống đỡ, chưa kể bây giờ gã còn là một kẻ tàn tật hạng hai, giống như một cái bao cát chịu đau nhận lấy đòn đánh của Cố Đồ Nam, điểm khác biệt duy nhất so với bao cát là gã không ngừng kêu rên thảm thiết!
Thật ra để trút giận cũng không cần dùng nhiều chiêu thức, biện pháp đơn giản và thô bạo nhất chính là nắm chặt tay đấm liên tiếp vào mặt đối phương.
Cố Đồ Nam đấm mạnh một phát vào mũi Tần Tuấn!
Sống mũi chịu đủ tàn phá không thể chịu được một chút tổn thương nào nữa, máu mũi điên cuồng phun ra, phun đầy mặt Cố Đồ Nam!
Hai alpha mặt đầy máu nhìn nhau, một người sợ tới mức muốn ngất đi, một người kinh tởm đến mức muốn ngất đi.
Cố Đồ Nam một cước đá Tần Tuấn ra khỏi phòng ngủ, mặt không đổi sắc đóng cửa lại, giận đùng đùng đi vào phòng tắm rửa vết máu.
Nước lạnh dội lên mặt Cố Đồ Nam, làm ướt tóc và lông mi, gã ngẩng đầu, đôi mắt xanh xám nhìn chằm chằm chính mình trong gương, trong đầu lại hiện lên câu nói kia của ông nội “Lão Đường nói con và Đường Bạch không có khả năng.”
Đôi mắt xanh xám cố chấp đầy tơ máu, Cố Đồ Nam gằn từng chữ với chính mình trong gương: "Tại, sao, không, có, khả, năng."
Bên kia, Tần Tuấn bị đánh thành đầu heo ở hành lang rốt cuộc cũng không nhịn được bi thương, ngã quỵ cuộn tròn trên mặt đất, gào khóc nói: "Chuyện này không có khả năng! Không có khả năng! Không có khả năng! Tại sao một đám tụi mày đều đánh tao!!!”