Vài Ba Chuyện Thường Ngày Của Tôi và Sếp

Chương 33




Sau khi lên xe Bách Vũ, cơ thể căng cứng của tôi dần thả lỏng, chậm rãi thở dài một hơi, mở hộp kê tay nhìn thấy kẹo, bánh mì và sữa bên trong.

Nhìn chằm chằm vào đồ ăn trong đó một lúc, tôi lấy bánh mì ra ăn, tôi cũng không đói lắm, tôi chỉ muốn chuyển hướng chú ý của bản thân mà thôi. Ăn là cách tốt nhất để giải tỏa lo lắng và hồi hộp trong lòng.

Khi tôi ăn gần hết đồ ăn nhẹ, tôi nhìn thấy Bách Vũ đang đi vào bãi đậu xe, trên tay anh xách một bọc ni lông.

Giờ phút này, trong xe yên tĩnh không có bất kỳ động tĩnh nào, tôi dường như có thể nghe thấy tiếng tim nhảy loạn nhịp trong khoang ngực, sự căng thẳng ngày càng rõ ràng hơn.

Phản ứng đầu tiên của tôi là ngồi thẳng dậy, quay đầu lại nhìn Bách Vũ mở cửa xe, sau khi Bách Vũ lên xe và ngồi trên ghế lái, anh ấy quay lại nhìn tôi, dịu dàng hỏi tôi như mọi khi: "Em đói không?"

Tôi theo bản năng vươn tay lau miệng, nhẹ nhàng lắc đầu, giọng nói có hơi khô khốc: "Em đã ăn sơ qua rồi, em không đói lắm."

Nghe vậy, Bách Vũ trầm thấp "ừm" một tiếng, từ trong túi ni lông lấy ra một túi đá lạnh, hướng về phía tôi, một tay khẽ nâng cằm lên, lông mày khẽ nhíu lại, đôi mắt trở nên âm u vô cùng.

"Em không sao chứ?" Bách Vũ hỏi, giọng rất trầm và nặng nề.

Cổ họng đắng chát vô cùng. Rõ ràng là chỉ có vài từ thôi nhưng tôi đã nghe thấy sự xót xa và lo lắng trong những lời của Bách Vũ. Cuộc đời tôi đã trải qua quá nhiều chuyện buồn và không như ý, tôi luôn nghĩ bản thân sẽ luôn đương đầu và vật lộn với số phận như vậy. Thế nhưng Bách Vũ bất ngờ xuất hiện trong cuộc đời tôi, chỉ có anh ấy mới khiến cho tôi cảm nhận được tình yêu và hy vọng.

Tôi cụp mắt xuống, giọng nói hơi khô khốc, giọng mũi nặng trĩu: "Em không sao."

Cảm nhận được đầu ngón tay của Bách Vũ đang xoa cằm tôi, giọng anh có chút khàn khàn, nhưng vẫn vô cùng dịu dàng: "Chườm đá sẽ hơi lạnh một chút, em có chịu được không?"

Thấy tôi gật đầu, Bách Vũ cẩn thận đưa tay lên, dùng túi nước đá xoa nhẹ lên vết đỏ trên mặt tôi, nhẹ nhàng từng li từng tí.

Tôi ngồi yên nhìn Bách Vũ, anh hơi nghiêng đầu, nhíu mày rất chặt, ánh nắng xuyên qua cửa kính xe, mang theo một chút ấm áp trên khuôn mặt không vui của anh.

Bãi đậu xe của bệnh viện là nơi rất ồn ào, lúc nào cũng có xe ra vào, tiếng lốp ma sát trên mặt đất, tiếng còi xe inh ỏi, tất cả dường rất xa vời đối với tôi.

Không biết qua bao lâu, Bách Vũ lấy túi chườm đá bỏ vào túi ni lông, anh hơi cúi đầu xuống, buồn bực kéo cổ áo ra, cởi hai cúc áo trên cùng của áo sơ mi.

Tôi ngơ ngác nhìn anh, ngập ngừng mấp máy môi nhưng không biết phải nói gì, do dự một lúc, tôi cẩn thận đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy những ngón tay thon gầy và trắng nõn của anh, tôi khẽ nói: "Em thực sự không sao..."

Bách Vũ ngước mắt lên nhìn tôi, đột nhiên gọi tôi với giọng điệu không nhìn ra được cảm xúc: "Hề Dương."

"Vâng" Tôi nhẹ nhàng trả lời, có chút mơ hồ.

Bách Vũ không chớp mắt chăm chú nhìn vào mắt tôi, nói từng chữ một, giọng điệu sắc bén đầy tức giận: "Thế nào mới xem là có chuyện? Tại sao bà ta có thể làm vậy với em."

Tôi ngơ ngác chớp mắt rồi bỗng nhiên im bặt, đa số người ngoài khi biết gia đình ai đó có mâu thuẫn thì thường sẽ khuyên người trong nhà thông cảm lẫn nhau, ngồi lại cùng nhau giải quyết mâu thuẫn, cha mẹ luôn là người sẽ hiểu cho con cái và chủ động giải quyết mâu thuẫn.

Nhưng bố mẹ tôi chưa bao giờ động viên, ủng hộ, cỗ vũ tôi, họ chỉ luôn nhạo báng tôi, đánh tôi và đẩy tôi xuống vực thẳm.

Thấy tôi im lặng, Bách Vũ đưa tay day lông mày, sau đó siết chặt bàn tay tôi, âm giọng kiềm nén: "Anh đã biết hết mọi chuyện rồi."

Bách Vũ kiên nhẫn nhẹ giọng nói tiếp, "Anh sẽ không để cho bọn họ quấy rầy cuộc sống của em một lần nữa. Em là người anh muốn bảo vệ. Anh không muốn bất cứ kẻ nào làm tổn thương đến em, cho dù người đó là cha mẹ em. Mặc kệ xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ luôn bảo hộ em là chỗ dựa vững chắc cho em trong suốt cuộc đời này."

Tôi ngây người nhìn Bách Vũ, nhìn sắc mặt anh dần dịu lại, giọng nói bình tĩnh, mang đến nguồn sức mạnh khiến mọi buồn phiền trong lòng tôi dần tan biến.

Tôi nhìn xuống đôi bàn tay đang siết chặt tay tôi của Bách Vũ, nhiệt độ từ lòng bàn tay anh truyền đến rất ấm.

Sau một hồi im lặng, tôi khẽ nhắm mắt lại rồi lại mở ra, không dám đối diện với ánh mắt của Bách Vũ, cẩn thận hỏi câu hỏi mà tôi đã chôn chặt trong lòng bấy lâu nay: "Nếu... một ngày nào đó anh không muốn cùng em... "

Không muốn ở bên cạnh em....

Như biết tôi định nói tiếp điều gì, Bách Vũ khẽ cau mày cắt ngang lời tôi, lời nói của anh rõ ràng, giọng nói trầm thấp: "Em không được coi thường quyết tâm muốn ở bên em của anh."

Đang nói, Bách Vũ vươn tay nhéo nhéo bên má không bị sưng đỏ của tôi, vân vê một lúc anh nói: "Em thật nhẫn tâm."

Biết mình bị đuối lý, tôi không dám phản kháng khi Bách Vũ véo má tôi, tôi mở miệng lẩm bẩm một cách mơ hồ: "Không có, em đâu có nhẫn tâm..."

Không biết Bách Vũ có nghe rõ không, anh từ từ buông tay đang xoa má tôi, sau đó khẽ cúi xuống, nhanh chóng thắt dây an toàn cho tôi.

Tôi ngây người nhìn anh, buột miệng hỏi: "Làm gì vậy?"

Bách Vũ nhướng mày, khóe miệng khẽ giật một cái, cười ranh mãnh: "Đem em đi bán đó."

Nhìn thấy nụ cười trên khóe miệng Bách Vũ, tôi bĩu môi, từ trong âm mũi hừ một tiếng, tự tin nói: "Anh không nỡ đâu."

Nghe vậy, Bách Vũ khẽ cười, dịu dàng nhìn tôi, nói "ừm" một tiếng. Giọng anh rất nhẹ nhưng rất quyến rũ và ngọt ngào.

Sau đó Bách Vũ cúi xuống, dùng một tay siết chặt ngón tay tôi, tay còn lại ấn vào gáy tôi, hôn xuống môi tôi.

Tôi chớp mắt hai cái, trước khi tôi kịp phản ứng, Bách Vũ đã dùng răng nhẹ nhàng cắn môi dưới của tôi, niết nhẹ, sau đó từ từ giữ chặt và dùng đầu lưỡi quấn lấy môi tôi.

Tôi hơi bối rối trước nụ hôn đầy thu hút của Bách Vũ, giống như có một luồng điện nhỏ chạy qua người tôi, tôi theo bản năng cử động thân thể, nhưng bị dây an toàn siết lại khiến tôi không thể cử động được.

Môi và răng dính chặt vào nhau, môi của Bách Vũ chậm rãi cọ vào môi tôi, cùng lúc anh ấy dùng bàn tay đẩy nhẹ gáy tôi, khiến cho nụ hôn sát lại hơn, hơi thở của anh nhẹ nhàng chiếm trọn khoang miệng của tôi.

Cho tới khi nụ hôn của Bách Vũ khiến tay chân tôi đều mềm nhũn, hô hấp cũng trở nên khó khăn, từ trong khoang mũi rên rỉ từng tiếng vô cùng đáng thương, Bách Vũ mới từ từ dừng lại, nhưng vẫn áp lên môi tôi, giọng nói anh mang theo ý cười: "Tiếp nhé."

Tôi hơi ngại ngùng nhìn anh, dùng ngón tay đẩy nhẹ ngực Bách Vũ, mím môi và khẽ lắc đầu.

Bách Vũ nhướng mày, lùi về phía sau một chút, nghiêng đầu nhìn vào mắt tôi, mỉm cười, nói với giọng mơ hồ: "Cần luyện thêm."

Thấy mặt tôi càng ngày càng đỏ, Bách Vũ tiếp tục cười, tiến lại gần tôi, nụ hôn dọc theo má tôi đến tận dái tai, hơi thở nóng rực phun lên tai tôi, giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Về nhà thôi."

Trong không gian xe vô cùng yên tĩnh, giọng nói của Bách Vũ truyền đến tai tôi rất rõ ràng, để lại một màu sắc vô cùng sống động trong lòng tôi. Tôi cong khóe mắt, dùng tai xoa nhẹ lên môi Bách Vũ, nhẹ nhàng nói: " Vâng. "

Bách Vũ hơi ngẩng đầu, khẽ "ừm" một tiếng, rồi lại hôn lên môi tôi, sau đó lập tức thẳng người, thắt dây an toàn khởi động xe.

Tôi nhìn vào đường nét trên gương mặt của Bách Vũ. Ánh nắng lần lượt lướt qua trán, sống mũi và đôi môi anh, phản chiếu khuôn mặt tuấn tú và điển trai của anh ấy. Tôi quay đầu lại nhìn con phố khuất dần bên ngoài cửa sổ, nghĩ đến sau này tôi thật sự không cần phải quay lại đây nữa.

Thật ra từ trước đến nay tôi luôn tự lừa dối bản thân, tôi luôn tự cho rằng cho dù không có ai yêu cũng không sao cả, nhưng trong tận sâu trong lòng tôi vẫn rất muốn được yêu, tôi luôn muốn được yêu thương mà không phải trả bất kỳ giá nào.

______