Vài Ba Chuyện Thường Ngày Của Tôi và Sếp

Chương 23




Tôi đỏ mặt, không cam lòng từ bỏ giãy giụa, tôi không thể làm gì với sếp của mình. Hơn nữa, tôi cũng không thắng được anh ấy....

Bách Vũ bế tôi vào văn phòng, đến ghế sô pha mới chậm rãi đặt tôi xuống.

Văn phòng rất rộng và yên tĩnh, có thể do nhiệt độ của máy điều hòa hơi cao nên khiến tôi toát ra một lớp mồ hôi mỏng, điều này khiến tôi hơi bồn chồn. Đang nhích mông chuẩn bị đứng lên, Bách Vũ giơ tay nới lỏng cà vạt, trầm mặc nhìn tôi, kìm nén nói: "Ngồi xuống, đừng nhúc nhích."

Tôi chớp chớp mắt hai cái, thành thật ngồi xuống, nghiêm túc đặt hai tay lên đầu gối, thẳng lưng ngẩng đầu lên nở nụ cười tiêu chuẩn với anh, nói: "Được, không nhúc nhích." Tôi muốn thu hồi lại suy nghĩ cho rằng anh là người dịu dàng, như lúc này thì trông anh hung dữ quá đi...

Bách Vũ không nói gì, nhấc chân đặt lên cái ghế bên cạnh, sau khi ngồi xuống trước mặt tôi, anh ấy dang hai chân chặn ghế sô pha lại, hơi cúi xuống, tư thế lúc này là có thể giam cầm tôi trong tầm mắt của anh...

Nụ cười của tôi dần đơ lại, hai tay đặt ở đầu gối theo phản xạ nắm chặt lấy quần, hai chân không cẩn thận đụng vào người anh, cho dù cách lớp vải nhưng nhiệt độ truyền qua cũng khiến tôi cứng đờ.

Im lặng rất lâu, lâu đến mức tôi cảm thấy không khí trong phòng nén lại đến mức khó thở thì nghe Bách Vũ trầm thấp thở dài hỏi: "Tại sao lại trốn tránh anh?"

Tôi sững sờ một lúc, sau đó nhìn thẳng vào đôi mắt đen huyền của Bách Vũ, ánh mắt anh dịu dàng và chăm chú nhìn, tôi cảm thấy hơi chói mắt, sau khi chớp mắt, tôi cúi đầu, cố gắng nghĩ ra lý do biện minh trong đầu: "Không có trốn mà......Em"

Không đợi tôi nói xong, Bách Vũ đã vươn tay nâng cằm tôi lên khiến tôi phải ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt anh nặng nề, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng vô cùng mạnh mẽ: "Đừng ngụy biện. "

Lực tay anh nắm lấy cằm tôi rõ ràng là rất nhẹ, nhưng tôi không thể thoát ra được, anh thậm chí còn dùng ngón tay cái xoa cằm tôi. Nhiệt độ đầu ngón tay của anh khiến tôi hơi run lên, tôi lo lắng nếu cứ tiếp tục dây dưa tôi sẽ lúng sâu vào mà không thể nào kiềm chế được bản thân.

Tôi nhìn sang chỗ khác, cổ họng không hiểu tại sao lại cứng đờ, âm giọng phát ra nhẹ đến mức có thể tan biến bất cứ lúc nào: "Em quen với việc ở một mình rồi. Hai người ở bên nhau thì phiền phức quá."

Lời nói của tôi rất rõ ràng, người thông minh như Bách Vũ chắc chắn sẽ hiểu, tôi nghĩ anh ấy sẽ từ bỏ, sau đó nói được.

Bách Vũ không buông tha tôi, sau vài giây im lặng, anh siết chặt ngón tay trên cằm tôi, cứng rắn nói: "Nhìn anh."

Tôi theo phản xạ nhìn anh, Bách Vũ sắc mặt tái nhợt, ánh mắt sâu thẳm chứa đựng sự u sầu, chỉ là nhìn tôi thật sâu, giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Anh muốn nghe sự thật."

Nhìn khuôn mặt anh gần trong gang tất, tôi đột nhiên co quắt lại, đầu óc rối bời, tôi mím chặt môi, không biết tiếp theo phải nói gì.

Thấy tôi không lên tiếng, Bách Vũ buông tay đang nắm cằm tôi ra, chuyển sang dùng lòng bàn tay ôm gáy tôi, từng chút một tiến lại gần tôi, cho đến khi chạm vào chóp mũi và trán tôi, giọng nói của anh trầm thấp vang lên: "Làm ơn nói cho anh biết? Em đang suy nghĩ gì, đang lo lắng cái gì?"

Giọng nói truyền vào tai tôi rất nhẹ nhưng đầy cảm xúc, anh ấy nhìn tôi không chớp, cảm xúc trong đôi mắt ấy mang đến cho tôi sự dịu dàng và khích lệ không thể cưỡng lại được.

Rất lâu sau đó tôi cũng không lên tiếng, Bách Vũ dường như vô cùng kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của tôi, ở khoảng cách gần như vậy, tôi có thể thấy rõ ràng hình ảnh của bản thân trong mắt Bách Vũ.

Tôi cảm thấy mắt mình có hơi đau, hình như có một tầng nước đọng lại, tôi bối rối chớp mắt, những giọt nước mắt lăn dài trên má.

Không hiểu sao trong lòng tôi tràn đầy sự oan ức và tủi thân, tôi không thể nào trút hết nỗi buồn trong lòng nên tất cả chỉ có thể biến thành những giọt nước mắt lăn dài trên má.

Tôi nghĩ lúc này nhất định là rất mất mặt và vô cùng chật vật, nhưng bản thân lại không thể khống chế được, tôi khịt khịt mũi nhưng càng khiến cho nước mắt rơi nhiều hơn, tôi ảo não muốn đưa tay lên lau nước mắt đi.

Ngón tay ấm áp hơn của Bách Vũ di chuyển nhanh hơn tôi, anh chậm rãi giúp tôi lau nước mắt, nhiệt độ đầu ngón tay hòa vào nước mắt của tôi, những cái chạm nhẹ mang theo sự xoa dịu khiến cho những nổi bất an, oan ức buồn bã trong lòng tôi dần tan đi.

Sau khi trút hết những cảm xúc không đáng có, khó chịu nhất lúc này chính là tâm tư củ bản thân bị Bách Vũ nhìn thấy, tôi không dám ngẩng đầu nhìn anh nên đành cúi đầu xuống, tốt nhất là có một cái lỗ nhỏ nào đó để tôi có thể chui vào trốn đi.

Bách Vũ dường như cảm nhận được sự bối rối trong lòng tôi, một tay anh giữ lấy sau gáy tôi, một tay giữ lấy vai, ôm tôi thật chặt trong lồng ngực.

Chóp mũi anh chạm vào mắt của tôi, bên tai tôi vang lên một giọng nói nhẹ nhàng của anh: "Xin lỗi, anh không nên ép em, chỉ vì anh có chút sợ hãi, em không muốn nói thì anh chậm rãi đợi, nhưng đừng tránh mặt anh, được chứ? "Giọng điệu của anh không hiểu sao lại giống như đang cẩn thận dỗ dành trẻ con.

Chóp mũi tôi tràn ngập hơi thở thoang thoảng hương bưởi của Bách Vũ. Cái ôm của anh ấy rất ấm. Tôi có thể cảm nhận được tim anh đang đập rất mạnh, đập mạnh vào ngực tôi, thân thể và giọng nói của tôi như rơi vào trạng thái lâng lâng, khiến tôi không thể phát ra âm thanh, tiếng thở của anh truyền vào tai khiến vành tai tôi hơi ngứa và nó bắt đầu nóng lên.

Tôi bắt đầu suy nghĩ lung tung, nghĩ rằng những người như Bách Vũ cũng sẽ sợ sao? Tôi xoa xoa vai anh, giọng hơi khàn khàn hỏi: "Sợ à?"

Bách Vũ ôm chặt cánh tay của tôi, bất lực cười, trầm giọng nói: "Ừ, anh sợ sẽ không nhìn thấy em."

Nghe câu trả lời, tôi sững sờ một lúc, sau đó tim như có dòng điện ấm áp chạy qua, khiến cho nhiệt độ càng tăng lên, tôi bất giác dùng ngón tay siết chặt quần áo của anh, nhỏ giọng nói: "Thật ra, em không có gì tốt... Không có ưu điểm, anh nên thay đổi sở thích của bản thân, có thể... "

Chưa kịp nói xong, Bách Vũ đã nghiêng đầu cắn nhẹ một cái lên tai tôi, động tác có chút trừng phạt, trầm giọng nói: "Em cho rằng trái tim của anh lớn cỡ nào?"

Tôi nhúc nhích đầu, biết mình sai nên nép vào cổ anh rên rỉ không thành tiếng.

Bách Vũ khẽ cười vì động tác của tôi, bàn tay đặt ở sau gáy tôi nhẹ nhàng bóp một cái, nhẹ giọng nói tiếp: "Ai nói em không có ưu điểm, sự tồn tại của em chính là ưu điểm lớn nhất."

Câu nói này như một cái chày đập mạnh vào tim tôi, cổ họng có cảm giác chát chát, nhưng tận sâu đáy lòng nở rộ một đóa hoa lộng lẫy, tôi hít mũi, thận trọng hỏi: "Anh sẽ không hối hận chứ?"

Bách Vũ im lặng một lúc, ngón tay ở sau gáy tôi vẫn véo nhẹ, cường độ không nhẹ cũng không nặng dường như mang theo một luồng điện, khiến cả người tôi mềm nhũn, sau đó giọng nói của anh vang lên, nói khẽ bên tai tôi: "Một chút."

Ý anh là sao... anh hối hận rồi sao, có nhanh quá không?

Tôi chán nản muốn thoát ra khỏi vòng tay anh, chưa kịp ngẩng đầu lên đã bị Bách Vũ ấn vào gáy khiến tôi không cử động được, anh thì thào nói: "Anh hối hận vì ngày đó đã để em trở về."

Càng về cuối, giọng anh càng lúc càng trầm, như bông ngâm nước, rất khàn.

Tôi sửng người vài giây trước khi hoàn toàn hiểu ý của Bách Vũ, sau khi hoàn hồn, tôi hơi xấu hổ, cúi đầu cắn vào chiếc áo sơ mi trên vai anh.

Nhận thấy tôi đang cắn cắn áo mình, Bách Vũ khẽ cười, một lúc sau tiếng cười dừng lại, sau đó nhẹ nhàng mà nghiêm túc nói: "Đừng trốn anh nữa, được chứ?"

Tôi sửng sốt một lúc lâu, tôi nghĩ tại sao Bách Vũ lại tốt như vậy? Cuộc sống của tôi luôn luôn đơn điệu và tẻ nhạt, tôi luôn bước đi trong bóng tối, nhưng tôi lại gặp được Bách Vũ, cuối cùng tôi nghĩ tôi nên giữ lấy anh cho dù sau này có ra sao đi nữa.

Tôi siết chặt chiếc áo sơ mi quanh eo Bách Vũ, thì thầm nói: "Vâng, vâng " hai tiếng bằng giọng mũi.

Sau đó tôi thoát khỏi vòng tay ấm áp của Bách Vũ, ngồi thẳng dậy, bởi vì cả người tôi lúc này rất nóng, mặt càng lúc càng nóng nên cúi đầu không dám nhìn anh, lén hắng giọng.

Tôi không thể không liếc nhìn chiếc áo sơ mi bị tôi nhào nặn đến nhăn nhúm trên người Bách Vũ, tôi hít một hơi sâu, thấy Bách Vũ vẫn cụp mắt lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng và chăm chú.

Bách Vũ dường như biết tôi đang muốn nói gì, anh liếc nhìn áo sơ mi của mình, rồi lại ngước lên nhìn tôi, với nụ cười hiện trong đáy mắt.

Tôi đã đỏ mặt vì nụ cười của anh, có thể đừng cười như vậy có được không!!

Tôi không nói những gì muốn nói, nhưng thay vào đó, tôi lẩm bẩm: "Thật mất mặt quá đi..."

Tôi nói rất nhỏ nhưng lại bị Bách Vũ nghe thấy, anh hơi giật mình, sau đó vươn hai tay ra nắm lấy hai má tôi, môi tôi khẽ mở ra vì động tác này, anh tiến lại gần tôi, tiến đến gần sát đầu mũi tôi, nghiêng đầu, giọng nói có chút mềm mại, mơ hồ: "Em trước mặt anh muốn làm gì cũng đều được, làm nũng hay trút giận anh đều thích hết."

Anh dừng một chút rồi mới nói tiếp, giọng nói như đá vụn, trầm và khàn: "Nhưng anh sẽ đau lòng khi thấy em khóc."

Tôi sững sờ nhìn anh. Tôi không không thể hồi phục trong chốc lát. Một chút ngọt ngào từ từ trào ra trong tim tôi. Nó ngọt ngào hơn bất kỳ chiếc bánh nào mà tôi từng ăn. Sự ngọt ngào giống như chạm đến khóe mắt, khiến tôi khẽ cười, gần như nheo mắt lại.

Bách Vũ chậm rãi buông tay ra, ở khoảng cách rất gần, anh sát lại gần hơn, đôi môi mềm mại áp lên má lúm đồng tiền đang lộ ra trên má tôi, đó là nụ hôn nhẹ nhàng diễn ra trong tích tắc. Lùi lại một tí, sau đó anh cúi đầu nhìn tôi.

Tôi theo bản năng lấy tay đặt lên đôi má đang nóng lên, nóng đến mức cả người như sắp bị bỏng, tôi ngẩn người liếm môi nói: "Buổi chiều em còn có việc, không có việc gì nữa thì em có thể ra ngoài được chưa?"

Dứt lời ánh mắt của Bách Vũ dừng lại trên môi tôi vài giây, sau đó bình tĩnh dời ánh mắt, nhìn chằm chằm vào mắt tôi, nói: "Có việc."

"A" dấu hỏi hiện lên đầy đầu????

Bách Vũ khóe miệng khẽ cười, đôi mắt đen nhánh như lấp lánh tia sáng, giọng nói ấm áp dễ chịu: "Tối nay em muốn ăn gì?"